Trong vương cung không có người thứ ba nào biết đến chuyện Tang La đã từng nuôi một con vật cưng.
Đó là chuyện sau khi Ngải Nặc Đức nửa đêm lén liếm Tang La suýt nữa bị cô phát hiện, may mà biến thành một con dơi, trốn được một kiếp không lâu.
“Phụ thân, con nói cho người biết, trước đây có một chú dơi đực bay vào phòng con đó!” Tang La giả vờ ngây thơ vô tội nói với Ngải Nặc Đức, đáy mắt lại lóe sáng như một ác ma tinh nghịch, cảm giác đùa dai thú vị trong lòng quả thật khiến người khác giận sôi.
Ngải Nặc Đức hơi sững lại.
“Chú dơi đó siêu siêu đáng yêu, lông nhung nhung, lại rất ngoan, con sờ nó mà nó cũng không phản kháng, tai nhỏ cũng rất đáng yêu nữa, đáng yêu như mũi của lợn con vậy, răng nhỏ cũng rất đáng yêu, móng vuốt nho nhỏ cũng rất đáng yêu, cánh dơi cũng...”
Ngải Nặc Đức lạnh giọng chặn lời cô lại, hắn vô cùng xấu hổ nói: “Đủ rồi, ta không có hứng thú gì với dơi cả.”
“Hả?” Tang La hơi lạc lõng nói rằng: “Nhưng con rất thích dơi mà. Nhưng cũng đã rất lâu rồi con chưa gặp lại dơi con ấy, hình như lần đó chỉ là nó vào nhầm tẩm điện của con thôi.”
Giọng điệu của Ngải Nặc Đức càng thêm nghiêm khắc: “Cách mấy động vật hoang dã đó xa một chút, trên người chúng nó mang theo rất nhiều bệnh độc đấy.”
Tang La tiếp tục mất mác: “Ồ...”
Đêm hôm đó.
Tang La tắt đèn không bao lâu liền phát hiện có một chú dơi treo ngược trên cửa sổ phòng mình. Vẻ mặt cô đầy vui vẻ, ngay lập tức vén chăn ngồi dậy, vươn tay ra gọi nó như gọi cún: “Dơi nhỏ, dơi nhỏ tới đây tới đây nào, tới chỗ ta đi này.”
Dơi nhỏ đang treo ngược ngoài cửa sổ che mắt mình sau cánh dơi. Nó nhìn chằm chằm Tang La, dường như có hơi do dự, nhưng Tang La lại không ngừng vẫy gọi, cuối cùng nó vẫn chầm chầm giang cánh ra bay tới, đậu trên lòng bàn tay cô.
Tang La lại hôn hôn sờ sờ từ trước ra sau, từ đầu tới chân dơi nhỏ vài lần, cả người dơi nhỏ bắt đầu run rẩy, cách lớp lông nhung mềm mại cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nó đang tăng dần lên, cơ thịt cũng đang run rẩy. Cuối cùng, lúc Tang La còn chưa chơi đủ, dơi nhỏ liền giãy dụa chạy thoát khỏi lòng bàn tay cô, nghiêng ngả lảo đảo bay đi, còn đụng vào bệ cửa sổ một cái rồi mới bay ra ngoài, rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt Tang La.
Tang La cười ngã lăn trên giường, ngày hôm sau khi gặp Ngải Nặc Đức cô còn vui vẻ phấn chấn nói với hắn: “Ngày hôm qua dơi nhỏ lại xuất hiện nữa đấy! Nó thật sự siêu đáng yêu, con nhịn không được phải hôn nó, sờ nó, chơi với nó một lát rồi mới đi ngủ được đó.”
Ngải Nặc Đức làm ra vẻ không hề có hứng thú gì với chủ đề này cả, dáng vẻ hắn rất hờ hững.
“Không biết tối nay dơi nhỏ có bay tới nữa không ta? Con muốn chuẩn bị một ít thức ăn cho nó, không biết nó là chủng loại dơi gì, thích ăn gì nhỉ? Hoa quả? Côn trùng? Không biết nó có ăn gián không...”
Ngải Nặc Đức không nhịn được nữa mà phải chặn họng cô, lạnh lùng nói: “Nếu là dơi hoang dã thì tốt nhất là em không được đút cho nó ăn.”
