Thời gian năm ngày nghỉ ngơi thoáng cái trôi qua, đám người yên vị trên xe buýt đi đến địa điểm của trận thi đấu thứ hai.

Vẫn là xế chiều mới đến nơi, điểm đến là trường cấp ba nội trú Trường Thanh, vừa vặn là trong một trong mười trường học mà bọn Giang Lạc đã chuẩn bị sẵn.

Thời điểm nhìn thấy ngôi trường này, Giang Lạc lập tức nhớ tới thông tin đã đọc trước đó.

Trường cấp ba Trường Thanh, vốn là trường phổ thông chuyên, vị trí vắng vẻ, công trình cũ kỹ rách nát nhưng tỉ lệ lên lớp vẫn rất cao. Năm 2012 bộ giáo dục phát ngân sách, trường cấp ba Trường Thanh trải qua mở rộng được phân thành hai khu mới cũ,  khu mới là nơi học tập của học sinh lớp mười và mười một, khu cũ dành cho lớp mười hai và học sinh đại học học thi lại. Bởi vì khu phòng học cũ vắng vẻ yên lặng, có thể cho học sinh chuẩn bị thi một không gian học tập yên tĩnh.

Đây vốn chỉ là một lần mở rộng bình thường, nhưng lại xảy ra một sự cố – một học sinh nữ lớp mười hai trong lúc xây dựng thêm đã mất tích.

Trường cấp ba Trường Thanh là trường nội trú, một tháng học sinh chỉ có thể về nhà một lần, học sinh ở trong trường mất tích. Vụ này lúc ấy ồn ào rất lớn, đồng thời trong vòng ba tháng sau đó, liên tiếp có vài nữ sinh mất tích, công nhân ở công trường xây dựng thêm cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn chết mất hai người. Trường cấp ba Trường Thanh hoàn toàn bị loại khỏi các trường phổ thông chuyên.

Nhưng lạc đà dẫu gầy vẫn béo hơn ngựa, vẫn có rất nhiều học sinh và phụ huynh không tin tà, âm thầm vui mừng vì cấp ba Trường Thanh hạ điểm xuống. Bởi vậy số học sinh của trường cấp ba Trường Thanh không hề ít hơn các trường chuyên khác.

Nhưng năm nay, trường cấp ba Trường Thanh lại xảy ra chuyện.

Nhân viên công tác cầm loa đứng đằng trước nói: “Ải thi đấu thứ hai, tổng thời gian là ba ngày. Trong vòng ba ngày, mọi người phải tìm được nữ sinh đã mất tích vào năm 2012 và nguyên nhân cái chết của hai công nhân, còn có rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì. Sau khi cuộc thi lần này kết thúc, chúng ta sẽ căn cứ vào câu trả lời của mọi người để chọn ra ba mươi người giỏi nhất tiến vào ải tiếp theo. Ký túc xá của mọi người đã được sắp xếp trong khu phòng học cũ, học sinh ở khu cũ đã dọn sang khu mới. Ải thi đấu thứ hai cũng sẽ được phát trực tiếp, trước khi cuộc thi bắt đầu, mọi người vui lòng ký vào thỏa thuận miễn truy cứu tử vong…”

“Ba mươi người?!”

“Bà mẹ nó… Đây là trực tiếp đào thải một trăm người ư?”

“Tỉ lệ bốn chọi một, sao ải này lại ác như vậy!”

Tiếng nghị luận nổ tung, mạnh mẽ át đi âm thanh của nhân viên công tác.

Giang Lạc chậc một tiếng: “Thỏa thuận miễn truy cứu, nghiêm trọng đến thế à?”

Trác Trọng Thu rất bình tĩnh an ủi mọi người: “Đừng lo lắng, năm nay cha tôi được bầu làm ban giám khảo, lúc trước tôi có gọi điện thoại cho cha rồi, nhờ ông chiếu cố chúng ta. Coi như cửa này có nguy hiểm thì chắc chắn chúng ta vẫn được an toàn.”

Cát Chúc cảm thán: “Đi theo Trác tỷ có cảm giác an toàn quá đi.”

Trác Trọng Thu soái khí nhếch môi: “Việc nhỏ.”

Nghe lời cô, học sinh ban 01 của đại học Bạch Hoa vốn đã chuẩn bị tốt lại càng thêm yên tâm, thẳng thắn ký tên lên thỏa thuận miễn truy cứu tử vong rồi cùng nhân viên công tác đi về ký túc xá.

Ký túc xá trong khu cũ là phòng bốn người, kê hai cái giường tầng cộng thêm bốn cái bàn học, căn phòng rộng chừng mười mét vuông trông cực kì chật chội. Vừa mới bước vào ký túc xá, một mùi hôi thối ẩm ướt liền phả vào mặt.

Mùi thối này giống như mùi đống rác để lâu ngày, lại gần giống như mùi cống thoát nước. Văn Nhân Liên che mũi, thở dài: “Xem ra đây chính là ký túc xá của con trai.”

“Đương nhiên là ký túc xa nam rồi.” Nhân viên công tác đứng trước mặt cười ha hả nói: “Ở khu cũ, cống thoát nước thường xuyên bị hỏng, mong mọi người lượng thứ.”

“Tha thứ thì tất nhiên có thể tha thứ.” Lục Hữu Nhất nghi ngờ chỉ chỉ Trác Trọng thu: “Nhưng tại sao cậu ấy là nữ mà cũng ở ký túc xá nam?”

Ý cười của nhân viên công tác không thay đổi: “Có lẽ là sai sót lúc sắp xếp ký túc xá nhưng không sao, nam sinh nữ sinh cũng không có gì khác, bạn học Trác có thể tới phòng vệ sinh ở lầu một của công nhân viên để tắm vệ sinh.”

Có một nam sinh đứng đằng sau lớn tiếng hỏi: “Vậy bọn em có được ở trần đi lại không ạ?”

“Cậu muốn làm thế nào thì tùy, cậu cởi sạch cũng được nốt.” Trác Trọng Thu lười biếng kéo dài giọng: “Người anh em, tôi chỉ thích em gái mềm mại xinh đẹp, cậu vừa không có ngực vừa dư ra hai lạng thịt, không cần nghĩ quá nhiều.”

Tràng cười vang lên ầm ĩ.

Mỗi khi nhân viên công tác đến một phòng ký túc xá thì gọi tên theo danh sách, đến căn phòng ký túc xá cuối cùng trên lầu sáu, nhân viên công tác đọc tên: “Giang Lạc, Trác Trọng Thu, Bạch Diệp Phong, Từ Nham.”

Giang Lạc nghiêng người lại nhìn, tình cờ nhìn thấy Bạch Diệp Phong ý cười đầy mặt một thân một mình đi đến trước mặt cậu.

“Thật là trùng hợp.” Bạch Diệp Phong cười nhìn thanh niên tóc đen: “Chúng ta lại ở cùng ký túc xá.”

Thứ cảm giác cổ quái quen thuộc kia lại tới.

Giang Lạc hơi nheo mắt: “Đúng thế, tôi cũng không ngờ được sẽ trùng hợp tới vậy.”

Phòng ký túc xá có hai người của đại học Bạch Hoa, hai người của đại học Sơn Hải, quả thật không thể dùng một từ “trùng hợp” để hình dung.

Nhân viên công tác dẫn bọn họ đến ký túc xá rồi rời đi. Bốn người đứng ở cửa một hồi, người tên Từ Nham được Bạch Diệp Phong dẫn theo cảnh giác căm thù nhìn Giang Lạc, xem ra trong lòng người đi theo Bạch Diệp Phong đã xem Giang Lạc là kẻ thù hàng đầu rồi.

Trác Trọng Thu khoác tay lên vai Giang Lạc, hai người cùng đi vào ký túc xá: “Trước hết chọn giường ngủ đã.”

Phòng trên lầu sáu cũng có mùi thối của cống thoát nước, nhưng ở trong đây lâu thì không ngửi thấy nữa.

Mọi người sắp xếp đồ đạc của mình xong, Giang Lạc và Trác Trọng Thu liền rời khỏi ký túc xá.

Không cần nói ra, bọn họ căn bản là hai người một đội, không hề muốn nói nhiều với đối phương.

Trong trận đấu này, người không cùng một trường đều là đối thủ cạnh tranh của nhau, trong một trăm ba mươi người chỉ có số ít có thể vào vòng đấu tiếp theo, đối với ai cũng phải đề phòng.

Người của đại học Bạch Hoa tụ tập tại khu đất trống trước ký túc xá, Khuông Chín và Văn Nhân Liên ở chung phòng, Lục Hữu Nhất chung ký túc xá với Diệp Tầm, Cát Chúc thì ở cùng phòng với Samuel. Sau khi so sánh một hồi mới nhận ra, mỗi phòng ký túc xá bốn người đều là hai người chung một trường.

“Đều là phòng bốn người hết hả?” Giang Lạc nhíu mày: “Tờ giấy kia ghi 4-5 nhân gian chẳng lẽ không phải chỉ khu phòng cũ này ư?”

“Rất có thể.” Văn Nhân Liên suy nghĩ nói: “Phần manh mối này quá mơ hồ, trước mắt chưa có thứ gì để tìm thêm thông tin.”

Y nói xong thì nhìn sang Giang Lạc: “Giang Lạc, cậu có nhìn ra điều gì không?”

Giang Lạc quay đầu nhìn thoáng qua khu nhà ký túc xá.

Sắc trời âm u, khu ký túc xá cũ kỹ phủ bụi rách nát, vài chỗ sơn tường bị tróc trên các tầng lầu lộ ra những mảng tường xám bên trong.

Ẩm ướt, ảm đạm, vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy chán nản.

“Nơi này làm tôi cảm thấy rất khó chịu.” Con mắt của Giang Lạc đảo qua lầu sáu, dừng tại ô cửa sổ phòng ký túc xá cuối cùng, có một người đang đứng bên cửa sổ nhìn xuống, Giang Lạc nhận ra đó là Bạch Diệp Phong. Giang Lạc tiếp tục thả chậm giọng nói: “Từ lúc đi vào khu dạy học cũ đã bắt đầu có cảm giác này.”

Trác Trọng Thu như có điều suy nghĩ, cô thuộc phái song tu thể hồn, đối với những thứ như linh thể nhạy cảm hơn người bình thường nhiều: “Mặc dù tôi không có cảm giác mãnh liệt như cậu, nhưng cũng cảm thấy có gì đó không đúng.”

Hai người ăn ý liếc nhìn nhau một cái.

Giang Lạc kéo khóa ba lô ra, tiện tay lấy một xấp bùa chú từ bên trong: “Mỗi người năm lá, nhiều hơn không có.”

Cả đám lập tức cảm động đến hai mắt đẫm lệ rưng rưng, hận không thể xông lên ôm Giang Lạc hung hăng hôn hai cái: “Giang Lạc, sao cậu lại tốt như vậy nha hmu hmu.”

“Còn chuẩn bị cho bọn tôi nhiều bùa chú như vậy.”

“Nhất định cậu đã vẽ rất lâu đúng không?”

Giang Lạc khiêm tốn đáp: “An toàn của các cậu mới là quan trọng nhất.”

Bỗng nhiên cậu mỉm cười: “Dù sao mọi người phải đoàn kết một lòng thì mới có thể giành được giải nhất nha.”

Sau khi buổi tụ họp ngắn ngủi kết thúc, sắc trời hoàn toàn tối đen. Cây to bị gió táp đến oằn nửa thân cây, mây đen tụ tập giống như sắp mưa.

Cát Chúc ngẩng đầu nhìn trời nói: “Đêm nay đến sáu giờ sáng mai sẽ có mưa, trước tiên mọi người về đợi trong ký túc xá đi.”

Trên đường về ký túc xá, vẫn có rất nhiều người dự thi không để tâm thời tiết sắp mưa ra ngoài tìm kiếm manh mối. Những người này hơn phân nửa không xác định được mình có thể tiến vào ải tiếp theo không, lo lắng khiến bọn họ không dám lãng phí thời gian quý giá.

Đã lâu lắm rồi Giang Lạc mới đi cầu thang tới tận lầu sáu, may mắn là cả tháng nay cậu đều đi theo Lục Hữu Nhất không ngừng rèn luyện thân thể, bò một mạch lên cũng không cảm thấy quá mệt mỏi.

Trong ký túc xá, Bạch Diệp Phong vẫn ở đó nhưng Từ Nham bên cạnh không thấy bóng dáng đâu.

Bạch Diệp Phong ngồi trên ghế cạnh cửa sổ đang xem một quyển sách, trông thấy Giang Lạc và Trác Trọng Thu bước vào, nở nụ cười hỏi: “Hai cậu về rồi đấy hả?”

Trác Trọng Thu gật gật đầu với hắn, tò mò hỏi: “Cậu đang đọc gì thế?”

Bạch Diệp Phong khép sách lại, tựa đề quyển sách là “Chú giải la bàn”, hắn mỉm cười nói: “Tôi ít khi đọc qua những quyển sách cơ sở này, thỉnh thoảng đọc một chút cũng khá thú vị.”

Giang Lạc híp mắt nhìn hắn và quyển sách một lát, chỉ cảm thấy mùi hôi thối trong phòng càng lúc càng nồng, thậm chí cậu có cảm giác trên người mình cũng bị dính mùi hôi thối.

“Tôi đi tắm.”

Giang Lạc lấy một chai sữa tắm rồi bước vào phòng tắm của ký túc xá.

Phòng tắm của khu ký túc xá cũ cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, nhưng may mắn là quét dọn rất sạch sẽ, không có rác rưởi gì. Giang Lạc dùng một chai sữa tắm xử lý toàn thân mình, nhưng đang lúc gội đầu thì đột nhiên cậu ngửi thấy mùi rỉ sắt.

Giang Lạc mở mắt ra, chỉ thấy nước nóng còn sót lại trên đỉnh đầu biến thành màu máu, nước chảy ồ ạt, mùi rỉ sắt càng lúc càng nặng.

Giang Lạc: “… Chết tiệt.”

Cậu vẩy vẩy tay, lấy một lá bùa vàng trong túi quần ra dán lên vòi nước. Một lát sau, mùi rỉ sắt biến mất, dòng nước trông như máu dần trong suốt trở lại.

Giang Lạc mặt không đổi sắc ngước khuôn mặt đầy nước màu đỏ tắm lại một lần.

Đến khi cậu tắt nước bắt đầu mặc quần áo, bên ngoài phòng tắm có người gõ cửa: “Bạn hoc Giang, cậu tắm xong chưa? Tôi cũng muốn đi tắm.”

Là Bạch Diệp Phong.

Giang Lạc đi qua mở cửa cho hắn, nhìn ra ngoài, Trác Trọng Thu không ở đây.

“Cậu ấy xuống lầu một tắm rồi.” Bạch Diệp Phong cười nói: “Trước khi xuống nhờ tôi nhắn với cậu một câu, cậu ấy sẽ về nhanh thôi.”

Giang Lạc hiền lành cười với hắn: “Cám ơn.”

Đi vào tiếp tục mặc quần áo.

Bạch Diệp Phong nhìn cậu, không rõ ý gì chỉ cười cười, hắn nhẹ nhàng đóng cửa phòng tắm lại, cởi áo ngắn tay trên người ra.

Trong gương, thanh niên tóc đen với cơ thể trắng nõn thon dài đang cúi đầu kéo quần, sau lưng cậu, một cơ thể càng cường tráng hơn chậm rãi đi tới.

“Bạn học Giang Lạc,” Bạch Diệp Phong nhìn tấm gương, “Trong lúc cậu tắm rửa, có gặp chuyện gì không?”

Giang Lạc ngẩng đầu, đối mặt với Bạch Diệp Phong trong gương cậu bất giác nhếch môi, nở nụ cười xinh đẹp như đóa hoa diễm lệ, nốt ruồi son trên mu bàn tay đỏ như nhỏ máu: “Tại sao lại hỏi thế?”

Bạch Diệp Phong chỉ chỉ lá bùa vàng trên vòi nước: “Tôi nhớ trước đó không có vật này.”

“À, cái này.” Giang Lạc vươn tay gỡ bùa vàng xuống, nhét vào túi quần: “Lúc tôi tắm rửa có thói quen dán bùa lên xung quanh, bệnh nghề nghiệp, cậu không ngại chứ?”

“Không ngại.” Khóe miệng Bạch Diệp Phong ngậm cười: “Thói quen này rất an toàn.”

Giang Lạc khách sáo với hắn vài câu, mặc quần áo tử tế xong liền chuẩn bị đi ra ngoài. Nhưng đột nhiên Bạch Diệp Phong duỗi tay đụng vào bả vai Giang Lạc, Giang Lạc phản xạ có điều kiện nắm tay hắn làm một cú ném qua vai, sau đó hung hăng chặn đầu gối lên cổ Bạch Diệp Phong, hai tay bóp chặt hai cánh tay của Bạch Diệp Phong, ánh mắt sắc bén lạnh lùng như đao nhọn ra khỏi vỏ: “Cậu định làm gì?”

Bạch Diệp Phong bị hung ác đè chặt dưới đất như vậy, nhưng giống như không cảm thấy đau, ngược lại nở nụ cười trầm thấp: “Không, không có gì, tôi chỉ muốn nói là bạn học Giang Lạc, cổ áo sau lưng cậu bị lật ra kìa.”

Giang Lạc từ trên cao nhìn xuống quan sát hắn, mái tóc vẫn còn ẩm ướt rũ trên vai cậu, một phần nước bị quần áo hút đi còn một phần thì nhỏ xuống cằm của Bạch Diệp Phong. Bạch Diệp Phong dần dần ngưng cười, vô tội nhìn cậu: “Sao vậy?”

Giang Lạc giật nhẹ môi, đứng dậy kéo Bạch Diệp Phong lên, thân mật vỗ vỗ bả vai Bạch Diệp Phong: “Không cố ý đâu bạn học Bạch, tôi không thích người khác ở sau lưng đập lên vai mình, thật sự xin lỗi vì đã vô tình tổn thương cậu.”

Bạch Diệp Phong cười ôn hòa: “Không sao.”

Giang Lạc nở nụ cười cảm ơn với hắn, quay người ra khỏi phòng tắm. Đợi cánh cửa phòng tắm sau lưng đóng lại, đột nhiên cậu nhớ ra điều gì, móc móc túi quần.

Không móc được lá bùa chỉ mò được một tay toàn tro giấy.

Ngón tay Giang Lạc giật giật, quay người nhìn về phía cửa phòng tắm, đuôi mắt xinh đẹp khẽ nhếch, khóe miệng chậm rãi cong lên.

Ồ.

Hình như cậu phát hiện một bí mật rất thú vị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play