Sáng sớm, trong khe núi tràn ngập sương tím chưa tan, theo thời gian trôi qua sương càng dày.

Sương sớm tinh khiết dọc theo thực vật xương rồng cao lớn trượt xuống, cuối cùng tụ lại lơ lửng ở phần mĩ lá rũ xuống, hóa thành từng giọt nước trong suốt lấp lánh phản chiếu tia sáng lưu động. Loài chim kỳ dị không biết tên bay ra từ thực vật lá rộng mọc rậm rạp hai bên vách đá khe núi, tiếng vỗ cánh, miệng phát ra tiếng hót gru gru chít chít kỳ lạ.

Trương Diệu đang nằm ngủ trong chỗ trú tạm ltó lá cây, chống mái gỗ, anh còn chìm trong mộng đẹp. Hiếm khi tạm thoát khỏi lo âu nguy hiểm trong hiện thực, anh có thể thả lỏng trong mơ, dường như mơ thấy điều gì tốt đẹp, khóe môi Trương Diệu cong lên nụ cười làm dịu khuôn mặt cứng rắn hung dữ.

Bùi Yến đã dậy từ sớm, rửa mặt xong, gợi lên đống lửa sắp tàn cách chỗ tạm trú không xa. Hắn đang làm nóng thức ăn đêm qua sót lại, xem như bữa sáng. Bùi Yến thấy Trương Diệu ngủ say trong chỗ tạm trú thì lòng cũng ấm áp, nghĩ mấy ngày hôm trước anh đã chính thức nhận hắn làm bầu bạn, đến bây giờ tâm tình của hắn còn đang trong giai đoạn nhảy nhót hưng phấn.

Bùi Yến hy vọng từng giây từng phút bám dính Trương Diệu, hễ hai người ở cùng nhau là hắn cảm giác vị trí trái tim ấm áp, vui sướng lan tràn toàn thân. Hắn có thể thỉnh thoảng chạm vào anh, Trương Diệu sẽ không chống đẩy, tỏ ra ghét như lúc trước. Có lúc Bùi Yến không nhịn được hôn anh thì cũng được anh toải mái đáp lại.

Được người có vóc dáng săn chắc xinh đẹp, sức mạnh khỏe khoắn, tính cách tốt như Trương Diệu đồng ý làm bầu bạn, làm bạn bên cạnh làm hắn không biết dùng từ ngữ gì biểu đạt niềm vui sướng này.

Nhìn Trương Diệu ngủ say trở mình, ngay mặt hướng về phía hắn, khuôn mặt đẹp trai vẫn khiến người mê mẩn, vạt áo thun rộng vì đổi tư thế ngủ mà vén lên một góc lộ ra phần eo gầy gò, mềm dẻo, làn da ngăm.

Mắt Bùi Yến tối sầm, buông xuống nhánh cây, đứng dậy đi tới gần Trương Diệu. Trong mắt hắn chỉ có anh, hoàn toàn không nhìn mấy người sống sót khác ngủ say như lợn chết trong chỗ tạm trú dựng bằng nhánh cây khô cách chỗ Trương Diệu không xa.

Trương Diệu đang mơ thấy mình trở về thế giới bình thường, rời xa đảo biển vừa kinh dị vừa kỳ dị. Anh có thể sử dụng các đồ điện tiện lợi, xem tv, chơi trò chơi, hoặc là thoải mái ngâm mình trong phòng tắm, giường lớn mềm mại để nghỉ ngơi. Cảnh tượng trong mơ liên tục biến đổi, chốc lát anh ngồi trong phòng ăn, nhai ngấu nghiến các thức ăn ngon tinh xảo.

Đột nhiên cảm giác mặt ướt át hơi lạnh làm anh khó hiểu, thầm nghĩ phải chăng phòng ăn bị dột mưa? Cảm giác quỷ đè giường quen thuộc ập đến, anh cảm giác mưa càng lúc càng lớn, mặt dính ướt. Trương Diệu đang ngủ cuối cùng cảm giác là lạ, giật mình tỉnh dậy, đôi mắt khép mở ra liền thấy Bùi Yến thân thiét liếm gò má mình.

Không chỉ bị liếm mặt, người Trương Diệu cứng ngắc nằm yên, anh cảm giác rõ ràng bàn tay to luồn vào vạt áo thun của mình từ bao giờ, đang vuốt ve eo và lưng mình.

Trương Diệu trợn to mắt đen trừng Bùi Yến:

- ... Ê!

Trương Diệu chống khuỷu tay ngồi dậy khỏi đệm lá cây.

Thấy Trương Diệu gượng dậy, Bùi Yến muốn áp sát hôn môi:

- Tỉnh?

Nhưng hắn bị Trương Diệu giơ tay đẩy ra.

- Đệt! Mới sáng tinh mơ đã dính nhớp vậy, tôi còn chưa rửa mặt súc miệng!

Trương Diệu thấy nhức đầu, chợt hơi hiểu tâm tình của mấy người nuôi thú cưng hay dán dính chủ nhân, sáng sớm bị thú cưng liếm tỉnh là cảm giác thế nào.

- Không sao.

Bùi Yến chỉ muốn thân thiết với Trương Diệu, tiếp tục bướng bỉnh áp sát mặt vào mặt anh.

Trương Diệu ghét đẩy cái đầu Bùi Yến ra, bịt miệng hắn lại, liếc sang hai bên mấy mọi người còn đang ngủ.

Trương Diệu nhỏ giọng cảnh cáo:

- Ông không ngại nhưng tôi để ý! Liếm mặt tôi ướt nhẹp nước miếng. Đi, tránh ra để tôi rửa mặt súc miệng đã, đừng đánh thức bọn họ.

Trương Diệu ngẫm lại hôm nay sẽ phải đi chặng đường dài, nhìn sắc trời tính nhẩm giờ giấc, phỏng chừng mới bốn, năm giờ sáng. Trương Diệu cảm thấy còn sớm, nên để những người khác ngủ lâu thêm chút, để có tinh thần và sức khỏe đầy đủ lát nữa đi đường.

Trương Diệu kéo một cánh tay Bùi Yến lặng lẽ đứng lên, bò ra khỏi chỗ tạm trú. Hai người cùng đi tới ao suối nước nóng hôm qua cả nhóm tắm rửa. Sáng sớm dậy đi rửa mặt súc miệng càng thoải mái.

Nước tuôn ra từ suối nóng chảy đi hướng khác nên nước sạch sẽ ấm áp, ngâm mình dễ chịu, buổi sáng rửa mặt gội đầu cũng rất thích. Trương Diệu theo thường lệ dùng nhánh thực vật có thể tiêu độc sát trùng đánh răng, nhanh chóng gội đầu rửa mặt, hiếm khi thả lỏng ngồi trên tảng đá vuông màu đen cạnh suối nóng, ngửa cằm lên cho Bùi Yến cầm dao găm cạo râu.

Trương Diệu đã thí nghiệm khiêu chiến rất nhiều lần, anh luôn có cách để lại vệt máu trên gò má, còn Bùi Yến thì kỹ thuật khá, tốc độ nhanh, thế là anh quyết định hoàn toàn giao nhiệm vụ này vào tay hắn.

Không khí giữa hai người hòa hợp, đặc biệt sau khi Trương Diệu thẳng thắn lòng mình thì càng ăn ý với Bùi Yến hơn. Giờ đây trên hòn đảo biển quái dị này không làm Trương Diệu cảm thấy cô đơn một mình nữa. Anh nhìn Bùi Yến trước mắt mình, càng xem càng thấy thuận mắt. Hai người vừa tùy ý trò chuyện vừa cạo râu, họ không giống những người sống sót gặp nạn trên đảo thường nổi lên cảm xúc bi quan, tuyệt vọng.

Trong khi Trương Diệu kéo Bùi Yến đi, trong chỗ trú tạm khác, Hạng Thần và Kha Diệc Xảo cuộn mình trong lớp da thú bị tiếng chân khẽ khàng đánh thức.

Từ khi họ lên đảo hầu như chỗ nghỉ ngủ mỗi đêm đều thay đổi tùy môi trường, thể nghiệm chạy đi gập ghềnh, luôn căng thẳng thần kinh sợ thú hoang mò đến, bởi vậy Hạng Thần và Kha Diệc Xảo sẽ không ngủ say, giật mình tỉnh lại sẽ không muốn ngủ tiếp.

Kha Diệc Xảo giơ tay lên dụi mắt nhập nhèm trước, cô nhìn vị trí đằng trước thấy trong chỗ tạm trú của anh Trương Diệu, Bùi Yến đã trống rỗng.

Kha Diệc Xảo cảm thán một câu:

- Hai anh Trương Diệu dậy sớm thật.

Hạng Thần mới tỉnh ngủ không quan tâm Kha Diệc Xảo lẩm bẩm, gã còn muốn ngủ, lười nói chuyện, đầu óc mơ màng.

Hạng Thần thấy Kha Diệc Xảo ngồi dậy sửa sang đồ đạc dường như muốn ra ngoài, mở miệng hỏi:

- Sao thế? Cô muốn đi đâu?

Kha Diệc Xảo cúi đầu loay hoay tay, trả lời:

- Đã tỉnh rồi thì đi ra đánh răng rửa mặt, cậu đi chung không?

Mấy hôm trước Kha Diệc Xảo rửa sạch xương cá làm thành lược chải, thầm nghĩ lát nữa sẽ cởi bím tóc, chải tóc đàng hoàng.

Hạng Thần chớp chớp mắt, cuối cùng cũng tỉnh táo:

- Đi.

Hạng Thần chậm chạp chui ra da thú ấm áp, cùng Kha Diệc Xảo đi hướng suối nước nóng.

***

Chưa tới gần suối nước nóng Kha Diệc Xảo đã loáng thoáng nghe tiếng Trương Diệu và Bùi Yến nói chuyện.

Kha Diệc Xảo nhếch môi cười nói với Hạng Thần đi bên cạnh:

- A, thì ra anh Trương Diệu và anh Bùi Yến cũng tới đây rửa mặt.

Hạng Thần còn buồn ngủ ngáp dài, khóe mắt ưtó nước, gã lười biếng đi phía sau Kha Diệc Xảo, ngữ điệu không kiên nhẫn như mọi khi:

- Vớ vẩn, chứ không thì tới đây làm chi?

Tính cách Kha Diệc Xảo hoạt bát dù trong môi trường khắc nghiệt vẫn giữ thói quen con gái thích giỡn:

- Hi hi, hay chúng ta lặng lẽ tới gần hù hai ảnh?

Cô rục rịch muốn hù dọa hai người bình thường chính chắn, giỏi giang hơn minh và Hạng Thần nhiều.

Nói liền làm, Kha Diệc Xảo rón rén cất bước, khi chân đạp xuống đất cố ý nhẹ hết mức có thể. Cô đi theo hướng giọng nói của hai người Trương Diệu, khom lưng chui vào bụi xương rồng che bóng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play