Hồng bạch song sát nói một cách dễ hiểu là hai con quỷ mạnh nhất âm ti. "Hồng sát" tượng trưng cho một vong linh chết bất đắc kỳ tử trong ngày vui. "Bạch sát" tượng trưng cho vong linh còn trẻ chết bất ngờ. Đó là hai loại vong có oán khí nặng nhất theo phong thủy học, Hỉ và Tang là hai loại cảm xúc cực kỳ đối lập nhau, hạnh phúc lớn nhất và đau thương tột cùng gặp nhau sẽ tạo ra một sức mạnh cường đại.
Hồng bạch song sát là cấm thuật Mao Sơn cực kỳ nguy hiểm và hiếm gặp, chỉ có trong một thời gian đặc biệt, một địa điểm đặc biệt mới có thể khiến cho hồng bạch song sát va vào nhau.
Hồng sát là chỉ cô dâu chết trong ngày cưới, mặc đồ cưới màu đỏ rồi chết đi, oán khí cực kỳ nặng. Bạch sát là chỉ quỷ nước tu vi cực cao có thể đi trên đất bằng, đang đưa chiếc quan tài của thanh niên tử vong ngoài ý muốn kia.
Một bên là đưa tang còn bên kia là đưa tin vui, song sát chạm vào nhau, không ai nhường đường đường cho kẻ còn lại.
Giang Lạc đọc giải thích về "hồng bạch song sát" trong sách, nếu muốn gặp được hồng bạch song sát thì phải cần một cách cục phong thủy cực kỳ phức tạp. Hai đường hồng bạch một khi va chạm, nếu bị lẫn vào trong đó mà không biết cách thì chỉ còn nước chờ chết.
Lục Hữu Nhất chờ mong nói: "Một mình tôi thì chưa chắc nhưng có các cậu bên cạnh rồi thì tôi không sợ nữa."
Mặc dù nhìn thấy Lục Hữu Nhất là nghiến chặt răng nhưng đến thì đã đến rồi, cả nhóm đành phải chấp nhận sự thật.
"Việc chính chờ tối hẵng nói." Giang Lạc duỗi lưng: "Cứ cho bọn tớ hưởng thụ trước cái đã."
Lục Hữu Nhất cười sảng khoái: "Tất nhiên rồi!"
Cả nhóm về phòng cất hành lý để chuẩn bị đến suối nước nóng. Giang Lạc vào phòng tắm sơ qua, sau khi tẩy rửa bụi bẩn dọc đường thì mặc đồ do trang viên suối nước nóng chuẩn bị.
Trang viên suối nước nóng tặng một bộ áo choàng tắm, khăn tắm và đồ lót dùng một lần. Quần lót không tốt lắm nhưng cũng không đến nỗi tệ, Giang Lạc thấy có hơi chật.
Xưa giờ cậu rất hài lòng với vóc dáng của mình, qua mấy tháng luyện tập một lớp cơ mỏng đã bao phủ khắp cơ thể, nhìn đâu cũng thấy thon dài và săn chắc, tỷ lệ vừa đủ. Trong phòng tắm có một chiếc gương soi toàn thân, Giang Lạc đứng trước gương buộc khăn tắm rồi chậm rãi ngắm nghía bản thân.
Mái tóc đen dài bên ngoài khăn choàng, giọt nước ướt át, khóe môi hơi cong lên thật đẹp, nhìn thôi cũng rực rỡ sắc xuân.
Gương mặt này theo Giang Lạc hơn hai mươi năm, cậu rất may mắn rằng pháo hôi Giang Lạc cũng có một gương mặt giống như cậu.
"Chắc sau khi giải quyết xong quả bom nổ chậm Trì Vưu này..." Giang Lạc lẩm bẩm: "Mình cũng nên thoát khỏi "vết thương lòng" rồi bắt đầu tiến thêm bước nữa thôi."
Phía sau cậu, ngay chỗ cất quần áo không ai chú ý, một luồng gió vô hình thổi xuyên qua. Đống quần áo bỗng gồ lên lại lập tức xẹp xuống, giống như đang tìm kiếm thứ gì.
Sau khi nghe được câu này, cơn gió khẽ dừng lại rồi lập tức biến mất trong góc chứa quần áo.
Lục Hữu Nhất ở phía ngoài gọi vào: "Giang Lạc, nhanh lên coi."
Giang Lạc hoàn hồn, vén lọn tóc còn ướt ra sau đầu rồi thong thả bước ra khỏi phòng tắm.