“À, cũng đúng ha, nếu con đút cho nó ăn, làm không tốt sẽ ảnh hưởng tới năng lực đi săn của nó mất. Vậy con không đút nó ăn nữa, con hôn hôn sờ sờ, chơi với nó thôi là được rồi.” Tang La cười híp mắt nói với Ngải Nặc Đức.
Ngải Nặc Đức chẳng nói chẳng rằng.
Trong một khoảng thời gian sau đó, trên cửa sổ trong tẩm điện Tang La đều luôn có một chú dơi treo ngược, lần nào Tang La nhìn thấy nó thì đều sẽ reo lên đầy kinh ngạc, vui vẻ. Sau đó sẽ làm như gọi chó mà gọi nó tới, chơi đùa toàn thân nó từ trên xuống dưới một lần, mà lần nào dơi nhỏ cũng sẽ nghiêng ngả lảo đảo, chật vật bay đi.
2: Sự kiện quần lót của Công chúa mất tích
Trong những ngày Ngải Nặc Đức bị Tang La coi như thú cưng mà chà đạp đó cũng là những ngày quần áo và đồ dùng hàng ngày của Tang La mất tích với tần suất cao nhất. Bởi vì quần áo của Tang La rất nhiều, lại được thay đổi định kỳ, thu dọn cũng đều có thị nữ phục vụ, vì vậy dưới tình huống bình thường thì cho dù có mất đồ, Tang La cũng sẽ không phát hiện ra.
Nhưng Tang La không phát hiện không đồng nghĩa với việc nhân viên công tác của phòng giặt đồ không phát giác được chuyện không bình thường.
Nhân viên công tác của phòng giặt đồ cũng không phải là tùy tiện được tuyển dụng vào, toàn bộ đều là nhân viên cẩn thận, tỉ mỉ, nắm rõ việc bảo dưỡng và giặt sạch quần áo trong lòng bàn tay, chức danh của họ được gọi là “cô hầu giặt quần áo”. Lần đầu tiên khi quần lót của Tang La mất tích, họ liền chau mặt nhíu mày, chỉ thiếu điều bới đống quần áo bẩn ra để kiểm tra xem có phải nó bị giấu ở trong rồi không.
Bởi vì là lần đầu tiên, họ đoán cũng có lẽ là do Tang La không thích chiếc quần lót đó, hoặc là có gì đó khó nói nên lời nên Tang La đã vứt đi rồi. Nếu như là như thế, họ cũng không tiện lắm miệng đi hỏi thị nữ, đỡ phải chọc Công chúa không vui, vì vậy chuyện này liền được lắng xuống trong phòng giặt đồ.
Mấy ngày sau, tất cả quần áo bẩn của Tang La không thiếu một cái nào đều được đưa tới phòng giặt đồ, mấy cô hầu giặt quần áo cũng yên tâm, xem ra là cơ thể Công chúa điện hạ vẫn khỏe mạnh, hoàn toàn không có bệnh khó nói gì cả. Sau đó, trong một khoảng thời gian ngắn sau, quần áo bẩn phía tẩm điện công chúa đưa đến lại thiếu mất. Nếu là quần áo ngoài thì họ cũng sẽ rất khó phát hiện, nhưng đó là thứ mỗi ngày con gái đều phải mặc, đều phải thay ra, muốn không phát hiện ra cũng khó.
Nhưng chuyện này không tiện nói, họ cũng không dám đoán lung tung, vì vậy cũng vẫn im miệng không nói. Mãi đến sau đó, vì cứ cách khoảng một, hai ngày là quần áo bên người của Tang La liền thiếu một cái nên họ phải đi hỏi thị nữ thiếp thân của Công chúa mới phát hiện ra cô ta hoàn toàn không hề biết gì về chuyện đó cả, vì thế liền có một suy đoán đáng sợ kinh hoàng.
Tiếng nghị luận của các cô hầu giặt quần áo nổ lên, rất nhanh đã thu hút sự chú ý của nữ quan nội cung có chức vị tương đối cao. Bà ta nghe thấy chuyện này, hiển nhiên chuyện này rất nghiêm trọng, tuyệt đối không thể xem nhẹ, vậy là bà ta liền lập tức đi tìm quan sự vụ.
Quan sự vụ vừa nghe, đây còn phải nói nữa à? Chuyện này đương nhiên không tiện báo cáo cho Quốc vương, hơn nữa nếu chuyện gì cũng đều phải báo cáo cho Quốc vương xử lý thì chức vị này của hắn ta còn có ý nghĩa gì nữa đâu? Vì thế, hắn ta lập tức cho người của bộ phận giám sát kiểm tra camera theo dõi, tra xét xem khoảng thời gian gần đây có kẻ nào khả nghi ra vào tẩm điện Công chúa hoặc tiếp xúc với thị nữ trong quá trình đưa quần áo không.
Khi Ngải Nặc Đức phát hiện hình như quan sự vụ đang bận chuyện gì đó có liên quan đến Tang La, đương nhiên hắn sẽ hỏi quan sự vụ là chuyện gì, quan sự vụ báo cáo cho hắn: “Là như thế này, gần đây phát hiện hình như có kẻ nào to gan lớn mật, đê tiện vô sỉ ăn cắp đồ của Công chúa điện hạ.” Hắn ta cũng không tiện nói là mình nghi ngờ trong cung có biến thái, đã trộm đi áo lót quần lót của công chúa được.
Ngải Nặc Đức nhíu mày: “Mất thứ gì?” Ăn cắp trong cung, còn dám ăn cắp đồ của Công chúa, gan cũng lớn lắm!
“Chuyện này...”
“Sao thế?” Ngải Nặc Đức không hiểu sao quan sự vụ lại ấp a ấp úng như thế.
Cũng đã hỏi tới phần này rồi, quan sự vụ chỉ đành nói: “Là quần áo trong của con gái ạ.”
Trong nháy mắt Ngải Nặc Đức liền giống như bị đóng băng cứng cả người.
Quan sự vụ không phát hiện có gì không bình thường, hắn ta nói tiếp: “Xin Quốc vương hãy yên tâm, đã cho người đi điều tra rồi ạ, chắc chắn sẽ bắt được tên trộm biến thái to gan lớn mật, dám si tâm vọng tưởng đó thôi.”
Tên biến thái to gan lớn mật dám si tâm vọng tưởng...
“... Ừ.” Ngải Nặc Đức khô khốc đáp một tiếng rồi đi vào thư phòng.
Gần đây hắn bị chơi đùa tới mức đầu óc mơ màng, quả thật đầu óc cũng xém mất luôn rồi, chỉ biết Tang La sẽ không chú ý, nhưng lại quên mất sự tồn tại của phòng giặt đồ đáng chết.
Mà bên phía Tang La đương nhiên cũng đã nghe nói về chuyện này, cô sửng sốt một lát, ngay sau đó liền lập tức hiểu ra chuyện này là thế nào, sau đó liền xấu hổ đến mức mặt mũi đều đỏ bừng. Bệnh của ông chồng này của cô quả thật còn nghiêm trọng hơn cả kiếp đầu tiên nữa, nhưng mà nghĩ lại, người nên xấu hổ hẳn là hắn mới phải. Dù sao thì sau chuyện này dơi con cũng không hề xuất hiện lại nữa, Tang La cũng rất có lương tâm tha cho hắn một lần.
Cuối cùng, đương nhiên vẫn là không tìm ra tên biến thái trộm quần áo lót của Công chúa Tang La, chuyện này khiến quan sự vụ đại nhân rất tức giận, mà mỗi lần hắn ta tức giận, Ngải Nặc Đức lại nhìn hắn ta thêm hai cái, khiến hắn ta không hiểu đầu cua tai nheo gì.
Nhưng may mà, có lẽ là lần điều tra đó đã dọa tên biến thái kia sợ, nên từ đó về sau quần áo trong của Công chúa điện hạ cũng không mất tích nữa.
3:
Sau khi kết hôn, Tang La lật tung tẩm điện còn lớn hơn tẩm điện của mình tới vài lần của Quốc vương bệ hạ, cuối cùng cũng thành công tìm được chứng cứ phạm tội của Ngải Nặc Đức.
Tang La: “Được lắm, thì ra anh* chính là tên trộm có ham mê đặc thù đó.”
(*: Vì kết hôn rồi nên cái xưng hô sặc mùi tình thú kia phải đổi thoi :>)
Tai Quốc vương bệ hạ đỏ như muốn nhỏ máu, hắn mím chặt môi, quay đầu nhìn chỗ khác, dáng vẻ giãy dụa trước khi chết, ta căn bản không nghe thấy em đang nói gì cả, ta không hề biết chuyện gì cả.
“Chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, đừng nghĩ tới việc chống chế. Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ bị nghiêm trị không tha.” Tang La khoanh hai tay trước ngực, chính trực nói.
Quốc vương bệ hạ cam chịu nhìn sang: “Em muốn thế nào?”
“Anh nói xem?”
“Ta cho em cái của ta.”
Tang La: “?? Cho em cái gì của anh?”
“Quần lót của ta.”
Tang La: “...” Thật sự không thể tưởng tượng được có một ngày cô lại bị Ngải Nặc Đức làm cho cứng họng không nói được lời nào. Hắn thay đổi rồi, hắn đã không còn là Ngải Nặc Đức ngây thơ đáng yêu như ngày nào nữa rồi, bây giờ vừa mới mở miệng đã có thể nói ra những lời vô liêm sỉ đó, cô cũng không phải biến thái như hắn, cần quần lót của hắn làm gì?
Trong mắt Ngải Nặc Đức mơ hồ hiện lên ý cười, hắn áp sát vào người cô, mùi hương của cô liền mạnh mẽ tiến vào cơ thể hắn, khiến hắn gần như nhịn không được mà phải thở dốc. Hắn càng ép sát tới, mái tóc bạc xinh đẹp rơi xuống trên mặt cô, giọng nói khàn khàn gợi cảm vang lên bên tai: “Tại sao lại là vẻ mặt này? Em không thích sao? Em ghét bỏ ta à?”
Tang La: “...”
“Vậy còn thứ bên trong thì sao? Em cũng hôn nó sờ nó được không?”
Tang La: “...” Một khi đàn ông được “khai sáng đời trai” rồi thì sẽ hoàn toàn không còn giống trước kia nữa. Nhưng mà... ông xã cô gợi cảm như vậy, ai mà chịu đựng cho nổi?
...
Hiện giờ, sau khi nhiệm vụ hối hôn của nhân dân đã hoàn thành, thì lại bắt đầu nhiệm vụ hối sinh con hằng này.
Nhưng mà, con nối dòng của Huyết tộc trước nay đều khó có được, trong một nghìn năm có thể sinh được một đứa là đã rất tốt rồi. Vì vậy sau khi Tang La và Ngải Nặc Đức kết hôn, mặc dù suốt ngày mọi người đều mong chờ tiểu Vương tử, tiểu Công chúa, nhưng thật ra cũng chỉ là nói cho vui thôi, không ai nghĩ rằng lúc còn sống mình có thể được nhìn thấy cảnh con nối dòng mới của vương tộc được sinh ra. Bao gồm cả Tang La và Ngải Nặc Đức, thật ra cũng không ôm ấp hy vọng trong khoảng thời gian ngắn mình có thể có con được.
Cũng chính vì như thế, sau kết hôn chưa tới một năm, khi Tang La thấy trong người mình không thoải mái nên mời bác sĩ tới khám bệnh, vị Huyết tộc nhìn có vẻ đã hơn năm mươi tuổi đó kích động nói với cô rằng cô đã mang thai rồi, gương mặt Tang La như tràn đầy dấu chấm hỏi.
Cả người Ngải Nặc Đức cũng ngây dại.
Quan sự vụ đại nhân đã kích động tới nỗi há hốc mồm, tay chân luống cuống, làm thế nào hắn ta cũng không thể ngờ được lúc sinh thời, hơn nữa là trong nhiệm kỳ mình có thể nhìn thấy được tiểu Vương tử/ tiểu Công chúa!
Rất khó mang thai, nhưng thường thì mang thai rồi sẽ không sinh non, dù sao thì mặc dù là thai nhi nhưng nó cũng là Huyết tộc, trời sinh đã rất cường hãn, đặc biệt còn là con của Huyết tộc cấp bậc Thủy tổ nữa. Vì vậy, giây trước sau khi xác nhận Vương hậu đã mang thai thì giây sau nhân dân cả nước đều đã biết được tin tức này, nhất thời cả nước từ trên xuống dưới đều vui mừng phấn khởi.
Tang La... Tang La còn đang mơ màng. Hả? Sao nhanh như vậy mà đã có thai rồi? Ồ, là vì cô là nữ chính mà. Tang La lập tức bình tĩnh trở lại, cô vừa uống máu vừa thưởng thức nhìn nam chính của mình trong kiếp này đang mất bình tĩnh.
TYT & Lavender team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT