Biên tập: Nguyệt Mẫn ┃ Chỉnh sửa: Thỏ Ngọc

Nhưng khi một kẻ điên làm việc thì người bình thường sẽ chẳng thể nào giải thích được lý do trong đó.

Giang Lạc và hai người bạn của mình đi trong hang động chừng năm sáu phút rồi họ đến một ngã tư đường rộng lớn.

Lục Hữu Nhất nhìn bốn con đường đen kịt trước mắt, trầm ngâm hỏi: "Chúng ta đi đường nào?"

Giang Lạc dựa theo trực giác chọn con đường thứ tư: "Đường này đi, chắc sẽ không phải là con đường nguy hiểm nhất đâu."

Vẻ mặt Lục Hữu Nhất nhìn cậu rất phức tạp, cứ muốn nói lại thôi: "Giang Lạc, không phải tôi không tin ông. Nhưng mà thể chất của ông... chọn cái gì thì chắc chắn cái đó sẽ không tốt."

Giang Lạc: "... Ông nói đúng, vậy bỏ cái thứ tư đi."

Ma Quỷ chỉ con đường đầu tiên: "Tôi thấy có thể đi đường này."


Giang Lạc nhìn cái kiểu bán đứng hang ổ của mình mà không biết gì của hắn, cậu mỉm cười và bước lên vỗ vỗ bờ vai hắn rồi nói: "Ma Quỷ, có trực giác như nào thì cứ nói ra. Chúng tôi đi theo anh mà."

Quả nhiên Ma Quỷ dắt họ đi vào một con đường an toàn. Bọn họ bình yên đi qua hang và tới một cây cầu treo.

Xích sắt bắc ngang hai bên bờ, tấm ván gỗ đơn sơ nên nhìn cây cầu treo vô cùng nguy hiểm. Giang Lạc cúi đầu xuống thì thấy phía dưới là mạch nước ngầm, giữa lòng sông xuất hiện khá nhiều quỷ nước.

Ma Quỷ nói: "Băng qua cầu treo là đến rồi."

Giang Lạc hỏi: "Đến đâu?"

Vẻ mặt Ma Quỷ chợt trở nên mơ hồ: "Tôi không biết."

Giang Lạc cũng không bất ngờ, cậu nhún vai: "Đi thôi."

Ma Quỷ đi trước dẫn đường nhưng khi bọn họ đi trên chiếc cầu treo thì đột nhiên xuất hiện một người đàn ông mặc đồ đỏ đeo mặt nạ hồ ly ở phía bên kia cầu.


Mặt nạ hồ ly dáng vẻ hung tợn, chóp mũi dài và trên mặt mặt nạ có khắc chữ "Hoa". Người đàn ông đó bước tới cầu treo lạnh lùng nói: "Đằng Tất, ngươi muốn phản chủ sao?"

Giang Lạc và Lục Hữu Nhất lập tức nhìn về phía Ma Quỷ, hắn không hề phản ứng lại. Sau khi bọn họ nhìn mới khó hiểu hỏi: "Các cậu nhìn tôi làm gì?"

Lục Hữu Nhất nhắc nhở nói: "Hình như hắn ta gọi anh đó."

Hóa ra Ma Quỷ tên là Đằng Tất? Đúng làm một cái tên kỳ quái.

Nhưng nếu Ma Quỷ có lại ký ức, lẽ nào bọn họ sẽ gặp nguy hiểm sao?

Ma Quỷ nói: "Hắn ta gọi Đằng Tất mà. Tôi tên là Ma Quỷ."

Người đàn ông mặc đồ đỏ cười chế nhạo: "Hóa ra ngươi quên mình tên gì rồi sao. Đúng là đáng thương, khó trách lại thành con chó dò đường cho tụi nhân loại."

Giang Lạc lười biếng chen ngang: "Hả? Anh ghen tị vì anh ta là chó còn bản thân mình đến con chó cũng không bằng sao?"


Nụ cười của người đàn ông đồ đỏ cứng đờ: "Muốn chết hả."

Gã duỗi tay ra, ngón tay mảnh mai như vuốt cáo, trên mu bàn tay chằng chịt gân xanh và móng tay nhọn hoắt sắc bén như móc câu. Ngay khi gã đàn ông đồ đỏ đối diện trước mặt Giang Lạc rồi đâm móng vuốt xuống, Ma Quỷ đã lập tức dùng đại đao của mình cản lại.

Móng vuốt chém qua đại đao tóe lên tia lửa, Ma Quỷ nhìn Giang Lạc và Lục Hữu Nhất phía sau, lạnh lùng nói: "Ngươi đừng mong làm họ bị thương."

Gã đàn ông đồ đỏ nhíu mi lại: "Đằng Tất, ngươi mất trí rồi."

Gã bất ngờ tăng thêm trọng lực, móng vuốt trượt từ mũi dao xuống cán dao ấn mạnh tạo thành năm vết xước trên tay Ma Quỷ. Máu tươi lập tức từ cánh tay hắn chảy xuống, mỗi vết cào đều sâu thấy cả xương.

Ma Quỷ nhìn vết thương trên cánh tay của mình.
Hình như có độc trên móng vuốt của gã, chất lỏng màu trắng đó ăn mòn vào miệng vết thương của Ma Quỷ. Khiến cho vết thương vốn chỉ cần vài giây đã có thể tự lành nhưng hiện tại đã không thể.

Ma Quỷ nhíu mày lại, mặc kệ đau đớn vẫn nhấc dao tiến lên rồi lại bị người đàn ông áo đỏ khoét một lỗ trên ngực. Lục Hữu Nhất hét to: "Ma Quỷ!"

Người đàn ông áo đỏ nhìn về phía Lục Hữu Nhất, gã vừa giơ móng vuốt lên Ma Quỷ ngay lập tức tấn công gã từ phía sau.

Cầu treo rung lắc dữ dội, sức của gã đàn ông áo đỏ đang ở thế cân bằng. Nhưng móng vuốt của gã như khắc tinh trời sinh của Ma Quỷ, miệng vết thương trên người hắn không thể tự lành nên rất nhanh đã lâm vào thế yếu. Gã đàn ông áo đỏ khinh bỉ nói: "Đằng Tất, từ bao giờ mà ngươi yếu như thế này rồi hả?"
Ma Quỷ chặn một kích của gã, quay đầu nói với Giang Lạc và Lục Hữu Nhất: "Các cậu đi trước đi!"

Thế nhưng Giang Lạc lại triệu hồi vòng âm dương để đối phó với gã kia cùng với Ma Quỷ. Tốc độ so chiêu của họ quá nhanh, nếu triệu mười hai cầm tinh thì cũng sẽ kết hợp đối phó cùng Ma Quỷ.

Bọn họ cùng đứng đây khiến cho Ma Quỷ có phần kiêng dè. Giang Lạc nhíu mày, cậu kéo Lục Hữu Nhất sang phía đối diện của cầu treo.

Lục Hữu Nhất mất hồn quay đầu nhìn lại mà khó chịu trong lòng: "Giang Lạc, Ma Quỷ sẽ không sao chứ?"

"Bọn họ là tả hữu hộ pháp bên cạnh bức tượng đều biết nhau cả. Gã áo đỏ đó sẽ không gϊếŧ Ma Quỷ đâu." Nhưng đôi mày nhíu chặt của Giang Lạc chưa hề giãn ra được một lần, cậu không thích nợ nhân tình của ai cả: "Thôi bỏ đi, để tôi quay lại xem thế nào."
Bước chân cậu khựng lại, chuẩn bị quay về thì Lục Hữu Nhất níu lấy cậu: "Tôi đi cùng ông."

Vừa dứt lời Lục Hữu Nhất rên lên một tiếng: "Giang Lạc, hình như có thứ gì đó cắn vào chân tôi."

Lúc hắn nói sắc mặt đã dần trở nên trắng bệch, môi nhợt nhạt không có chút máu: "Đau, đau quá."

Giang Lạc cả kinh cúi đầu, một con bọ cạp bò qua giày Lục Hữu Nhất. Con bọ cạp có kích thước bằng lòng bàn tay, đuôi của nó dựng thẳng lên như mũi kim chỉ những nơi có âm khí nặng mới nuôi dưỡng bọ cạp như vậy. Loại bọ cạp này sống nhờ máu, chất độc trong mỗi chiếc đuôi bọ cạp có thể gϊếŧ chết một người sống trong vòng một giờ.

Sắc mặt Giang Lạc cực kỳ khó coi, phù văn kim sắc biến thành Tị Xà cắn lấy bọ cạp. Giang Lạc đỡ Lục Hữu Nhất ngồi xuống rồi nhanh chóng rút ngòi cầm máu cho hắn.
Nhưng nọc độc ở đuôi bọ cạp quá mạnh. Chỉ trong chốc lát vết thương của Lục Hữu Nhất đã sưng tấy, cả người hắn run bần bật giống như đang ở trong mùa đông.

