"Lam Trạm, sao ngươi lại phải đến vùng Cực Bắc vậy."
Chuyện 'Phụng theo mệnh của huynh trưởng, tới vùng Cực Bắc, tìm thần ẩn Kim Văn Thược Dược, để được đồng ý, tặng cho sương hoa, mới có thể giải trừ Thiên khiển, quay về Thần tộc.' này khắp đầu đường cuối ngõ đều biết, Lam Vong Cơ cũng chưa từng che giấu. Tuy rằng Lam Vong Cơ cảm thấy Ngụy Vô Tiện sẽ không có chút liên quan gì với tộc thần ẩn Thược Dược, nhưng cảm thấy chẳng có gì là không thích hợp nên nói ra hết với hắn.
Nhưng lần này Lam Vong Cơ sai rồi, sai hoàn toàn, bởi tộc thần ẩn Thược Dược là thần ẩn sớm nhất, vì lẽ đó trên sách cổ không có miêu tả nhiều về họ. Trong đó lời về sương hoa lại càng chưa được đề cập đến, sương hoa của tộc Thược Dược chính là đêm đầu tiên thành hôn của Thược Dược, chính là thứ lần đầu ấy, lời này đối với bất kỳ ai của tộc Thược Dược mà nói, quả đúng là từ ngữ thô tục.
Cuộc trò chuyện này mang đến một lực xung kích quá lớn cho Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện xoay nhanh cái ót, chờ chút, Kim Văn Thược Dược... ta ư? Sương hoa... ta ư?!!! Ngụy Vô Tiện nghĩ tới đây hai mắt trợn tròn, không thể tin nổi mà nhìn Lam Vong Cơ chằm chằm, nhìn thấy Lam Vong Cơ mặt đầy nghi hoặc đang nhìn hắn. Cố ép bản thân tỉnh táo, lắng lại tâm tình một hồi. Tỏ ra bình tĩnh hỏi một câu: "Sương hoa là... nước sương sớm đọng trên cánh hoa à?"
"Không như thế chẳng lẽ còn có ý khác?" Lam Vong Cơ thấy hắn vô cùng căng thẳng nên cứ nhìn hắn chằm chặp, muốn đọc ra được gì đó từ ánh mắt hắn.
Ngụy Vô Tiện sợ bị nhìn ra được gì đó mà trán ứa mồ hôi lạnh, vội vàng nói:
"Đương, đương nhiên không có!" Lam Vong Cơ nheo mắt nhìn hắn, ánh mắt kia như thể đang nói 'vậy ngươi căng thẳng cái gì?' Ngụy Vô Tiện vội vàng lấp liếm, "Ta thấy khiếp sợ, đúng vậy! Là khiếp sợ đấy, Kim Văn Thược Dược hiếm thấy như thế ấy mà ngươi lại muốn đi tìm hắn."
Lam Vong Cơ liếc nhìn Ngụy Vô Tiện luống cuống rối rít, cũng không làm khó hắn nữa, tiếp tục đi về phía trước. Đây là bí mật của hắn, nếu hắn không muốn nói Lam Vong Cơ cũng không ép hỏi. Nhưng có thể thấy sương hoa hẳn là vật rất quan trọng, hai người cứ như vậy ngầm hiểu ý mà không ai nói thêm gì.
Lúc này mặt trời cũng đã thu lại những tia nắng, dùng ánh chiều tà cuối cùng còn sót lại dịu dàng ánh lên những bách tính khắp thành Vân Mộng, ấm áp phả vào hai người, hắt lên hai cái bóng thật dài của hai người trên mặt đất Ngụy Vô Tiện cưỡi "Tiểu Bình Quả" với Lam Vong Cơ cùng rảo bước về phía Vân Mộng. Năm tháng tĩnh lặng,lúc này tâm tình Ngụy Vô Tiện đã yên ổn từ lâu, kỳ thực hắn có chút cảm ơn Lam Vong Cơ giỏi hiểu ý người, thế nhưng hắn vẫn quyết định muốn chuồn đi, vậy nên lương tâm bất an ngoảnh đầu qua hỏi: "Nếu ngươi không tìm được thì sao?"
"Sẽ tiếp tục tìm, đời đời kiếp kiếp Lam gia đều sec vậy." Ánh mặt trời hắt trên người Lam Vong Cơ, vốn vải vóc đen tuyền lại lan lên một tầng màu vàng kim nhàn nhạt, chiếu vào gương mặt tuấn tú của y, làm cho mi mày sắc bén cũng trở nên nhu hòa hơn nhiều. Lúc này trong mắt Lam Vong Cơ tràn đầy kiên định, ánh mắt kiên định này xuyên qua đôi mắt hoa đào của Ngụy Vô Tiện mà đánh thẳng vào lồng ngực, sâu trong nội tâm, thật giống như có thứ gì đó khẽ rung động.
Nơi Ngụy Vô Tiện lớn lên rất giống với Vân Mộng, vùng Cực Bắc đúng là tuyết lớn đầy trời, nhưng ở trong nơi đây có một nơi dẫn đến đường tới thần ẩn Thược Dược, bởi trong tộc cũng không có ai từng ra ngoài, vì thế nên đời đời kiếp kiếp người nhà họ Lam mới chẳng có chút manh mối nào.
"Lam Trạm, nơi đây có hồ sen, dẫn người đi ăn đài sen nào." Ngụy Vô Tiện hứng trí bừng bừng lôi kéo Lam Vong Cơ đi đến bên hồ sen, chờ Lam Vong Cơ đưa tiền xong, hai người đi ra giữa hồ, Ngụy Vô Tiện nhanh chóng nhìn trúng một cái đài sen lớn xanh non mơn mởn, vừa hái vừa nói: "Nhớ phải hái cả thân, có thân ăn cũng dễ hơn không có nhiều, ăn không hết còn có thể tìm cái lọ cắm vào." Ngụy Vô TIện hái một mạch, rất nhanh đã chất đầy nửa con thuyền.
Lam Vong Cơ bên kia cũng không nhàn rỗi, ngồi bên cạnh Ngụy Vô Tiện bóc hạt sen cho hắn ăn, hạt sen đã bóc sẵn đã chất thành một ngọn núi nhỏ, ngọn núi nhỏ này lúc đầy lúc vơi, đài sen trên thuyền cũng càng ngày càng ít, sắc trời đã dần tối, hai người sau khi hết hứng thì đi tìm một khách điếm.
Đường phố đèn đuốc sáng ngời, hai người bước vào một khách điếm có thể coi là điều kiện tốt, tiểu nhị trong điếm vừa trông thấy hai vị khí vũ bất phàm, thế là vô cùng nhiệt tình vồn vã chạy đến:
"Hai vị dùng bữa hay ở trọ nhỉ?"
Ngụy Vô Tiện xoay xoay ống sáo.
"Hai vị, mấy gian ạ?"
"Hai gian, hai gian" Ngụy Vô Tiện dự tính năm nay lủi đi, sao có thể ở cùng một gian được.
"Một gian." Lam Vong Cơ không nghi ngờ gì nữa, tâm tư nhỏ nhoi của Ngụy Vô Tiện kia Lam Vong cơ đã phát hiện từ lâu, làm sao có thể để hắn thực hiện được. Nói không cũng chẳng quan tâm ánh mắt kinh ngạc của Ngụy Vô Tiện và tiểu nhị mà đi lên lầu.
Tiểu nhị phải mãi sau hoàn hồn mới lên theo, dẫn Lam Vong Cơ đến gian phòng của họ, Ngụy Vô Tiện mặt đầy hoang mang đi theo sau.
Sau khi cửa phòng đóng lại, Ngụy Vô Tiện hỏi Lam Vong Cơ: "Tại sao lại không muốn hai gian?"
Lam Vong Cơ thờ ơ liếc mắt nhìn Ngụy Vô Tiện, đáp rằng: "Không phải người là một người sợ nọ sợ kia ư?" Nói xong lại thong dong ngồi xuống, nhấp một ngụm trà, ngẩng đầu nhìn Ngụy Vô Tiện.
Giờ phút này Ngụy Vô Tiện còn chẳng hay trò vặt của mình đã bị phát hiện, nhìn Lam Vong Cơ trà nước đăm chiêu trước mặt, lại vui vẻ: "Được thôi, vậy ta đi tìm tiểu nhị mua thêm chút đồ nhắm."
"Không phải vừa mới ăn à?" Lam Vong Cơ nhướn mày, lẳng lặng nhìn hắn.
"Thì không phải ăn lắm khát nhiều sao, lại gọi thêm chút rượu thịt." Nói xong hắn liên lao ra ngoài, dặn dò tiểu nhị lấy mấy vò rượu mạnh nhất, tửu lượng của Ngụy Vô Tiện rất rất tốt, hắn không tin không chuốc gục cái tên Lam Trạm này, ngủ chung một gian ta đây cũng có thể chạy.
chờ sau khi rượu thịt đã bày đủ lên bàn, Ngụy Vô Tiện nâng bình rượu lên trước tiên rót một chén cho Lam Vong Cơ, lại rót cho mình một chén, xong nói với Lam Vong Cơ, "Ngày hôm nay ta muốn lĩnh giáo một phen, xem tửu lượng của Cô Tô Lam Nhị công tử thế nào?" Ngụy Vô Tiện mặt đầy chờ mong.
"Gia quy có nhắc, không thể uống rượu." Lam Vong Cơ tiếp tục cúi đầu uống trà.
"Không phải chứ..." Nhìn Lam Vong Cơ không có một chút ý tứ nào là muốn uống rượu, Ngụy Vô Tiện lại bắt đầu lúng túng, mắt thấy kế hoạch đi vào bế tắc rồi, trong lòng hắn lại nảy ra một kế khác, không phải Lam Vong Cơ ghét bị người khác động chạm sao, ta đây giả bộ uống say làm con ma men đi quấn lấy y, dời đi sự chú ý của y, lúc này sẽ đổi ấm trà thành rượu, cứ làm như vậy.
Ngụy Vô Tiện uống liền một mạch đã hết nhẵn một bình, trên mặt hiện lên rặng mây hồng đẹp đẽ, tỏ ra vẻ chân nam đá chân chiêu đi về phía Lam Vong Cơ, một tay bắt lấy bàn tay Lam Vong Cơ đang muốn uống trà, đặt mông ngồi xuống băng ghế y đang ngồi, cơ thể dựa gần vào Lam Vong Cơ, làm nũng nói: "Ngươi uống một chén đi, có được không hửm?"Trên thực tế trong lòng đang thầm không ngừng cười to.
Bàn tay Lam Vong Cơ đang nâng chén trà ngừng lại giữ không trung, bên người bất ngờ tràn một luồng hương hoa Thược Dược chứa hơi men, y nhìn sắc mặt ửng hồng của Ngụy Vô Tiện, cổ áp hắn thì hơi mở ra, bước chân lảo đảo đi về phía y, đôi môi bị rượu thâm ướt mở ra khép lại, chiếm trọn lấy tầm mắt của Lam Vong Cơ.
Đáy mắt Lam Vong Cơ lóe lên một tia u ám, ngón tay hơi cuộn lại, ngay lập tức Lam Vong Cơ đứng bật dậy, nhanh chóng đi ra cửa phòng, để lại một Ngụy Vô TIện không hiểu ra sao. Chuyện này sao lại không phát triển dựa theo kịch bản hả, cũng được, Ngụy Vô Tiện chớp lấy thời cơ, đổi hết trà của Lam Vong Cơ đi.
Chờ lúc Lam Vong Cơ trở lại, Ngụy Vô Tiện vẫn còn đang thưởng rượu, Lam Vong Cơ chỉ cảm thấy miệng lưỡi vô cùng nóng khát, sau khi ngồi xuống, chẳng thèm nhìn ngó gì mà uống ực một hớp lớn. Ngụy Vô Tiện nheo mắt lại, ấm trà này đã bị hắn nhanh chóng đổi thành rượu, lại rót đây một chén, Ngụy Vô Tiện chưa kịp nói một lời thì nghe thấy "rầm" một tiếng, Lam Vong Cơ ngã sấp xuống bàn hơi thở đều đặn mà ngủ thiếp đi.
"Không Phải chứ, Lam Trạm, người mới uống một chén mà, thôi thôi, cũng đúng ý của ta." Ngụy Vô Tiện đỡ Lam Vong Cơ lên giường, cởi giày ra, đặt cơ thê nằm ngay ngắn rồi lại dém chăn cẩn thận xong, hắn liếc nhìn Lam Vong Cơ cảm thán: "Nếu biết được ý nghĩa của sương hoa, hẳn Lam thị nhà các ngươi sẽ không đi tìm cái gì gọi là Kim Văn Thược Dược đâu nhỉ. Gặp lại sau, Lam Trạm!" Ngụy Vô Tiện cầm một quả táo, xoay lưng ra khỏi phòng, đi về phía chuồng ngựa. Mà khi Ngụy Vô Tiện vừa ra khỏi phòng, Lam Vong Cơ trong phòng lại lập tức mở mắt.
Lúc này Ngụy Vô Tiện ngồi trên lưng Tiểu Bình Quả, tiêu sái đi lung tung không có mục đích, tiến vào một rừng cây, thời gian đã trôi rất lâu, hắn quyết định nghỉ ngơi một lúc, buộc Tiểu Bình Quả bên gốc cây, bản thân thì nhảy lên một cành cây ngả lưng, hai chân bắt chéo, hai tay đặt trên bụng, chuẩn bị chợp mắt một lúc thì lại bất ngờ xuất hiện một bóng đen, lấy tốc độ nhanh như chớp trói hai tay Ngụy Vô Tiện lại. Bất ngờ bị trói Ngụy Vô TIện sợ đến mất thăng bằng mà ngã nhào xuống khỏi tàng cây, nhưng cảm giác đau đớn trong tưởng tượng lại không thấy đâu, ngược lại lại ngã vào một lồng ngực vững chắc tràn ngập mùi đàn hương.
