☆ Chương 214: Tổn thương

Lantis vốn dĩ bực bội muốn chờ một lát nữa mới mở, mắt sắc nhìn thấy có người qua đường giơ lên thiết bị đầu cuối chuẩn bị chụp ảnh, thấp giọng chửi bới một câu "Đáng chết", liền mở cửa xe.

Rốt cuộc, Lantis mặt không cảm xúc xuất hiện trước mặt Nam Kính, anh cả người tản ra khí tức doạ người, điều này làm cho Nam Kính suýt nữa không khống chế được chính mình mà lui về sau vài bước.

Lantis hướng gia hỏa chụp ảnh lạnh lùng quét qua, người kia sợ đến tay run run một cái nhanh chóng xoay người rời đi.

Mới vừa muốn nói gì, Nam Kính liền bị Lantis nắm vai cương quyết nhét vào chỗ ngồi kế ghế lái, chỉnh cái động tác ngồi xuống không một chút nào ôn nhu, có thể nói đơn giản là thô bạo.

Nam Kính mới vừa vặn ngồi ổn định, liền nghe "Oành" một tiếng, Lantis đã ngồi trở lại chỗ ngồi lái xe, mặt lạnh đem cửa xe đóng mạnh, thanh âm kia đột nhiên khiến Nam Kính run rẩy một cái, nhất thời câm như hến.

Xe trong nháy mắt gia tốc lên giữa không trung vẽ ra một đạo đường vòng cung xinh đẹp, một cái chớp mắt liền biến mất không thấy tăm hơi.

Tất cả đều như là nằm mơ, người qua đường hấp háy mắt lại xoa xoa, không xác định mà quay qua người bên cạnh hỏi: "Ta vừa rồi không nhìn lầm đi? 3S lốc xoáy?"

Người bên cạnh sờ sờ doạ ra một cánh tay nổi da gà, mạnh mẽ hắt hơi một cái, sờ mũi một cái lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Thật, thật mẹ nó hù người, ta xem hài tử bên cạnh cũng thấy thương, đều sắp bị doạ cứng người."

...

Tốc độ xe quá nhanh khiến Nam Kính từng trận buồn nôn, trên không trung ánh nắng chiều đỏ rực đang nhanh chóng lùi về sau, kiến trúc phía dưới đã mơ hồ thành một mảnh, làm cho Nam Kính chỉ liếc mắt nhìn liền nghiêng đầu lại nhắm mắt.

Quá choáng váng.

Biến thành hình thái chó con trí năng một hào vùi ở trong lồng ngực Nam Kính run lẩy bẩy, một tiếng cũng không dám phát ra, sau khi cùng thiết bị đầu cuối chia lìa, nó cũng không dám lén lén lút lút nói chuyện với Nam Kính nữa —— trời mới biết bây giờ bị Lantis phát hiện dị thường rồi bị túm lấy có bao nhiêu hậu quả bi kịch không thể dự đoán.

Nam Kính cảm thấy cậu nên nói cái gì đó, hai người ở chung bên trong không nói tiếng nào nên nhiều bi kịch, này sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đối với phán đoán lẫn nhau.

"Cái kia, Lantis, em rất xin lỗi, em... Em không nên đem chuyện đã đáp ứng anh quên béng đi mất."

Nam Kính âm thanh rất nhỏ, nhưng cậu cưỡng bách chính mình ngẩng đầu nhìn gò má Lantis không hề có nhiệt độ.

Lantis mắt nhìn thẳng, nghe thấy Nam Kính nói xin lỗi, anh chỉ nhàn nhạt nói: "Trở về rồi hãy nói."

Triệt để mất âm thanh, tim Nam Kính giống như là bị câu nói này chặt chẽ nắm lên, sốt sắng tột đỉnh.

'Anh ấy đây là có ý gì? Trở về rồi hãy nói... Là bởi vì không ai có thể nhìn thấy sao?'

Trời ạ, nói câu nói như thế này, hậu quả đều khá là nghiêm trọng, bởi vì chuyện này ý nghĩa là không đơn thuần muốn dùng phương thức đối thoại để giải quyết, hoặc là nói cho dù muốn dùng phương thức đối thoại, cũng tuyệt đối là làm người khủng bố tư thế như dỡ nhà.

Nam Kính trên tay dùng lực lớn kéo lông trí năng một hào, trí năng một hào suýt nữa kêu ra tiếng nhanh chóng cắn vào đầu lưỡi, ai oán mà nhìn kí chủ đã triệt để ngổn ngang.

Nam Kính quyết định không đợi được đến khi trở về, bằng không trời mới biết vừa đóng cửa sẽ xảy ra chuyện gì.

"Thân, thân ái, em nghĩ chúng ta có thể tâm bình khí hòa đến thảo luận một chút bất ngờ ngày hôm nay... Ân, đúng, em bảo đảm chuyện này là ngoài ý muốn."

