Ào ào!

Hạ Hiểu Nguyệt cả người ướt sũng lạnh thấu tim

Hơi sững sờ ngốc trệ hết mấy giây, nàng ta bỗng nhiên điên cuồng mà hét len.

“ A a a a! Hạ Tử Thường! Ta và ngươi không xong đâu!”

Một bên thét lên, Hạ Hiểu Nguyệt vừa hướng Hạ Tử Thường mà nhà tới.

Hạ Tử Thường nha lẹ khép cửa lại, Hạ Hiểu Nguyệt vừa vặn đụng đầu vào cánh cửa, trên trán nổi lên một cục lớn.

“Phốc phốc…..”

Người qua đường Ất Giáp Bính Đinh đang đứng cách đó không xa xem kịch vui, trực tiếp không nể mặt mũi người ta mà cười ra tiếng.

“Cái cô Hạ Hiểu Nguyệt này, thật là đáng đời.”

“Ai nói không phải? Hạ cô nương đều đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi, nàng ta còn không biết điều mà đến ức hiếp người ta.”

“Đúng thế,…”

“….”



Chung quanh truyền đến tiếng nghị luận, khiến cho sắc mặt Hạ Tử Thường lúc đỏ lúc trắng, thay đổi liên tục, đến cuối cùng là đen như đáy nồi.

Giữa mùa đông bị tạt một thau nước lạnh, Hạ Hiểu Nguyệt toàn thân trên dưới như rơi xuống hầm bang, lạnh đến cả người đều run rẩy.

Chưa từng chật vật đến nỗi mất mặt như vậy, Hạ Hiểu Nguyệt dậm chân nắm chặt nắm đấm, cuồng loạn mà hét lên một trận, giơ chân lên đạp một cước lên cửa lớn, sau đó liền quay đầu mà chay.

Hạ Tử Thường đứng trong sân, nghe động tĩnh ngoài cửa, chỉ cười nhạt một tiếng.

Trong phòng, Thanh Mặc cùng Vân Dục đều bị cái giọng nói oang oang của Hạ Hiểu Nguyệt đánh thức, hai đứa trẻ ba chân bốn cẳng mặc quần áo vào, sau đó vội vã chạy ra khỏi phòng.

Người đó chính là Dì nhỏ nhà bọn chúng, tính cách xảo trá lại độc ác, mỗi một lần khi dễ mẹ chúng, mẹ chúng đều bị tức đến muốn khóc.

“Mãu thân, con vừa mới nghe được tiếng của tiểu di, người không sao chứ?” Thanh Mặc chạy nhanh hơn Vân Dục một chút, như khỉ con mà lẻn đến trước mặt Hạ Tử Thường, lo lắng hỏi.

“Không có việc gì?” Hạ Tử Thường cười đáp.

Nàng chỉ coi Hạ Hiểu Nguyệt kia như một kẻ thô tục, là chó dại sủa bậy.

Cùng chó dại giảng daaoj láy, chi bằng trực tiếp động thủ.

Chậu nước mà nàng tạt vào Hạ Hiểu Nguyệt kia, cũng không phải là nước bình thường, nó bị nàng cho một chút bột ngứa vào bên trong.

Đợi lát nữa, hiệu quả bột ngứa sẽ phát tác, cho Hạ Hiểu Nguyệt nếm được tư vị toàn thân ngứa ngấy khó chịu, hơn nữa loại ngứa kia cũng không phải là da thịt ngứa, mà từ trong xương cốt mà lan tràn ra, để cho người ta càng cào càng ngứa, tâm như lửa đốt.

Xưa nay nàng có thù tất báo, bây giờ Hạ Tử Thường nhớ tới Hạ Hiểu Nguyệt đang chờ bị trả giá, tâm trạng nàng đặc biệt tốt.



Thấy dáng vẻ cười nhẹ nhàng của mẫu thân, không giống như là vừa bị ức hiếp, Thanh Mặc cùng Vân Dục lúc này mới yên long một chút.

Bên kia Hiên Viên Dạ Lan cũng từ trong phòng chạy ra, vác cung tiễn trên lưng.

“Ta đi lên núi săn chút thịt thú rừng.” Hắn đến trước mặt Hạ Tử Thường mà nói.

Nhân tiện liếc mắt nhìn Thanh Mặc cùng Vân Dục một chút.

Càng nhìn hắn càng thấy được, hai hài tử này dáng dấp cùng hắn rất giống nhau.

Có lẽ, hắn nên cho người đi điều tra một chút.

Không hề hỏi tới tình hình vừa rồi, Hiên Viên Dạ Lan cảm thấy nữ nhân vừa rồi trong tay Hạ Tử Thường, chắc chắn không chiếm được một chút tiện nghi naof.

“Đi thôi, ta muốn ăn thịt heo rừng.” Hạ Tử Thường híp mắt cười một cái.

Phụ cận của Đào Nguyên Thôn chính là một mảnh rừng trùng điệp, bên trong khẳng định là có không ít thịt rừng.

Lúc trước nàng cũng từng nghĩ qua muốn lên núi tìm chút thịt rừng, bây giờ Hiên Viên Dạ Lan chủ động yêu cầu đòi đi, nàng đương nhiên sẽ không ngăn cản rồi.

Nam nhân này vừa mới hết kịch độc trong cơ thể, cũng cần ăn một chút đồ tốt để bồi bổ.

Để báo đáp lại, nàng đêm nay sẽ làm một chút đồ ngon, cho Hiên Viên Dạ Lan bồi bổ cơ thể.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play