Ngụy Vô Tiện vừa mở mắt ra là thấy gương mặt lạnh tanh của Lam Vong Cơ, "Kìa, ha ha, không ngờ gặp lại nhanh như vậy."
Lam Vong Cơ không để ý đến Ngụy Vô Tiện, chỉ ôm chặt lấy người, nhanh chóng lao về phía khách điếm. Đoạn đường này, Ngụy Vô Tiện luôn thử tháo mạt ngạch buộc chặt hắn ra, nhưng chẳng biết thứ này làm bằng gì mà muốn xe cũng chẳng xé được.
Về tới phòng trọ, Lam Vong Cơ buông Ngụy Vô Tiện ra lại trừng trừng nhìn hắn, không nói một lời, nhìn mặt mày cũng không ra cảm xúc gì, mà trước mặt Ngụy Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ đi ngược giày, đây tuyệt đối không phải là Lam Vong Cơ bình thường!
Ngụy Vô Tiện giơ hai tay bị trói, duỗi ra một ngón tay, hỏi: "Đây là mấy ngón tay nào? Lam Trạm."
Lam Vong Cơ không đáp, vươn tay nắm lấy ngón tay kia, lúc này Ngụy Vô Tiện mới nhìn thấy vành tai đỏ chót của Lam Vong Cơ, nhất thời hiểu rõ, cười nói:
"Lam Trạm, ngươi say rồi mà sao mặt chẳng đỏ gì thế."
Bởi nhìn qua trông Lam Vong cơ vẫn bình thường nên hắn không nhịn được dùng giọng điệu nói với người bình thường mà nói chuyện với y. Ai biết được, Lam Vong Cơ nghe câu này xong, bất ngờ vươn tay nắm lấy bờ vai hắn, kéo vào trong lòng.
Bất ngờ không kịp chuẩn bị, Ngụy Vô Tiện bị kéo đập đầu vào lồng ngực y. Đang đầu đầy sao bay, giọng nói của Lam Vong Cơ từ trên đỉnh đầu truyền đến, "Nghe tiếng tim đập."
Lam Vong Cơ nói: "Mặt không nhìn ra, nghe tiếng tim đập."
Lúc nói chuyện, lồng ngực hắn theo lời nói mà phập phồng lên xuống, một trái tim đang liên tục đập dồn, thịch, thình thịch, có hơi nhanh. Ngụy Vô Tiện nghiên đầu ra, đã hiểu.
"Lam Trạm ơi là Lam Trạm, người khác say rồi lăn ra ngủ, sao ngươi lại ngủ dậy mới say." Ngụy Vô Tiện ôm bụng cười.
Cũng không biết một câu này có từ nào kích thích đến Lam Vong Cơ, bỗng nhiên y nhấc tay đẩy một cái, đẩy Ngụy Vô Tiện ngã lên giường, Ngụy Vô Tiện ăn đau.
Ánh nến bập bùng vụt tắt, Ngụy Vô Tiện bị đẩy ngã mắt nổ đom đóm, "Lam Trạm?!"
Huyệt vị sau lưng bị vỗ một cái, Ngụy Vô Tiện lập tức cảm thấy cả người tê dại, không thể động cựa. Lam Vong Cơ thu tay về, nằm xuống bên cạnh hắn, đắp kín chăn cho cả hai, "Nghỉ ngơi."
Được thôi, hôm nay không chạy được sau vẫn còn có cơ hội.
"Lam Trạm, ngươi thả ta ra. Trói như này ta làm sao mà ngủ hả." Ngụy Vô Tiện nói.
Tay Lam Vong Cơ lần tới, ở trong chăn xục xạo một hồi, chầm chậm bắt đầu cởi vạt áo hắn, Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ lần sờ mà nổi da gà toàn thân, lập tức nhớ đến chuyện y muốn sương hoa của mình, hơi thở tràn ngập mùi đàn hương trên người Lam Trạm, mặt Ngụy Vô Tiện nháy mắt đỏ bừng, vội vàng quát lên, "Dừng, dừng, dừng, không phải cái này!!! Ưm!! Ta ngủ! Được rồi, ta ngủ liền!"
Trong bóng tối, hoàn toàn yên tĩnh.
- ---------------tbc---------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT