Trương Diệu không muốn bị đám sâu to ngàn chân màu lam bao vây. Trương Diệu cúi đầu thấy có dây leo dài dưới chân mình, bây giờ anh không rảnh nghĩ dây leo có chắc hay không. Trương Diệu vội nhấc tay lên phóng gây gỗ vào người sâu to ngàn chân màu lam nhào tới, sau đó anh xoay người, ngồi xổm xuống bắt lấy dây leo vùi dưới đất, trượt xuống khe sâu.


Dây leo không trơn ma sát làm lòng bàn tay Trương Diệu đau đớn nhưng anh không dám buông hai tay ra, nếu không thì anh sẽ ngã xuống chết. Có nhiều sâu to ngàn chân màu lam nhào tới cắn Trương Diệu nhưng hụt, sâu to ngàn chân màu lam từ đỉnh đầu của anh rớt xuống dưới. Trương Diệu nhìn đám sâu to ngàn chân màu lam ngày càng xa, và nhiều con rớt xuống. Có sâu to ngàn chân màu lam rớt trên vai Trương Diệu, anh vội dừng lại thế trượt xuống, thả một tay ra đập vào con sâu to ngàn chân màu lam chưa kịp há mồm cắn anh.


Lần đầu tiên Trương Diệu đụng vào thân thể lạnh băng bóng loáng, xúc cảm thật buồn nôn. Trương Diệu thuận lợi phủi sâu to ngàn chân màu lam xuống, bên trên không có thêm mưa sâu. Trương Diệu thở phào, cầm dây leo nghĩ bây giờ leo lên thì hơi xa, còn bò xuống . . . Trương Diệu nhìn dây leo dưới chân, chiều dài đã không bao nhiêu nhưng so với khe núi thì vẫn rất xa.


Làm sao đây? Trương Diệu ở trên không trung dựa vào dây leo lơ lửng, anh đang do dự nên bò lên hay làm gì thì nghe tiếng răng rắc, cảm giác bất an dâng lên từ đáy lòng.


Trương Diệu chậm rãi ngẩng đầu, nhìn dây leo không chịu nổi sức nặng lúc này nứt ra một chút lộ ra sợi trắng bên trong. Không phải đâu? Trương Diệu chớp chớp mắt. Tiếp theo dây leo 'phựt' một tiếng, nứt thành hai khúc.


Trương Diệu cầm nửa khúc dây leo rớt xuống dưới.


- A!

*Rắc!*


*Bốp!*


- Má nó, đau!


*Xột xoạt!*


- A! Cha nó!


*Rắc!*


* * *

May mắn cây cối bên dưới khe mọc rậm rạp, nhiều nhánh cây. Trương Diệu liên tục đụng gãy mấy cành trên đỉnh cây, lúc rơi hai tay anh quơ quào bắt trúng vài nhánh cây giảm bớt tốc độ rơi xuống. Trương Diệu liên tục bẻ gãy mấy nhánh cây, tốc độ tiếp tục giảm. Hai tay Trương Diệu bắt lấy nhánh cây nằm ở dưới cùng, cảm giác gò má hơi nhức, chắc bị nhánh cây rạch sướt da. Trương Diệu ôm chặt nhánh cây cúi đầu nhìn xuống, bây giờ anh cách mặt đất khoảng bảy, tám mét. Với khoảng cách này rớt xuống là toi đời, nếu Trương Diệu đu đến thân cây rồi bò xuống thì sẽ giảm bớt khả năng bị thương. Nhưng bây giờ Trương Diệu đang túm nhánh cây, cách thân cây rất xa, anh hoàn toàn không với tới được.


*Rắc!*


Thanh âm quen thuộc lại vang lên, Trương Diệu ngẩng đầu nhìn.


"Bà nội nó nhánh cây gãy, xui quá là xui!"


Trương Diệu đổi sang ôm một nhánh cây đầy lá bị gãy, anh nhận mệnh nhắm mắt lại, bất đắc dĩ lao vào vòng tay của sức hút trái đất.


Trên mặt đất bởi vì quanh năm suốt tháng chất đầy lá rụng dày giúp Trương Diệu giảm bớt phần lớn lực rơi, nhưng nhiều ít vẫn bị ảnh hưởng, cộng với hai ngày nay anh không ăn cơm, uống nước, gần như bị mất nước. Đầu Trương Diệu đập vào đất mấy cái, cuối cùng chịu không nổi ngất xỉu.


Đợi khi xung quanh trở về bình tĩnh, từng đôi mắt hoặc xanh hoặc đỏ sáng lên trong rừng rậm tối đen. Có nhiều bóng đen chậm rãi trườn ra, tới gần Trương Diệu đã ngất xỉu dưới đất. Khi bóng đen sắp bao vây Trương Diệu thì bỗng một bóng đen khác nhảy ra từ không trung, vũ khí sắc bén hù dọa bóng đen tụ tập quanh Trương Diệu rụt trở vào bóng đêm. Bóng đen từ không trung đáp xuống đất, bây giờ chỉ còn lại một bóng đen.


Bóng đen kia ngồi xổm xuống, cầm vũ khí giống như dao găm gác lên cần cổ lộ ra ngoài không khí của Trương Diệu. Bóng đen cúi đầu, đôi mắt nâu nhạt sáng khiếp người cẩn thận đánh giá Trương Diệu trong hôn mê. Bóng đen tò mò chạm vào khuôn mặt khá đẹp trai của Trương Diệu, lại cúi đầu ngửi mùi trên người anh, đáy mắt lóe cảm xúc vừa lòng. Một tay bóng đen vươn ra bắt lấy Trương Diệu khá nặng, thoải mái khiêng trên vai. Bóng đen nhanh nhẹn bò lên cây, mang theo chiến lợi phẩm về nhà.


Trương Diệu đang hôn mê cứ cảm thấy ngực nằng nặng, cảm giác như bóng đè, thân thể không nhúc nhích được, thở không ra một hơi. Trương Diệu hít mạnh mấy lần, thân thể vẫn nặng nề. Trong giấc mộng tối đen không có ánh sáng, dường như bốn phía mọc lên vách tường vô hình đang đè ép anh, ép thành thịt xay. Bị đè ép thật là khốn khổ. Trương Diệu bỗng mở mắt ra, thấy quả nhiên có một cái đầu tóc đen dài đè lên ngực mình.


"Cha nó! Mới mở mắt ra đã thấy thứ này, là Kayako hay Juon đây?"


Trương Diệu kiềm không được hét to:

- Mi là ai?


Cái đầu đặt trên ngực Trương Diệu nhanh chóng ngẩng lên, thân thể lùi ra sau ẩn trong góc chết bóng tối.


Trương Diệu vội ngồi dậy thấy vết thương trên người, bao gồm cánh tay đều bị vật thể giống tơ màu cam bao bọc, dính dính. Trương Diệu giơ tay lên sờ mặt, cũng là vật giống tơ như trên cánh tay. Trương Diệu không kiên nhẫn muốn kéo mấy thứ dính này xuống, người trong bóng tối bỗng quát ngăn lại, thanh âm đó kỳ dị như đã lâu không lên tiếng.


- Đừng, đó là, thuốc!


- A? Thuốc?


Trương Diệu xoa tơ trong tay, anh không biết thứ này còn có thể làm thuốc, ngó bộ dáng không đáng tin.


- Ngươi, bị thương, nó có thể chữa.


Trong bóng tôi lóe sáng một đôi mắt hổ phách, xem ra là người nói chứ không phải quái thú.


- À, mi là ai? Chỗ này . . . Là đâu?


Trương Diệu ngửa đầu đánh giá bốn phía, chợt phát hiện đang ở trong một hang động. Vách núi đỏ hình thành cái hang, không quá to. Dưới người Trương Diệu trải cái đệm không biết dùng da thú hoang nào làm ra, mềm mà đặc. Trên hòn đảo nửa đêm và ban ngày chênh lệch nhiệt độ hoàn toàn trái ngược, buổi tối có da lông thế này khi ngủ sẽ ấm áp nhiều.


Một góc cửa hang treo nhiều tứ chi động vật phơi khô, một bên khác trên vách tường viết chữ đầy tường, đó là chữ quốc ngữ Trương Diệu xem hiểu. Trên bức tường có chữ treo vài món quần áo, một cái bao cũ, trong góc chất mấy quyển sách cũ nát, ố vàng sắp bong giấy.


Có thể nhìn ra được với hoàn cảnh như vậy không phải mới có trong một, hai ngày, chắc người đó sinh hoạt khá lâu rồi. Nơi này hoàn toàn không giống với đám người mới sống sót lên đảo tạm dựng chỗ ở như Trương Diệu.


Trương Diệu tham quan hoàn cảnh xong mới phát hiện bên ngoài đã hoàng hôn, các vì sao sốt ruột mọc lên, từng vì sao nhấp nháy. Trương Diệu định thò đầu ra ngoài cửa hang đánh giá tình huống rõ ràng. Cái bóng luôn ở trong góc không đáp lại câu hỏi của Trương Diệu lúc này bỗng nhảy ra, kéo anh vào trong hang, ghì chặt xuống đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play