Tay Giang Lạc hơi run lên, ngọn lửa căm phẫn lại bừng bên trong lòng cậu. Ngoài sự giận dữ còn có một chút căng thẳng và sợ hãi không nói nên lời.

Giang Lạc vốn cho rằng mình không cần bạn bè.

Người thân, bạn bè, xin hãy tha lỗi cho kẻ bất tài là cậu.

Trong mắt cậu, người ở đại học Bạch Hoa chỉ là người bảo vệ cho cậu, là một cái khiên bị cậu lợi dụng mà thôi.

Vốn nên là như thế.

Nhưng hiện tại cậu đã không thể nào đè nén được cảm giác khủng hoảng trong lòng mình.

Tại sao lại khủng hoảng?

Vì Lục Hữu Nhất sắp chết sao?

Vì cậu đã xem Lục Hữu Nhất là bạn bè rồi sao?

Giang Lạc đứng bật dậy, nắm tay siết chặt lại. Đột nhiên cậu nhớ đến cái gì đó, vội vàng vươn tay để mãng xà kim sắc khổng lồ quấn quanh tay cậu, con bọ cạp trong miệng nó vẫn còn thoi thóp. Giang Lạc dùng miếng vải đen bọc tay mình lại rồi thò vào tóm lấy nó, trước khi nó chết cậu tách cơ thể nó ra.
Máu tươi từ trong xác bọ cạp chảy ra ngoài.

Là bọ cạp đực.

Bỗng nhiên Giang Lạc hít một hơi.

Có hai loại bọ cạp đuôi độc là đực và cái. Sau khi bị bọ cạp đực cắn vẫn có thể cứu chữa còn bị con cái cắn thì chỉ có thể chờ chết.

Nếu bị trúng độc của bò cạp đực thì trong vòng một giờ chỉ cần tìm được máu của bọ cạp cái và dùng nó lau vết thương, như vậy sẽ có thể rửa được độc tố này.

Máu của bò cạp đực là màu đỏ, máu bọ cạp cái là màu trắng. Mặc dù bọ cạp cái độc nhưng máu của nó lại có tác dụng làm thuốc bổ, trấn giữ hồn giữ vững được âm, có tác dụng cho cả người sống và người chết. Chính bởi vậy nên chúng tiếp tục bị săn đuổi và gϊếŧ hại, dẫn đến số lượng bọ cạp cái ít hơn nhiều so với bọ cạp đực.

Mặc dù ít là thế nhưng vẫn có nghĩa rằng Lục Hữu Nhất có thể sống sót.
Giang Lạc hít sâu một hơi, dán lá bùa lên miệng vết thương của Lục Hữu Nhất cho tốc độ chất độc lan ra chậm lại. Cậu kéo Lục Hữu Nhất vào một góc, chỉ để lại cho mình một lá bùa còn bao nhiêu bùa chú cũng dùng để bảo vệ Lục Hữu Nhất.

"Một tiếng." Cậu lầm bầm: "Chắc chắn một chút, tầm bốn mươi phút thôi."

Thời gian thật sự rất cấp bách.

Giang Lạc quay đầu lại nhìn thoáng qua cầu treo, xin lỗi.

Cậu thầm nghĩ trong lòng.

Vào lúc này cậu không có cách nào chắc chắn được an nguy của Ma Quỷ, cậu muốn tìm máu bọ cạp cái trước.

Giang Lạc đặt con bọ cạp có nọc độc bị thương xuống đất.

Bọ cạp có nọc độc là loài bọ cạp thích sống theo bầy đàn. Chúng sẽ trở về tổ ngay sau khi bị thương, trong hang có cả con đực và con cái, không chừng nó có thể dắt cậu tìm được bọ cạp cái.
Quả nhiên bọ cạp vừa được thả xuống đất đã nhanh chóng bò vào động.

Giang Lạc nhanh chân đuổi theo phía sau nó, tốc độ của bọ cạp đực càng ngày càng nhanh mà con đường cũng càng lúc càng khó đi. Giang Lạc vẫn thầm đếm giờ trong lòng, mãi đến khi đếm được hai mươi phút, con đường bỗng trở nên thông thoáng.

Giang Lạc loáng thoáng còn nghe được tiếng nước chảy.

Là nhánh của mạch nước ngầm sao?

Cũng đúng, bọ cạp thích những nơi ẩm ướt.

Cậu nhanh nhạy lật phiến đá, ngay sau đó tầm nhìn liền trở nên rộng ra, Giang Lạc thoáng thấy được ánh sáng. Cậu nhướng mày rồi lập tức gỡ thêm một phiến đá nữa.

Sau khi đã nấp kỹ, cậu cẩn thận nhìn về nơi phát ra ánh sáng.

Đằng trước là một hang động đào bằng tay.

Trong động đào một cái ao, nước ao trắng đục hơi dính dính, Giang Lạc chỉ cần liếc qua liền nhận ra đó là máu của bọ cạp đuôi có nọc độc.
Máu nhiều đến mức đọng thành một cái ao, e rằng tất cả bọ cạp cái trong hang động này đã bị gϊếŧ sạch.

Giang Lạc nhìn đăm đăm vào hồ nước, sau đó mới dời mắt nhìn người đang ngâm mình trong ao.

Có một người đàn ông trong nước, hai tay hắn nhẹ nhàng đặt trên thành ao, tư thế ung dung tự tại.

Trong hang động kỳ quái và đầy rẫy những mối đe dọa này, dường như hắn không hề có một chút khó chịu nào mà ngược lại còn cực kỳ tận hưởng.

Ngay khi nhìn thấy người đàn ông đó, mí mắt Giang Lạc liền giật mấy phát.

Trì Vưu

Thằng chó Trì Vưu.

Thật sự cậu đã nghĩ như vậy, lần bị tượng thần đuổi gϊếŧ không phải là điềm báo cho đại hung. Đây mới là đại hung mà cậu đã được dự báo trước.

Mẹ nó.

Máu cậu cần là của bọ cạp cái, mà thứ tên ác quỷ đang ngâm mình kia lại chính là mạng cậu.

Má nó sao lại khéo thế chứ.

Giang Lạc thầm mắng vài câu trong bụng, song cậu nhanh chóng nghĩ cách làm sao có thể lấy được nước trong ao một cách nhanh nhất, sau đó rút đi.

Con bọ cạp dắt Giang Lạc đến đây đã bò về phía trước. Nhưng chưa được một mét thì con ác quỷ trong ao đã nghiêng nhẹ đầu sang, nở một nụ cười kỳ quái rồi nói rằng: "Ồ, có thứ gì tới thế kia?"

Giang Lạc giật thót, im lặng nín thở.

Khoảnh khắc tiếp theo, con bọ cạp độc bị đám sương mù đen đóng đinh trên mặt đất. Trì Vưu quay lại, nhắm mắt rồi tựa về phía sau, tâm trạng vui vẻ ngân nga bài ca nào đó.

Giai điệu đó cứ văng vẳng không dừng. Nhưng trong khung cảnh này nó lại không buồn cười chút nào mà sự kỳ quái lại không ngừng tăng lên.

Giang Lạc không có thời gian chần chừ quá lâu.

Cậu nhắm mắt, trong đầu nhanh chóng xây một con đường có thể tiến và lui. Sau khi xác định xong, cậu nhè nhẹ ra khỏi vách đá.
Cậu ở điểm mù ngay phía sau Trì Vưu, đánh lén ngay khi hắn chưa kịp chuẩn bị rồi tranh thủ trộm nước, trộm xong bỏ chạy.

Nếu nó thuận lợi được như thế.

Giang Lạc bước từng bước đến gần Trì Vưu.

Ác quỷ không hề biết là cậu đang đến, hắn vẫn ngân nga bài ca nọ. Giang Lạc nghĩ bụng, chính là lúc này.

Cậu vung dao đâm mạnh lên đầu Trì Vưu. Thế nhưng giống như hắn có một con mắt phía sau vươn tay bắt lấy tay Giang Lạc rồi bỗng dùng sức, cả người Giang Lạc mất cân bằng bị kéo rơi thẳng xuống hồ nước.

Bùm ——

Bỗng chốc cả người Giang Lạc đã ngâm trong máu bọ cạp cái. Thứ máu loãng màu trắng quái lạ này không có mùi máu tươi, dòng nước ngà ngà trắng trượt từ trên mặt cậu xuống hệt như tắm bằng sữa.

Ngay sau đó, cả người cậu bị ác quỷ đang trần trụi đè lên vách tường, một tay của hắn vươn lên phía trước tóm lấy hai tay cậu, ngăn cản cậu lại sử dụng vòng âm dương. Một tay khác chống lên vách tường bên cạnh cậu.
Tên ác quỷ kề sát vào Giang Lạc.

Chàng trai tóc đen buộc phải cong người xuống, đạp chân phải lên eo ác quỷ dưới nước để ổn định cơ thể.

Trì Vưu kéo dài âm điệu: "Oh, sao nơi này lại có một ——"

"Tân nương." Ánh mắt đầy thích thú quét qua người Giang Lạc: "Lạc đường nhỉ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play