Cậu lúc này đem ra tất cả dũng khí có thể điều động, làm cho nỗi lòng ổn định vững vàng, nhìn thấy Lantis không có ý tứ ngăn cản, liền tiếp tục nói: "Anh biết, em ngày hôm nay lần đầu tiên đi làm công, muốn cho lão bản có ấn tượng tốt, cho nên làm việc lâu chút, hơn nữa ngày hôm nay công việc khá bề bộn, không có thời gian phân tâm làm chuyện khác..."

Xe đột nhiên ngừng lại, Nam Kính bởi vì quán tính cường liệt mà nhào về phía trước, lại bị trang bị bảo vệ tự động bắn ra lôi trở lại, dù là như vậy, lôi lôi kéo kéo một cái cũng khiến cho Nam Kính đau đớn không nhỏ.

Mà trí năng một hào không may mắn như thế, trực tiếp bị đụng phải kính chắn gió, ngất ngất ngây ngây nước mắt lưng tròng thoạt nhìn tương đối đáng thương.

Mặc dù biết trí năng một hào cảm giác đau đớn có thể tự mình biến mất, mà nhìn nó bởi vì sợ lửa giận của Lantis bị đốt càng cao hơn mà đến bây giờ cũng không dám phát ra âm thanh, Nam Kính vẫn là đau lòng đem nó ôm vào trong ngực, đồng thời cũng có một tia tức giận không nói ra được, ngẩng đầu lên căm giận nhìn Lantis.

Đã đến biệt thự nhà Lantis dừng xe huyền phù trước, bởi vì hiệu quả cách âm quá tốt, bốn phía yên lặng như tờ, ngoại trừ tiếng hít thở cái gì cũng không nghe được.

Lantis quay qua, tầm mắt băng lãnh tuần tra trên người Nam Kính, cuối cùng rơi vào trong lồng ngực của cậu đang dùng tư thế bảo vệ ôm lấy sủng vật xa lạ trên người.

"Em đi đâu làm việc? Là công việc gì? Cần phải khiến chính mình thành bộ dáng chật vật như vậy? Em biết dáng vẻ em hiện tại như thế nào không? Còn có vật này..."

Lantis ủ dột mà nhìn con chó ngớ ngẩn đang run lẩy bẩy, đáng chết nó lại còn dám chui vào trong lồng ngực Nam Kính ——

"Em không giải thích một chút, nó là ai đưa cho em sao?"

Đi ra ngoài một chuyến trở về lại nhiều hơn một tiểu sinh mạng, mẹ, cũng thật là nghĩ như thế nào cũng khiến người khác thấy nổi trận lôi đình.

Trí năng một hào sợ choáng váng, lệ rơi đầy mặt mà nghĩ nó ngày hôm nay đáng lẽ không nên hóa thành thực thể làm lý do phát tiết của Lantis, hiện tại chạy đi có kịp hay không?

"Em chỉ là ở trong cửa hàng bán linh kiện làm công, một thân bẩn này là bởi vì dọn dẹp một ít tạp vật, đây chỉ là..."

"Anh chán ghét người yêu anh cả người bẩn thỉu, đặc biệt là ở trên đường cái, này sẽ khiến anh cảm thấy rất khó chịu."

Này chẳng khác nào nói cho tất cả mọi người —— anh là nam nhân mà một chút năng lực nuôi gia đình cũng không có, còn cần lão bà đi làm cu li đem bản thân làm cho uể oải liền thoải mái sao?

Anh cũng không phải không biết Nam Kính có bao nhiêu thích sạch sẽ, làm thành như vậy tuyệt đối sẽ khiến toàn thân cảm thấy khó chịu.

Lantis có loại cảm giác chính mình rất vô năng mới có thể để Nam Kính làm chút việc chân tay cảm giác tức giận cùng xấu hổ, còn có loại cảm giác chán ghét bản thân chưa bao giờ có.

Nhưng anh không biết nên biểu đạt làm sao, càng không biết những câu nói này sẽ đối với người yêu tạo thành bao lớn tổn thương.

Nam Kính bị Lantis chất vấn bên trong mang theo cảm xúc chán ghét nhẹ nhàng kinh ngạc một chút, trong lúc vô tình nhìn thấy trên người chính mình bụi bặm đen đen, cậu đột nhiên có loại cảm giác bị xem thường.

Mặc dù đã rửa đi tro bụi trên da, nhưng quần áo vẫn bẩn thỉu, trên quần áo trắng trắng sạch sẽ thấy được tro bụi chói mắt.

Xem nhẹ một trận thót tim lại một trận đau nhói khó giải thích được, Nam Kính chậm rãi triệt để tỉnh táo lại, đôi môi có chút run, vẫn như cũ dùng âm thanh tối nghĩa chầm chậm nói: "Tôi sẽ đem xe dọn dẹp sạch sẽ cho anh. Hiện tại, xin anh đưa tôi về trường học, hoặc là để tôi xuống xe, không nhọc anh phiền toái."

Cửa xe bị khóa lại, chỉ có chủ nhân mới có thể mở ra.

Lantis sâu sắc ngưng lông mày, anh không quá hiểu tại sao Nam Kính lại muốn kéo tới chuyện dọn dẹp xe, này cùng chuyện bọn họ nói bây giờ có quan hệ sao?

Hơn nữa, những lúc như thế này Nam Kính lại dám dùng cái chữ "xin" này cho anh, còn muốn rời khỏi anh?

Này chẳng lẽ không phải là muốn kéo dài khoảng cách với người yêu mới có thể làm sao?

Còn có cái gì không nhọc anh phiền phức —— phiền phức?

Lantis tức giận.

"Em cũng biết em từ vừa mới bắt đầu chính là phiền phức, hiện tại mới có cái ý thức này không chê quá muộn?" Anh dùng ngữ khí trào phúng nói.

Cho nên từ vừa mới bắt đầu anh liền tiếp nhận cái phiền toái này của em, anh còn vui vẻ chịu đựng, em bây giờ lại dám lấy không phiền phức anh để mượn cớ trốn chạy?

Lantis có chút oan ức, rõ ràng là cậu để cho mình lo lắng cả một buổi chiều, thậm chí ngay cả Weinman và Phong Tiệm Ly đều bị sai khiến đi ra ngoài phát động sức mạnh tìm người, nhưng tiểu tử này đem tất cả mọi người làm cho náo loạn lại không chịu trách nhiệm, cư nhiên đem mình làm cho một thân chật vật lại còn ôm một sủng vật nào đó, hiện tại ngược lại là vung hỏa với anh?

Càng thật đáng giận chính là, cậu nói thẳng mình là một phiền phức, lại là vì muốn cùng mình giữ một khoảng cách!

Đây tuyệt đối là chuyện có thể làm cho Lantis triệt để đánh mất lý trí!

Mà Nam Kính càng thương tâm, cậu đè nén vì Lantis châm chọc khiêu khích mà sản sinh cảm giác chua xót, nỗ lực mở to hai mắt không cho nước mắt bên trong ngưng tụ làm mất mặt.

"Tôi đúng là phiền phức, cho nên không nhọc anh mất công tốn sức, xin anh mở cửa."

Cái chữ xin này, bị nặng nề nhấn mạnh.

Lại như vậy!

Lantis căm tức đè nén cảm xúc muốn đem gia hỏa biệt nữu lại mạnh miệng này đặt ở dưới thân làm cho cậu biết mình là người của ai, nhưng may mà anh còn sót lại một chút lý trí, rõ ràng chiếu theo trạng thái của mình bây giờ nếu quả thật phóng túng mà nói, sẽ làm chút việc không bằng cầm thú.

"Anh không muốn thương tổn em, em đi đi."

Lantis lạnh lẽo cứng rắn ngữ khí bên trong có chút bất đắc dĩ, đồng thời còn mang theo một ít tiểu tâm tư —— anh có ý định để Nam Kính cảm thụ một chút, cái gì gọi là không anh không được!

Cũng không tin giao thông vùng ngoại thành xa xôi này có thể có, Nam Kính thật có thể một người dựa vào hai chân đi ra ngoài.

Thời điểm đó chính mình từ trên trời giáng xuống, e rằng có thể làm cho tiểu oan gia trước sau đối với mình tuyên thệ độc lập làm người tức giận này hiểu rõ ràng anh tồn tại trọng yếu bao nhiêu.

Hiển nhiên Lantis hoàn toàn không có ý thức đến, Nam Kính thậm chí rất quật cường, hơn nữa có mấy người trong lúc đầu óc nóng lên, sẽ không chuyển hướng, càng không có cách nào phân biệt ra được thoại ngoại chi âm, rất dễ dàng đi vào ngõ cụt rơi vào cực đoan.

Tầm mắt Nam Kính một trận mơ hồ, cảm giác xa lạ dồi dào ập tới, thất kinh, cậu không chút do dự mà quay mặt qua chỗ khác, xuống xe liền rời đi.

Trí năng một hào lấy hết dũng khí hướng về Lantis căm giận vừa lo lắng mà nước mắt lưng tròng kêu hai tiếng, lập tức dạt ra bốn cái chân ngắn chạy như một làn khói —— nó cư nhiên anh dũng như vậy, nếu như không như thế ngu ngốc thể hiện sau lại bỏ chạy thì càng có mặt mũi.

Kỳ thực, cho dù nó không chạy Lantis cũng sẽ không để ý.

Một loại chất lỏng óng ánh nào đó tại lúc Nam Kính xoay mặt trong nháy mắt rơi vào trong tròng mắt Lantis, làm cho đồng tử anh đột nhiên co rụt lại, không thể tin sững sờ ở nơi đó.

Kia, đó là cái gì?

Anh, anh làm cho Nam Kính khóc?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play