Hôm đó Tang La đi một chuyến đến nhà chính, cô ngồi trong thư phòng nói chuyện với ba của Phí Lam, Phí Viễn Thanh gần một tiếng đồng hồ, lập ra một bản cá cược.

“Một tháng sau tôi đảm bảo Phí Lam sẽ trở thành một công tử quý tộc chuẩn mực. Cùng lúc đó, ông phải bắt đầu chuẩn bị tiệc ra mắt cho Phí Lam, giới thiệu với xã hội thượng lưu người con trai này của ông. Sự kiêu ngạo của tôi không cho phép người mà tôi phục vụ trong mắt người khác là đồ vô dụng không đáng để nhắc đến. Ngoài ra, khoản tiền thưởng của tôi mong ông cũng chuẩn bị.”

Thái độ tự tin quá mức của Tang La làm Phí Viễn Thanh rất có hứng thú, tiệc ra mắt của Phí Lam sớm muộn gì cũng phải tổ chức, nếu để lâu quá không làm sẽ có người bàn ra tán vào. Nếu Tang La đã nói như vậy, thì ông cũng đâu có gì mà không dám đánh cược?

Để tránh bị làm phiền, việc này vẫn tạm thời giấu không cho những thành viên khác trong nhà họ Phí biết, nhất là mấy đứa trẻ ranh mãnh kia.

Trước khi Phí Lam chính thức vào học một ngày, Tang La xin nghỉ phép một ngày để dẫn Tang Gia Văn đến ngôi trường cô đã chọn sẵn từ trước để làm thủ tục nhập học. Ngôi trường này ở bên cạnh ngôi trường về sau Phí Lam sẽ vào học, sáng chiều đưa đón Phí Lam cô cũng tiện đưa Tang Gia Văn đi cùng, vô cùng thuận tiện.

Sau khi làm thủ tục nhập học xong, hai người cũng chính thức chuyển nhà, chuyển từ một căn nhà thuê chật chội vào trang viên của nhà họ Phí. Vì người mà Tang La phục vụ ở một căn biệt thự riêng nên bọn họ cũng chuyển vào ở trong căn biệt thự này.

Tối hôm đó, khi Phí Lam nhìn thấy Tang Gia Văn, cậu kinh ngạc đến mức làm rơi cả chiếc thìa: “Con trai của chị hóa ra đã lớn như vậy rồi sao?”

Tang Gia Văn nhìn mái tóc vàng và cách ăn mặc của Phí Lam, ánh mắt tỏ ra chê bai gu thẩm mĩ của cậu. Tang Gia Văn còn nhỏ nhưng vừa nhìn đã nhận ra được bản chất của Phí Lam, lúc trước cậu còn lo lắng mẹ sẽ bị ức hiếp nhưng bây giờ nhìn lại, hình như người mà mẹ cậu phục vụ hơi ngốc, không có một chút sự uy hiếp nào.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Tang Gia Văn nói với Tang La như vậy làm cô cười ngất, cô xoa đầu thằng bé: “Con đừng thấy cậu ấy ngốc mà bắt nạt nhé.”

Cậu bé gật đầu nghiêm túc: “Mẹ yên tâm đi, con không bắt nạt anh ta đâu.”

Tang La hôn lên trán cậu bé, cậu bé đỏ mặt, kéo chăn lên đến tận mũi: “Mẹ ngủ ngon.”

“Bảo bối ngủ ngon.” Tang La lại thơm cậu lần nữa.

Ở bên này, Tang La vừa dẫn con trai chuyển nhà đi thì ngay sau đó Tạ Vi Vi đã lái xe tìm đến bên dưới khu nhà hai người ở. Lúc đầu vì một chuyện nằm ngoài dự liệu mà một người phụ nữ đáng ghét xuất hiện. Vì người phụ nữ này mà Tạ Vi Vi nhớ đến Tang La. Sau đó cô ta phát hiện ra khí vận nữ chính mà cô ta cướp được từ người Tang La không những đã dừng không hấp thụ sang người cô ta nữa mà còn giảm đi một ít. Nhưng vì tốc độ như bèo trôi sông nên cô ta không hề phát hiện ra!

“Vì sao lại như vậy?” Tạ Vi Vi kích động, chất vấn hệ thống. Cô ta đã công lược không biết bao nhiêu thế giới, dẫm chân lên xác bao nhiêu nữ chính để đến được đây, cô ta chưa từng thất bại lần nào, đây cũng là lần đầu tiên cô ta gặp tình huống như vậy.

Hệ thống bớt thời gian rảnh ra trả lời cô ta: “Khi sức sống của nữ chính dần dần giảm sút, trái tim từ từ chết đi, khí vận cũng từ từ mất đi. Khi tinh thần và thể chất của nữ chính dần khôi phục, hơn nữa còn càng ngày càng tỏa sáng thì khí vận sẽ từ từ trở lại người của nữ chính.”

“Ý của mi là khí vận nữ chính bắt đầu chảy về phía người của Tang La rồi sao? Như vậy là có ý gì? Nếu như khí vận quay về hết, cô ta sẽ lại trở thành nữ chính của thế giới này?”

“Đúng vậy.”

“Như vậy là có ý gì? Vậy công sức ta bỏ ra trong mười năm nay thì sao?”

“Cô bình tĩnh, cô vẫn còn cơ hội mà. Chỉ cần trước khi vận khí trở lại hết, cô công lược thành công nam chính thì cô có thể che mắt thế giới, thay cô ta trở thành nữ chính.”

Tạ Vi Vi nghe cái âm thanh điện tử không có một chút cảm xúc nào, tức giận đến mức hai mắt đỏ ngầu cả lên. Cô ta công lược Văn Yến Quân một thời gian lâu như vậy rồi mà không có một chút tiến triển nào. Hệ thống bắt cô ta công lược thành công Văn Yến Quân trước khi khí vận mất hết là chuyện không thể nào. Đáng ghét, nếu biết sớm như vậy lúc đầu cô ta đã mua đạo cụ để giữ ba mẹ Tang La lại rồi. Chỉ cần bọn họ có ở đây, Tang La và Chu Tiến sẽ không ly hôn, cô ta cũng không thể nào bắt đầu được một cuộc sống mới!

Cô ta nghĩ vậy, tức giận đùng đùng mở camera giám sát lên xem rốt cuộc Tang La đã làm gì. Một người phụ nữ không ra gì, dẫn theo một đứa bé ăn bám thì có gì đáng để tự hào. Nhưng cuối cùng cô ta phát hiện ra không mở được, cái camera tàng hình đã giám sát Tang La hơn mười năm nay không thấy có phản ứng gì cả!

Chuyện này là thế nào? Cô ta đi hỏi bộ phận phục vụ khách hàng của cửa hàng hệ thống. Bộ phận chăm sóc khách hàng nhanh chóng trả lời, camera không phản hồi có lẽ là do bị hỏng, đề nghị cô ta lấy lại, bởi vì bọn họ đang bảo dưỡng. Loại camera giám sát thông minh này có giá rất đắt, cô ta phải bỏ ra một khoản tiền rất lớn mới mua được nó, vậy mà nói hỏng là hỏng ngay. Rốt cuộc là chuyện gì không biết? Không lẽ là khí vận nữ chính quay lại dẫn đến chuyện này sao? Thu hồi lại sao, cô ta làm sao thu hồi lại được? Cái camera đó rơi ở đâu cô ta còn không biết nữa kìa!

Tạ Vi Vi tức gần chết, tự lái đến khu nhà Tang La ở, nhìn trộm xem tình hình cô hiện giờ thế nào. Cuối cùng đợi mãi, đợi mãi, đợi đến khi đêm khuya vắng người vẫn không thấy Tang La đâu. Ngược lại, giữa lúc nửa đêm canh ba, cô ta lái một chiếc siêu xe, ngồi một mình bên trong, thành ra bị mấy tên lưu manh chú ý đến. Suýt nữa đã bị bọn chúng đập cửa kính để cướp đồ bên trong, về đến Văn công quán, cô ta vẫn không nuốt được cục tức ở cổ họng.



Nhà họ Phí có rất nhiều người, gia đình này là một gia đình quý tộc lâu đời. Khi ba mẹ vẫn còn sống, ngoại trừ con gái được gả ra ngoài, tất cả con cháu đều phải ở chung cùng nhau. Vậy nên nhà chú ba họ Phí cũng ở trong trang viên này. Nhà của Phí Lam là nhà cả, tính cả đứa con không phải là con ruột là Phí Linh thì cả nhà có tất cả bốn đứa trẻ, tổng cộng là 6 người; nhà chú hai sinh được hai cặp sinh đôi, mỗi cặp một nam một nữ, vậy cũng là 6 người; nhà chú ba có một người, thêm vào đó mỗi người lại có một quản gia nên số lượng người vô cùng nhiều. Cũng may nhà chính có hơn 50 phòng, ngoài ra còn có hai tòa nhà phụ, vậy nên cũng có dư ra, không bị chật chội quá.

Đáng ra theo quy định của nhà họ Phí, Phí Lam cũng phải ở trong nhà chính, nhưng vì tình hình của cậu đặc biệt, cậu cũng chưa học xong các quy tắc, đã làm ông nội tức giận mấy lần nên mới được sắp xếp ở trong một căn biệt thự nhỏ hai tầng cách nhà chính một đoạn không xa. Ngôi biệt thự nhỏ này nằm ở phía bắc, trong một cánh rừng nhân tạo nhỏ, vốn dĩ là căn phòng để con cháu phạm lỗi sẽ ra đó “úp mặt vào tường” suy nghĩ về sai lầm của mình. Vậy nên nơi này nằm ở nơi hẻo lánh và yên tĩnh nhất trong trang viên nhà họ Phí.

Trong căn biệt thự nhỏ chỉ có hai người giúp việc, một người phụ trách chuyện dọn dẹp vệ sinh, một người phụ trách chuyện bếp núc, đương nhiên ở trong biệt thự này, bọn họ là do Tang La quản lý.

Sau khi Phí Lam hạ quyết tâm, Tang La sắp xếp lại thời gian làm việc cho bọn họ. Nữ giúp việc phụ trách dọn dẹp vệ sinh trong biệt thự, sáu giờ hàng ngày sang đây dọn dẹp một lần rồi đi khỏi đây trước 8 giờ. Đầu bếp phụ trách chuyện nấu ăn chuyển việc nấu nướng sang phòng bếp của nhà chính, sau khi làm xong đồ ăn mới đem tới đây. Cô phải chắc chắn rằng tất cả những gì xảy ra bên trong căn biệt thự phải được bảo mật, nếu không sẽ không còn bất ngờ gì nữa. Hơn nữa những người ngoài không xúm lại xem, Phí Lam sẽ không có áp lực tâm lý, cậu sẽ học được những gì cần học, hơn nữa hiệu quả cũng cao hơn.

Sự sắp xếp này đương nhiên cũng khiến bên nhà chính chú ý một chút nhưng đây cũng không phải là vấn đề gì lớn. Tang La đã giao hẹn xong với Phí Viễn Thanh rồi. Nếu không những người giàu có này làm sao bằng lòng trả một số tiền lớn như vậy để thuê quản gia. Quản gia phải đảm nhiệm được nhiều nhiệm vụ cùng một lúc, thậm chí phải dạy dỗ cả con cho bọn họ, chẳng cần nói cũng biết không nhẹ nhàng gì.

Tang La gõ vào tấm bảng đen nhỏ, đẩy cặp kính trên mũi: “Thời gian huấn luyện là một tháng, trong thời gian một tháng, cậu nhất định phải biết được những lễ nghi trên bàn ăn, lễ nghi trong xã giao, những kiến thức mà một quý tộc bắt buộc phải biết, thẩm định những bức họa, những loại rượu nổi tiếng và cả kỹ thuật cơ bản dùng tay chân để ám sát.” ( truyện trên app T𝕪T )

Phí Lam ngồi nghiêm túc trên ghế, sau khi nghe xong, cậu ngơ ngác hỏi: “Những thứ phía trên tôi đều nghe hiểu nhưng cái gì cơ bản cơ? Kỹ thuật ám sát? Hả?” Hả? Kỹ thuật ám sát? Cậu đang nghe được cái gì thế này?

“Phần lớn những đứa trẻ quý tộc gia đình có nền tảng đều được học những môn thể thao có tính cạnh tranh và võ thuật. Xuất phát điểm của cậu quá muộn, muốn cậu trong một thời gian ngắn học được những kỹ thuật như vậy để đánh thắng bọn họ là điều không thể, vậy nên chúng ta phải đi đường tắt. Tôi dạy cậu thứ này, nếu cậu có thể chịu được vất vả, khả năng lĩnh ngộ xuất sắc thì cậu sẽ nhanh chóng nắm bắt được thôi.”

Chiến đấu là bản tính tự nhiên của con người, những người có tiền thường học một chút về võ thuật, những đứa trẻ vừa giỏi đánh nhau mà vừa đánh đẹp bao giờ cũng là những đứa trẻ được người lớn yêu thích. Sự cưng chiều mà Phí Linh có được cũng là vì cậu ta là đứa trẻ mạnh nhất trong số con cháu của nhà họ Phí. Phí Lam muốn khiến Phí Linh nhổ ra những thứ thuộc về mình thì cậu nhất định phải thắng được Phí Linh, nếu không học giỏi trong những chuyện khác cũng không có tác dụng bao nhiêu.

Kỹ thuật cơ bản dùng tay chân để ám sát là những kỹ thuật ám sát cô đã nắm được trong kiếp cô làm sát thủ. Mặc dù không quá mạnh nhưng trong cuộc sống và thời đại hòa bình hiện tại, khi các thiếu gia học võ chỉ để cọ sát và thể hiện với nhau thì những kỹ thuật ám sát kia có thừa tác dụng.

Tóm lại, Tang La đập bàn quyết định, thời gian một tháng huấn luyện địa ngục bắt đầu.

Năm giờ sáng mỗi ngày, Phí Lam phải dậy chạy bộ bên ngoài trang viên của nhà họ Phí. Để kích thích tiềm năng của cậu, Tang La cho một con chó dữ đuổi theo sau lưng cậu, khiến cậu vừa chạy vừa gào khóc, làm cậu mệt mỏi rã rời. Nhưng cậu không có nhiều thời gian nghỉ ngơi, vì thời gian bữa sáng chính là thời điểm cậu học về các lễ nghi trên bàn ăn.

Lúc này Tang Gia Văn cũng dậy ăn sáng để chuẩn bị đi học, vậy nên cậu bé trở thành người thầy nhỏ của Phí Lam. Ngày nào cũng phải chịu đựng ánh mắt khinh bỉ của ông thầy nhỏ lanh lợi, Phí Lam tức giận, nghiến răng nghiến lợi, ý chí chiến đấu được kích thích, cậu nhanh chóng nắm bắt được những gì mình cần biết. Mặc dù động tác vẫn chưa được nho nhã lắm nhưng đây cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Trong thời gian nghỉ ngơi sau khi ăn sáng xong, Tang La giảng cho cậu một số kiến thức quý tộc bắt buộc phải biết và học thuộc những lời bình luận, khen ngợi một số tác phẩm nghệ thuật. Mặc dù đây không phải là những đề tài thường xuyên xuất hiện trong những buổi tiệc của giới quý tộc. Nhưng vì hoàn cảnh của cậu đặc biệt, Tang La không thể không nghĩ đến việc nhất định sẽ có người cố tình nhắc đến chủ đề này ở những nơi như vậy. Nếu như cậu không hiểu, đến lúc đó bị người khác hỏi mà không nói được gì, hoặc nói sai đáp án thì nhất định sẽ bị cười nhạo.

Ngay sau đó chính là phần quan trọng nhất, huấn luyện kỹ năng ám sát. Đây là phần mà Phí Lam trông đợi nhất, hoàn toàn không cần dùng đến sự kích thích của Tang La. Khát vọng truy cầu người mạnh và trở thành người mạnh đã là một phần trong gen của dân tộc này, Tang La bảo cậu đứng tấn trong vòng hai giờ, cho dù mồ hôi rơi vào mắt nhưng Phí Lam cũng không hề cử động hay làm qua loa.

Mặc dù Phí Lam rất đơn thuần nhưng cậu cũng rất thông minh, đúng là do gen tốt nên cho dù xuất phát điểm của cậu thấp thì chỉ cần cậu bằng lòng, cậu có thể học được rất nhiều thứ trong một thời gian ngắn và bắt kịp người khác.

Sau khi dạy kỹ năng ám sát cho Phí Lam xong, Tang La không để cậu luyện tập dần dần đến khi thành thạo mà dẫn thẳng cậu đến một sàn đấu, cho cậu mặc mũ bảo hộ và bao tay rồi lên sàn. Cô tin rằng thực chiến là cách tiến bộ nhanh nhất. Đeo mũ bảo hộ và bao tay không phải là để bảo vệ cậu. Đội mũ bảo hộ là để người khác không nhận ra mặt cậu, đeo bao tay là để cậu khống chế được lực của mình. Một khi đã khống chế được lực của mình thì cũng khống chế được mức độ đối thương sẽ bị thương.

Thế là những ngày tháng bị ăn đòn của Phí Lam chính thức bắt đầu, ngày nào mặt mũi cậu cũng bầm dập, nhìn trông rất thê thảm. Đến cả ánh mắt khinh thường khi Tang Gia Văn nhìn cậu cũng đã trở thành ánh mắt thương cảm.

Trong khoảng thời gian Phí Lam biết mất trước mặt người nhà họ Phí, hoàn toàn không có ai để ý đến, thậm chí một thời gian dài không xuất hiện, có một số người còn quên luôn cả cậu rồi.

Nhưng Phí Linh thì vẫn quan tâm đến, thế là một buổi tối nào đó, cậu ta rủ mấy anh em họ có quan hệ tốt với cậu ta đến thăm Phí Lam. Lúc đó Phí Lam vừa ăn tối xong, đang đi dạo trong rừng cây để tiêu cơm và ôn tập lại những gì hôm nay đã học. Đúng lúc đó cậu chạm mặt mấy người kia.

“Phụt!”

“Ha ha ha ha ha ha, thằng đầu heo này làm sao vậy?” Vừa nhìn thấy khuôn mặt của Phí Lam, một đứa nhỏ tuổi chỉ vào mặt cậu rồi cười lớn.

Những đứa khác lớn hơn thì chau mày, vẻ mặt chán ghét: “Chuyện gì không biết? Mặt bị đánh thành ra như vậy? Kém quá.” Trong thế giới của những bọn chúng, mặt bị đánh thành ra như vậy là một chuyện rất mất mặt, bị như vậy thà gãy tay chân còn hơn.

Khóe miệng của Phí Linh nhếch lên rồi nhanh chóng hạ xuống, cậu ta giả vờ quan tâm hỏi han: “A Lam, em làm sao vậy? Ai đánh em thành ra như vậy?”

“Liên quan đếch gì đến anh, mau cút ra ngoài đi.” Phí Lam tức tối nói.

Phí Linh lập tức cảm thấy yên tâm, ba cậu ta còn nói Phí Lam đang huấn luyện đặc biệt gì đó. Cậu ta suy nghĩ mãi cũng không hiểu được, một cục đá cứng đầu cứng cổ như Phí Lam, cho dù có một quản gia xuất sắc thì cũng là lãng phí. Cho dù cậu ta có thực sự phối hợp với việc huấn luyện đi chăng nữa thì trong một tháng ngắn ngủi, cậu ta có thể học được gì? Những thứ người khác dùng mười mấy năm để tích lũy mà cậu ta lại mơ tưởng có thể học được trong một tháng?

Cậu ta nghĩ với dáng vẻ này của Phí Lam, không cần cậu ta ra tay thì mặt mũi của nhà họ Phí cũng đã mất sạch rồi. Đến lúc đó cậu ta lại mời Phí Lam so tài một trận, để cậu quỳ như một con chó ngay trước mặt mọi người ở đó. Như vậy Phí Lam nhất định sẽ trở thành trò cười trong giới thượng lưu, không thể nào leo lên được nữa. Nghĩ đến chuyện này thôi mà cậu ta đã nóng lòng không chịu nổi.

Đám người Phí Linh đến nhanh mà đi cũng nhanh, những tiếng cười đùa trên đường của những người đó biến thành cơn giận, làm cơn lửa giận trong lòng Phí Lam càng bốc lên ngùn ngụt.

Ngày nào Phí Lam cũng có tiến bộ, thiên phú võ thuật của cậu xuất sắc hơn những gì Tang La dự liệu rất nhiều, thậm chí có thể gọi cậu là một thiên tài. Mỗi lần cậu bị thương cũng là một lần cậu tiến bộ. Hơn nữa kỹ thuật được rèn luyện trong đau đớn và máu đổ vững chắc hơn nhiều so với kỹ thuật được tạo ra từ trong lồng kính.



Tác giả có lời muốn nói:

Sắp đến cảnh nam nữ chính đối mặt trực tiếp với nhau rồi.

TYT & Lavender team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play