Trang viên suối nước nóng chủ yếu tập trung suối nước nóng, trong nhà là phòng tắm nam nữ riêng biệt, tắm khỏa thân, ngoài trời có thể ngắm cảnh đẹp nhưng cần phải mặc quần áo, đó là suối nước nóng hỗn hợp.
Nếu bình thường, để đảm bảo sạch sẽ thì họ sẽ chọn suối nước nóng trong nhà. Nhưng bây giờ thì khác, cả khu suối nước nóng chỉ có chín người họ, dù trong trong nhà hay ngoài trời cũng đều sạch sẽ như nhau.
Cả nhóm tìm một chỗ suối nước nóng lộ thiên để ngâm mình cùng nhau, thong thả truyện trò.
Mùi lưu huỳnh trong nước lẫn mùi thuốc sát trùng, hơi nước bốc lên khiến thần kinh người ta mau chóng thả lỏng.
Văn Nhân Liên đưa cho Giang Lạc một bình nước, Giang Lạc mở to mắt nhìn Văn Nhân Liên rồi đưa tay cầm, còn chọc: "Nhân Liên, dáng ngon quá nha."
Ngày thường Văn Nhân Liên mặc đồ nữ nhìn rất hài hòa, sẽ khiến người ta cảm thấy thân hình y rất thon gầy, nhưng khi bỏ đồ nữ ra, mới phát hiện dáng người y cao cao thanh mảnh, mỗi một đường cong đều mượt mà, không mang cảm giác nữ tính mà lại đẹp trai cực kỳ.
"Cậu thích không?" Văn Nhân Liên trừng mắt với cậu.
Giang Lạc còn xoa xoa cằm, nhìn y từ trên xuống dưới: "Cũng được đấy chứ."
Suýt nữa là Văn Nhân Liên bật cười, kiên trì diễn tiếp một câu: "Vậy tối nay chúng ta thử một chút nhé?"
"Ok." Giang Lạc nhướng mày nói: "Nhưng tớ chỉ ở trên thôi."
Văn Nhân Liên thở dài tiếc nuối: "Uổng quá, tôi cũng vậy."
Khuông Chính đang ngoan ngoãn ngâm mình trong suối nước nóng chợt chen vào: "Ở trên là sao?"
Giang Lạc và Văn Nhân Liên im lặng vài giây rồi cùng bật cười. Văn Nhân Liên quay sang Khuông Chính giơ ngón trỏ lên đặt trước môi "xuỵt" một tiếng, dịu dàng nói: "Đây không phải là chuyện trẻ em nên biết đâu."
Khuông Chính bất đắc dĩ nhìn y.
Lục Hữu Nhất đang ca hát với Samuel, quả nhiên ngũ âm của Samuel khuyết thiếu khiến cho người nghe hơi khó khăn. Giang Lạc nhắm mắt lại, loáng thoáng đâu đó, ngay giới hạn giữa ngủ và không ngủ, trong tiếng ồn ào náo nhiệt, đột nhiên cậu bất giác cười thật khẽ.
Mặt Kỳ Dã thoáng chốc đỏ ửng lên, suýt thì nhảy bay khỏi chỗ tắm: "Tôi nhìn cậu ta hồi nào!"
Trác Trọng Thu vẫn bình tĩnh nói: "Mắc cái gì mà cậu kích động dữ vậy?"
Kỳ Dã lập tức cứng họng, hắn xụ mặt chìm người xuống hồ tắm, giấu đầu lòi đuôi nhìn sang Giang Lạc nói: "Tôi không thèm để ý đến cậu đâu."
Nhưng càng cấm càng khiến hắn muốn nhìn. Kỳ Dã liếc thấy Trác Trọng Thu không để ý nữa thì vội vàng đảo mắt quan sát Giang Lạc.
Nào ngờ đột nhiên Giang Lạc đứng lên, vẻ mặt cậu hơi đỏ, đôi mắt rũ xuống vừa buồn ngủ vừa lười biếng nói: "Tớ buồn ngủ rồi, về ngủ trước đây nhé."
Sau khi nhận được vài câu đáp thưa thớt, Giang Lạc chậm rãi rời bể tắm. Cậu cầm một chiếc khăn tắm sạch sẽ bên cạnh choàng lên vai, chuẩn bị rời đi thì chợt nhớ đến một chuyện: "Đừng ngâm suối nước nóng lâu quá đấy."
