Dọc đường chạy nhanh về thì những dấu vết trên người Trương Diệu đã dần mất, nhưng nỗi lòng của anh không thể bình tĩnh lại. Tâm tình của anh liên tục thay đổi, từ lúc bị nhốt trong bộ lạc thú nhân là anh đã nhận thấy Bùi Yến thật lòng với mình, anh quyết định nghiêm túc suy xét quan hệ của hai người. Sau đó Trương Diệu phát hiện Bùi Yến suýt mất mạng, anh cảm nhận sâu trong lòng mình sinh ra cảm giác khác lạ với người bình thường. Sau đó là một đêm rối loạn, bỗng dưng tỉnh dậy thấy hai người trần truồng, rồi anh hâm nói mấy lời kia, sau đó là một đêm tràn đầy hỗn loạn. Mấy chuyện này khiến Trương Diệu nhức đầu, tại sao anh và hắn bỗng nhiên ôm nhau, hơn nữa anh còn bị thằng nhãi Bùi Yến đè hạnh hạ suốt đêm là sao!?
Không biết nên oán hận ai, Trương Diệu đành trút giận lên các thú nhân đực với đực giao hợp. Nếu không tại chúng nó thì dã không kích thích Bùi Yến tính cách đơn thuần đòi cùng anh thử làm chuyện giống thú nhân, kết quả như bây giờ khiến anh thắt não.
Về ký ức đêm đó Trương Diệu rất muốn đập đầu vào tường cho rồi. Từ ban đầu anh từ chối, chống cự, sau vì sinh ra khoái cảm không kiềm được dán người Bùi Yến, phối hợp hắn điên cuồng giao hoan. Trương Diệu cảm thấy mình thật xa lạ, cho dù có cảm giác đê mê cỡ nào anh tự tin có thể kiềm chế được, nhưng không hiểu sao dây dưa kịch liệt với Bùi Yến dù hơi mệt nhưng thân thể nếm sung sướng, bị hắn trêu chọc thân thể không kiềm được chủ động phối hợp lại, như thể thân thể của anh biết cách hưởng lạc còn hơn chủ nhân của nó.
Điều này khiến Sở Mộ nhớ đến các nô lệ bị thú nhân đè, bọn họ cũng chống cự, nhưng khi làm rồi sẽ chủ động phối hợp hưởng thụ. Có lẽ trái cây Trương Diệu đã ăn ảnh hưởng anh rất sâu, nên khi triền miên bốc lửa với Bùi Yến dù ý chí của anh muốn kiềm chế nhưng thân thể trước tiên vì khoái cảm mà chủ động phối hợp. Bà mợ nó, đúng là 'phối hợp' quá!
Đối với thân thể trung thành với bản năng hưởng thụ làm Trương Diệu không biết nên khóc hay cười, anh chỉ có thể mừng là tác dung phụ này chắc không ảnh hưởng thói quen cuộc sống bình thường của anh.
Bởi vì tất cả hỗn loạn đến quá nhanh, làm Trương Diệu nhiều năm qua luôn thích nữ bỗng chốc đầu óc rối nùi. Từ lúc anh suy xét đến trực tiếp lên giường tốc độ tiến triển quá nhanh, hắn cảm thấy nên sắp xếp lại rõ ràng thì tốt hơn. Cộng thêm Trương Diệu cảm thấy mình không phải phụ nữ, chuyện đêm đó anh cũng nếm mùi khoái cảm, anh không muốn rối rắm vấn đề này với Bùi Yến. Trương Diệu chỉ muốn xác định lại suy nghĩ trong lòng rồi chính thức đáp lại Bùi Yến.
Thế nhưng người rừng Bùi Yến nếm mùi đã ghiền, từ đêm vận động hết sức thoải mái với Trương Diệu xong dường như rất thích cảm giác sung sướng kia, rảnh rỗi hay bám dính anh, nào sờ nào vuốt khiến anh nóng nảy. Anh chỉ muốn lo chạy nhanh về, trên đảo có núi hoang rừng rậm khắp nơi, tràn đầy côn trùng thú dữ, Trương Diệu không muốn lặp lại chuyện đó lần nữa. Sau cùng bị Bùi Yến quấy rối đến đứt dây thần kinh thì ánh đánh bầm miệng hắn, làm hắn giảm bớt cuồng nhiệt. Trương Diệu khuyên Bùi Yến khi trở về đừng bám dính anh quá, hãy cư xử như bình thường, còn về chuyện đó thì chờ sau này anh sẽ nói kỹ càng với hắn sau.
Bùi Yến thấy mặt Trương Diệu luôn hầm hầm, hắn vuốt khóe môi xanh tím, vì anh có sức mạnh hơn trước nên đánh người cũng đau hơn. Bùi Yến gật đầu xem như rụt đuôi lại, cho Trương Diệu có thời gian và sức lực vừa chạy vừa suy nghĩ.
Kha Diệc Xảo nghe nói Trương Diệu, Bùi Yến bị thú nhân làm bị thương thì cô vội giở cuốn sách ghi lại thực vật ra, nhìn xem có cái nào trợ giúp chữa vết thương không.
- Vậy vết thương có nặng lắm không? Có cần thảo dược chữa thương không?
Hạng Thần nhìn bộ dạng lo lắng của Kha Diệc Xảo, gã đứng khoanh tay một bên khịt mũi nói:
- Tôi đề nghị cô đừng tốn sức tìm làm gì, hai người đó hiểu nhiều hơn cô, trên đường đến đây đương nhiên nhớ dùng dược, còn cần chờ cô giúp sao?
- A... nói cũng đúng.
Những thực vật Kha Diệc Xảo ghi chép đa phần là Bùi Yến hái cho, cô xoắn góc áo cảm thấy mình sốt ruột mất lý trí. Có anh Bùi Yến hình như biết hết các loại thực vật, chắc hẳn đã tìm dược chữa trị rồi.
- Những dây leo vây quanh bên ngoài là hai người làm hả?
Trương Diệu nhìn quanh trong hang, sắp xếp có trật tự, con mồi dưới đất bị cung tên bắn, một hàng các loại thực vật hoa quả đặt trong góc hang, lúc anh và Bùi Yến tìm hang động thì thấy những dây leo được giấu đi có tác dụng cảnh báo, tất cả đều hứng tro hai đứa nhóc này cố gắng thích ứng sinh tồn trên hòn đảo, bằng vào sức mình nhanh chóng tiến bộ. Điều này khiến Trương Diệu bất ngờ.
Trương Diệu vốn tưởng khi anh quay về sẽ thấy ít thịt vụn để lại chứng minh thú dữ đến, hay hai người đói hấp hối. Anh không ngờ hai đứa nhóc này cũng kiên cường, trưởng thành rất nhanh, có thể tự nuôi sống bản thân cố chống chờ đến lúc Trương Diệu, Bùi Yến về. Không chừng dù bây giờ hai người không về thì hai đứa nhóc kiên cường này có thể tiếp tục sống sót.
Hạng Thần nói chuyện vẫn kênh kiệu, nhưng không che giấu được khóe môi cong lên vui vẻ chờ nghe khen:
- Đúng thế, là bọn tôi làm, thấy sao?
Trương Diệu sờ cằm, im lặng thật lâu sau mở miệng nói:
- Ừ thì... khá giỏi, hai người thật là khiến người ta nhìn với cặp mắt khác.
Nghe Trương Diệu nói mặt Hạng Thần càng tươi, vui sướng vì được người khác công nhận, trông gã như thiếu niên đúng lứa tuổi của mình, không còn nghĩ một đằng nói một nẻo mà thật thật lộ vẻ vui mừng. Kha Diệc Xảo cũng được Trương Diệu khích lệ thì cười mắt cong cong, vui vẻ ngoắc hai người vào trong hang nghỉ ngơi. Kha Diệc Xảo như hiến vật quý vội vàng nấu con mồi mới bắt được để hai người được nếm tay nghề của cô.
Buổi sáng Trương Diệu mới ăn hoa quả Bùi Yến hái, giờ trong bụng đã tiêu hóa sạch, anh không khách sáo tìm chỗ trống sạch sẽ ngồi xuống. Anh nhìn Kha Diệc Xảo hớn hở chạy tới chạy lui chuẩn bị đồ ăn, rung đùi chờ người ta nấu xong.
Bùi Yến ngồi cạnh anh cũng biết nướng thịt, động vật bay trên trời hay chạy dưới đất đều bị hắn nướng chín vừa đúng, rất là ngon. Nhưng Trương Diệu cho rằng cái tên này trừ nướng thịt ra chỉ biết ăn thịt sống, hình như không biết kiểu làm khác.
Nên Trương Diệu càng mong chờ nữ giới duy nhất trong nhóm nấu ăn, anh rất muốn ăn món khác trừ thịt nướng ra.
***
Hạng Thần ăn miếng thịt Kha Diệc Xảo đã nấu, đặt câu hỏi:
- Cũng vì vậy nên hai người mới trễ thời gian hẹn đến bây giờ mới quay về?
Hạng Thần vừa nói luân phiên đổi tay cầm miếng lá đựng thịt, vì thịt vừa mới làm xong còn rất nóng, phải liên tục đổi tay mới nâng khay lá đựng thịt được.
Bốn người chia đều thịt đã nấu được Kha Diệc Xảo bao bằng lá không có độc, gia vị lục soát từ chỗ Lão Hồ đều bỏ vào nêm nếm rồi đặt thịt trong lá bao lại, bọc mấy miếng lá tươi sau đó chôn xuống lớp đất ban đầu đốt lửa, dùng hơi ấm còn dư và đất đá còn phát ra hơi nóng đè chặt thịt bên dưới. Qua một thời gian đào bọc thịt ra.
Giở lá ra, thịt ướp gia vị đã chín, mùi thơm nức mũi nóng hổi, nước thịt còn giữ lại, thịt tươi ngon miệng còn kèm mùi lá thơm ngát ăn rất là ngon.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT