Kết quả, tay của Hạ Tử Thường nhẹ nhàng rơi lên trên đầu của Vượng Tài, động tác ôn nhu vuốt ve đỉnh đầu hắn một chút.

“Thực sự là khổ cực ngươi. Đem kinh doanh của chúng ta thoả đáng tốt đến như vậy.”

Vượng Tài âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đem khuôn mặt nhỏ cọ vào lòng bàn tay của nàng, “ta không khổ cực, chỉ mong chủ nhân cường đại lên, để cho ta được đi Nhân gian xem náo nhiệt.”

“Ta sẽ cố gắng hết sức.” Nàng biết, nếu thực lực của nàng đủ cường đại, liền có thể đem Vượng Tài đưa tới nhân giới, hơn nữa còn có thể che chở cho nó không bị Thủ Hộ Giả của Thiên giới phát hiện.

“Cái kia, lễ vật ngươi thu vào lúc chúng ta khai trương ngươi đã cảm ơn họ chưa?” Hạ Tử Thường hỏi.

“Bọn họ đều nói muốn nếm thử tay nghề của chủ nhân, chủ nhân, lầu hai của chúng ta có một phòng bếp nhỏ, nếu người có thời gian, liền có thể thi triển chút trù nghệ, cho bọn họ nếm thử.” Vượng Tài nói

Thần tiên tặng quà cho nó thật sự không nhiều, chỉ có mấy người có quan hệ tốt mà thôi.

Hạ Tử Thường suy nghĩ, đến mà không trả lễ thì không hay, liền gật đầu nói: “đợi khi ta có thời gian đi. Ngoại trừ ngươi cùng hắc bạch vô thường ở ngoài kia, ta còn chưa từng gặp qua những thần tiên khác đâu.”

Nói không tò mò, đó là giả

Là người, thì luôn có lòng hiếu kỳ.

Hạ Tử Thường vốn dĩ cho rằng thời gian mình vào trong Hệ Thống cầm đồ Tam giới rất âu, nhưng thực ra ở Nhân Giới thời gian không quá một chén trà.

Từ trong Hệ Thống Tam Giới trở ra, Hạ Tử Thường trở về phòng, mở màn lên nhẹ nhàng nhìn ba tiểu gia hoả nằm trên giường.



Thanh Mặc cùng Vân Dục tướng ngủ rất tốt, hai đứa trẻ mặt đối mặt mà nằm, không nhúc nhích.

Ngược lại là Khuynh Thành, cả người chính là một hình chữ đại ở trên giường, trên người không đắp chăn, một chân còn đang gác trên người của Vân Dục.

Cái tướng ngủ này, thật là không giống ai

Nàng bất đắc dĩ nở nụ cười cưng chiều, đem chăn một lần nữa đắp kín lại.

Sau đó, nàng lại đem thanh kiếm gỗ đào treo ở đầu giường, sau đó mới lặng lẽ rời phòng.

Bên kia sương phòng, đèn vẫn còn sáng.

Rất rõ ràng, người bên trong đang chờ nàng.

Hạ Tử Thường đi đến trước hiên nhà, đang chuẩn bị gõ cửa, cửa phòng liền mở ra từ bên trong.

Một đạo thân ảnh thon dài xuất hiện trước mắt nàng.

Không có mặt áo, ngoại bào cũng không cài, khí trời lạnh như vậy, Hiên Viên Dạ Lan toàn thân trên dưới chỉ mặc một chiếc quần, lộ ra nửa người trên cường tráng.

Hạ Tử Thường thậm chí còn có thể nhìn đến đường nhân ngư ẩn ẩn lộ ra.

Tám khối cơ bụng hoàn mỹ cùng tuyến nhân ngư khiêu gợi, khiến cho nàng không tự chủ được mà nuốt nước miếng.

Tên yêu nghiệt này



“Vì sao ngươi không mặc quần áo?.” Hạ Tử Thường ánh mắt liếc sang chỗ khác, tận lực không nhìn đến nam nhân trước mặt, thấp giọng hỏi/

“Quần áo bẩn.” Hiên Viên Dạ Lan đáp, hắn bắt gặp thần sắc không tự nhiên của nàng, trong mắt loé lên một đạo âm trầm ý cười.

“Vào nói đi.” Hiên Viên Dạ Lan lách mình tránh ra một con đường.

Hạ Tử Thường đi vào phòng, thật nhanh quan sát căn phòng này một chút.

Đồ gia dụng đơn giản đều có, giường, ngăn tủ, nến, đệm chăn cũng đều có.

Thường xuyên quét dọn, trong gian phòng cũng không có mùi nấm mốc, rất tốt

Hiên Viên Dạ Lan ngồi xuống trước bàn, nàng cũng ngồi đối diện với hắn.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt trong lúc lơ đễnh chạm vào rồi.

“Khụ khụ khụ....... ngươi cảm thấy thân thể thế nào rồi?” Hạ Tử Thường vội vàng hỏi

Tên yêu nghiệt này dáng dấp đẹp thế để làm gì?

Một nam nhân lại có dáng dáp khuynh thành hoạ thuỷ như thế, thật sự tốt sao?

“Nhận được cô nương ra tay cứu giúp, ta bây giờ cảm thấy khá hơn một chút, ngoại trừ chính là, đầu còn chút choáng.” Hiên Viên Dạ Lan đáy mắt thật nhanh chảy qua một tia xảo nguyệt, trầm giọng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play