Đôi mắt đẹp của Giang Lạc đã hơi híp lại, miệng cậu vẫn không quên chọc ngoáy: "Mấy cậu có ngất cũng đừng tới gọi tớ dậy đó."
Cát Chúc nói đùa theo: "Tụi này mà ngất cũng phải ráng bò vào phòng cậu ngất."
Trước đây Giang Lạc hiếm khi nào được đùa giỡn với bạn bè, cảm giác cũng không tệ lắm. Cậu nhún vai rồi vẫy tay với họ, giữ tâm trạng thoải mái đi về phòng ngủ.
Ngủ một giấc không biết trời trăng mây đất gì, mặt trời ngoài cửa từ chói chang dần chuyển thành màu vàng xỉn, đến khi những tia sáng cuối cùng sắp bị màn đêm nuốt chửng, Giang Lạc mới từ từ mở mắt.
Cậu chậm rãi chớp mắt, mí mắt run lên hai lần rồi nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Mặt trời bên ngoài đã mất bóng. Cơn gió nhẹ thổi, chỉ còn chút ánh sáng đỏ tía trên bầu trời.
Giang Lạc lấy điện thoại ra xem, hóa ra đã bảy giờ tối rồi.
Cả trang viên suối nước nóng chỉ có vài người bọn cậu nên rất xa hoa mà cho mỗi người một phòng. Lúc Giang Lạc về không mở đèn, giờ đây trong phòng tối hơn ngoài kia, như thể ẩn chứa một con quái vật ăn người trong bóng đêm.
Giang Lạc tỉnh dậy rồi mò mẫm mở đèn. Ánh đèn sáng choang xua tan bóng tối trong chớp mắt, Giang Lạc nhìn về phía cửa sổ, tấm bùa cậu dán lên cánh cửa vẫn còn nguyên vẹn.
Cậu an tâm rời giường rồi ra cửa ăn cơm.
Ngay khi cậu đóng cửa lại, đột nhiên một cơn gió kỳ lạ đánh ập tới phía ngoài cửa sổ. Lá bùa trấn áp không chịu nổi sức gió quái lạ này, ngọn lửa từ lá bùa cháy bùng lên, trong chốc lát đã biến thành tro rơi xuống bệ cửa.
*
Giang Lạc cơm nước xong thì một mình đi dạo trong trang viên nửa tiếng, tiêu thực gần hết nên cậu định xuống ngâm mình thêm chút nữa. Thế là tìm một cái ao nhỏ vắng người để ngâm.
Công tơ điện cạnh ao suối nước nóng hiển thị 38℃, vừa phải, là nhiệt độ phù hợp nhất. Giang Lạc thở phào nhẹ nhõm rồi tựa vào cạnh ao hưởng thụ thời gian một mình hiếm hoi này.
Nhưng dần dần, nhiệt độ của suối nước nóng càng ngày càng thấp.
Giang Lạc những tưởng rằng cơ thể mình đã thích nghi dần với nhiệt độ của ao nước, song cậu lại phát hiện ra có điều gì đó sai sai.
Cậu mở mắt nhìn, sương mù lượn lờ trên bề mặt suối nước nóng. Tuy nhiên hơi nước do không khí bốc hơi lên lại dần biến thành luồng không khí lạnh. Giang Lạc vội vàng đứng dậy, nhìn chằm chằm vào ao nước rồi lùi lại thật nhanh. Ngay khi cậu vừa rời khỏi ao nước, nước nóng ba mươi tám độ trong ao lập tức ngưng tụ băng.
Chỉ cần Giang Lạc chậm một chút thôi là cậu sẽ bị đông cứng trong hồ.
Giang Lạc tiện tay rút khăn tắm bên cạnh, sầm mặt mắng: "Mẹ nó."
Cậu định khoác khăn tắm lên người thì hai tay bỗng bị ai đó nắm chặt.
Bàn tay của người đó rất mạnh, ngón tay thon dài, lòng bàn tay mềm như người chết, hắn cao hơn Giang Lạc ít nhất nửa cái đầu. Lúc này hắn nhẹ nhàng tiến lại gần Giang Lạc. Chiếc bóng được ánh trăng kéo dài trên mặt đất bị uyên ương xuyên qua, giao thoa với bóng tre vỡ nát, băng qua ao nước nóng rồi đáp xuống mặt hồ kết băng.
Một người đàn ông tóc đen thò đầu từ bên tai Giang Lạc, cười nói rằng: "Chưa gì em đã tính quên "người yêu cũ" để tìm người yêu mới rồi sao?"
Vòng âm dương động ba lần, Tị Xà phóng thẳng ra sau lưng Giang Lạc. Giang Lạc thoát khỏi tay, quay đầu lại nhưng không hề thấy ai.
Mắt cậu sắc như dao nhìn xung quanh một lượt. Cây lặng im gió nhẹ thổi, không có bất cứ bóng dáng của kẻ nào.
Giang Lạc sờ đầu Tị Xà, Tị Xà quấn quanh lấy cánh tay cậu dọc tới bả vai, phù văn trên lưỡi nó liếm lên mặt Giang Lạc, đôi đồng tử dựng thẳng nhạy bén tuần sát xung quanh.
Không tìm được bất cứ thứ gì, Tị Xà lại trở về vòng âm dương. Giang Lạc cầm khăn tắm lau tóc, quay người rời khỏi nơi này.
"Chạy nhanh thật đấy..." Giọng cậu không cao không thấp, giống như chỉ muốn nói cho một người nào đó nghe, âm điệu thấp thoáng châm biếm: "Vừa mới thả lỏng mà lại đến nữa rồi à, "si mê" của anh Trì khiến tôi vừa sướng vừa sợ quá đi."
Dù Giang Lạc biết Trì Vưu đến vì trái tim tượng thần và ngọc Nguyên Thiên, nhưng cái miệng của cậu cũng không phải dạng vừa.
Khi cậu nói câu đấy cũng đã chuẩn bị chuyện ác quỷ bị cậu chọc giận. Nhưng ngoài ý muốn là khi cậu về đến đại sảnh, ấy thế mà không có chuyện gì xảy ra.
Chẳng lẽ Trì Vưu đổi tính rồi sao?
Làm gì có chuyện đó.
Giang Lạc nảy sinh nghi ngờ, nhịn không được quay ra sau xem xét.
Rốt cuộc Tri Vưu đang nghĩ gì vậy?
Giang Lạc ôm một bụng nghi ngờ đi đến nhà ăn, mọi người đang ăn khuya trong đó. Giang Lạc ngồi xuống bàn, bất an rót cho mình ly nước lọc, chợt phát hiện trong bàn ăn thiếu mất một người: "Samuel đâu rồi?"
Cát Chúc gặm đùi gà nói: "Lúc tớ ngủ cậu ấy lẻn ra ngoài rồi, không biết đi đâu mà giờ chưa thấy về."
Vừa dứt lời thì có một người đi vào. Tóc vàng mắt xanh, không ai khác chính là Samuel.
Đôi mắt cậu ta hơi vô hồn, nét mặt đơ đơ như không thấy ai trong phòng ăn này vậy, cứ đi một mạch thẳng về phía thang máy.
Cả đám nhìn sau, Cát Chúc cao giọng nói: "Samuel?"
Vừa gọi một tiếng khiến Samuel giật mình, như vừa gọi hồn về. Hắn gãi gãi đầu, trong đôi mắt xanh thẳm đó chừa đầy mê man.
Quay đầu lại nhìn thấy các bạn của mình, hắn cười thật tươi rồi hào hứng chạy tới: "Mọi người, chào buổi tối nhé!"
Sức sống tràn trề này khác hoàn toàn với dáng vẻ mất hồn khi nãy.
Cát Chúc hơi lo lắng nên áp lòng bàn tay lên trán Samuel, lẩm nhẩm trong miệng một lát mới ngạc nhiên nói: "Hồn vẫn còn nguyên mà."
Samuel ngây thơ nói: "Cát, cậu đang, làm gì vậy?"
Giang Lạc hỏi: "Cậu vừa đi đâu về vậy?"
Samuel ngoan ngoãn trả lời: "Tôi đi xem phim."
"Nãy gọi cậu sao cậu không có phản ứng gì thế?"
Samuel thoáng lúng túng: "Chắc là tôi, không tập trung."
Nhóm Giang Lạc thấy lời hắn nói không có gì lạ nên cũng quên khuất đi chuyện này. Ngồi trong bàn vừa trò chuyện vừa ăn khuya, im lặng chờ đến giờ Tý.
Tang hỉ va chạm, chỉ cần không ai nhường ai thì sẽ mãi mãi đứng nguyên tại chỗ cho đến khi có người bằng lòng nhường đường thì thôi. Mà giờ Tý lại chính là thời cơ cho chuyện đó xuất hiện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT