Ngải Nặc Đức cho người mang chiếc USB kia tới cho Bộ Nghiên cứu và Phát triển kỹ thuật, để bọn họ phục chế lại nó. Vậy là, bộ phận có công việc thường ngày không phải là nghiên cứu chế tạo vũ khí thì chính là cắm đầu nghiên cứu khoa học bây giờ đang vây quanh một chiếc USB bận tới bận lui. Đồng thời hắn còn phái người đi rà soát phòng ngủ của Ino.
Một loạt động tĩnh này, cộng thêm việc Ino và Ngải Nặc Đức tranh chấp ở thư phòng đã khiến mọi người suy nghĩ liên miên, nhân viên trong chủ thành không khỏi lo lắng đề phòng hơn ngày thường một chút. Vương tử Ino dường như đã làm gì đó chọc giận Quốc vương, chúng đại thần nghe được phong thanh liền trở nên căng thẳng không thôi. Bọn họ đã sớm cảm nhận được Quốc vương càng ngày càng bất mãn với Vương tử Ino rồi, vậy nên các cận thần không sợ nguy hiểm đến tính mạng liền lập tức chạy ngay vào cung, chỉ sợ Ngải Nặc Đức giận lên liền giết chết Ino.
“Gần đây nhóm quý tộc liên tiếp có hành động, lén lút tiếp xúc với Quốc vương mới đương nhiệm của nước láng giềng, đối với ngài như hổ rình mồi...”
“Cho dù ngài có không thích Ino điện hạ hơn nữa cũng không thể phủ nhận rằng Ino là thành viên của vương thất, là con thế hệ sau của ngài, có tác dụng hù dọa và kiềm chế nhóm quý tộc...”
“Hơn nữa Ino điện hạ rất có tiếng nói trong dân chúng, nếu Ino điện hạ đột nhiên tử vong, ắt hẳn sẽ khiến nhân dân cả nước chú ý, đến lúc đó quân phản loạn...”
“...”
Nói đi nói lại, còn không phải là vì thành viên của vương thất quá ít ỏi sao. Chỉ dựa vào một mình Ngải Nặc Đức chống đỡ hơn ba nghìn năm đã giỏi lắm rồi, nhưng quý tộc cũng đang tiến bộ dần, một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao. Huống chi số lượng của bọn họ trong vương thất cũng phải tới mấy trăm người.
Năm đó các đại thần dây dưa với Ngải Nặc Đức rất nhiều năm, hy vọng hắn có thể vì vương thất mà cưới vợ. Mặc dù Huyết tộc chân chính muốn có con cháu không dễ dàng gì, nhưng tốt xấu gì thì kết hôn cũng có hy vọng, mà không kết hôn thì thật sự đến một tia hy vọng cũng chẳng có. Nhưng Ngải Nặc Đức lại không đồng ý, rồi sau đó lại bị làm phiền không ngừng nên mới dứt khoát tùy tiện chọn một nhân loại đã thành niên không cha không mẹ chuyển hóa thành đời sau của mình để chặn họng những đại thần này. Sự gia nhập của Ino cũng tạo thành áp lực với quý tộc, khiến rất nhiều chuyện mờ ám của bọn họ không thể không tạm dừng.
Bây giờ lại xảy ra chuyện này, những đại thần này vì để bảo vệ Ino mà lại bắt đầu nhắc lại chuyện cũ, ý đồ dùng “Hối hôn đại pháp” để nhắc cho Quốc vương nhớ lại vì sao năm đó hắn lại chuyển hóa Ino.
“Bệ hạ, vương thất thật sự cần phải có huyết mạch mới, nếu ngài thật sự bất mãn với người con Ino điện hạ này thì chi bằng suy xét một chút đến việc kết hôn đi, đến lúc đó...”
“Ta sẽ kết hôn.” Ngải Nặc Đức chặn họng các đại thần.
Gương mặt của nhóm đại thần bên dưới phút chốc liền đầy vẻ mê mang, đều hoài nghi có phải mình nghe nhầm rồi hay không.
Ngải Nặc Đức cực kỳ không kiên nhẫn nói: “Trong vòng hai năm, các ngươi sẽ có vương hậu, vậy nên không cần phải nói những lời vô dụng này nữa. Ta còn chưa giết Ino đâu.”
Nhưng rốt cuộc Ino có phải chết hay không còn phải xem thử trong USB đó là cái gì đã, phải xem xem rốt cuộc hắn ta muốn cho Tang La xem cái gì. Ino khiêu chiến giới hạn chịu đựng của hắn hết lần này đến lần khác, nếu không phải bởi vì lo lắng nếu hắn đột nhiên giết Ino, Tang La sẽ không chấp nhận nổi, sẽ vì Ino mà không thân thiết với hắn nữa thì trước đó khi ở trong thư phòng, hắn đã giết chết Ino rồi.
Khi Ngải Nặc Đức và các đại thần đang mở hội nghị thì Tang La và Ino đã rời khỏi vương cung.
Ino vì muốn lén lút dẫn cô ra khỏi vương cung mà không để Ngải Nặc Đức biết nên đã sử dụng phần lớn tay chân mình sắp xếp trong vương cung. Hắn ta cố ý chọn thời gian ban ngày nhìn như không hề thích hợp để tiến hành những hành động lén lút, lại vì sự phối hợp của Tang La nên hai người thuận lợi lên xe, thành công rời khỏi vương cung.
Cửa lớn vương cung bị bỏ lại đằng sau xe, trái tim đã nhảy lên tới cổ họng của Ino lúc này mới dần hạ xuống. Có trời mới biết hắn ta sợ đột nhiên bị ngăn lại đến nhường nào. Mà Tang La đang giả trang thành thị nữ ở bên cạnh hắn ta thì lại bình tĩnh thản nhiên, dường như căn bản không hề phát giác ra một đường trước đó có bao nhiêu trắc trở đáng sợ.
Cô nhìn thế giới bên ngoài qua cửa sổ, nhìn thấy những đại thụ vừa cao vừa tươi tốt hai bên đường, ánh mặt trời xuyên qua những kẽ lá, rơi xuống mặt đường, loang lổ nhìn như những mảnh vàng vỡ, trên thân cây còn có một vài chú chim màu lông sặc sỡ đang đậu, còn có sóc đang nhảy qua nhảy lại, còn có cả một ít động vật có vú nhỏ không biết tên.
Phong cảnh ở thế giới này cũng không có quá nhiều khác biệt với phong cảnh của những thế giới trước. Vẫn là những tòa nhà cao tầng, vẫn là xe cộ như nêm như cối, nhưng lại trong xanh hơn nhiều. Nếu đứng từ góc độ quan sát, có thể thấy được những cây cối xanh tươi giữa nhưng tòa nhà chọc trời, giống như những công trình kiến trúc bằng bê tông cốt thép được xây dựng giữa những cánh rừng rậm vậy. Bên dưới những chiếc cầu vượt cao ngút ngàn cũng là những ngọn cây xanh um tươi tốt, thành phố có phong cảnh thế này vốn dĩ có liên quan tới việc Huyết tộc không thích ánh mặt trời mà chỉ thích những nơi râm mát, vì chịu ảnh hưởng về sở thích và thẩm mỹ của chủng tộc lãnh đạo nên cũng hình thành một quốc gia có cảnh trí kết hợp giữa rừng rậm và thành thị thế này.
“Sao em lại mang kiếm theo?” Ino nghĩ đến chuyện vì Tang La mang theo thanh kiếm này mà xém chút nữa họ đã bị quân thủ vệ chặn lại kiểm tra mà trong lòng vẫn còn sợ hãi.
“Ở trong vương cung không có chỗ dùng, khó có được cơ hội ra ngoài, đương nhiên phải mang theo rồi, lỡ như bên ngoài gặp phải Huyết tộc biến dị thì có thể dùng được luôn.” Tang La nói rồi tiếp tục ngắm nhìn cảnh phố xá, cô rất thích loại cảnh sắc thế này, không khí rất tươi mát, đến mùa hạ cũng sẽ không nóng bức.
“Thấy thế nào? Bảy tuổi em đã vào cung rồi, sau đó vẫn luôn bị phụ thân nhốt trong vương cung, đã quên hết phong cảnh bên ngoài rồi đúng chứ?” Thấy dáng vẻ đến cả cảnh phố xá bình thường mà cô cũng thích thú như thế, Ino liền nói.
Đúng là không một lúc nào không nghĩ cách châm ngòi ly gián mà. Tang La nói: “Vẫn ổn, có thể xem được mọi thứ trên TV mà. Hơn nữa trong cung đẹp hơn so với bên ngoài nhiều. Phụ thân không muốn cho em xuất cung là vì lo lắng cho an toàn của em thôi.”
Ino thấy Tang La bảo vệ Ngải Nặc Đức như thế, trong lòng lại cười khẩy khinh thường, như thế này mới hay, cứ tiếp tục thế đi, đợi lát nữa ngươi biết được sự thật mới càng khó lòng tiếp nhận được hơn. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Hai người không nói chuyện nữa, trên đường đi hai người đổi xe mấy lần, xoay tới xoay lui, một chốc thì hòa mình vào dòng xe tấp nập, một chốc thì lại rẽ vào ngõ nhỏ không dấu chân người, cuối cùng dừng lại trước một quán trà phía cuối một con hẻm nhỏ.
Trong quán trà có một số vị khách nhìn có vẻ rất nhàn nhã, ngày thường đều là vài vị khách trung niên, lão niên, nhưng vì hôm nay là ngày chủ nhật, trường học cho nghỉ nên lúc này trong quán trà cũng có rất nhiều người trẻ tuổi. Tang La và Ino vừa đi vào liền hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người. Bởi vì Ino mang mắt kính nên tạm thời không có ai nhận ra hắn ta cả, thêm vào đó bên cạnh có Tang La càng thu hút tầm mắt mọi người hơn cả hắn ta nên ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Tang La.
Ino dẫn Tang La đi vào một phòng bao nhỏ, Tang La nhìn thấy Annie đã lâu không gặp trong phòng bao này.
Annie thấy cô vào liền từ tốn đứng dậy, dáng vẻ hành lễ không được cung kính gì cho cam. Tang La nheo mắt nói: “Xem ra không ở trong cung lâu quá rồi nên đến cả việc phải hành lễ với ta thế nào cũng đều đã quên sạch.”
Annie lập tức nhớ tới khi đó Tang La giẫm chân trên đầu cô ta thế nào, đang định nổi giận, nhưng Ino lại hoàn toàn không muốn tốn thời gian vào những việc nhỏ nhặt này, vậy là lập tức ra hiệu cho cô ta đừng so đo với Tang La. Tạ Vi Vi cũng nói thế nên cô ta chỉ có thể nín nhịn mà hành một cái lễ thật tiêu chuẩn với Tang La lần nữa.
Tang La nở một nụ cười khẩy tiêu chuẩn của một nữ phụ độc ác, cô tự ý đi thẳng đến vị trí phía trên Annie rồi ngồi xuống, hơn nữa còn ra lệnh cho cô ta tới bưng trà rót nước.
Annie thật sự muốn hất hết nước trà lên mặt Tang La.
Ino ngồi đối diện Tang La, hắn ta nói: “Đợi lát nữa anh sẽ giới thiệu vài người bạn cho em làm quen.”
“Được.”
“Trước khi bọn họ tới, anh có một chuyện muốn nói cho em biết. Anh đã suy nghĩ rất lâu rồi, cảm thấy vẫn nên để em biết sự thật thì tốt hơn.” Ino vừa nói xong liền đưa điện thoại của hắn ta tới trước mặt Tang La.
...
Trong quán trà đã được lắp đặt thiết bị theo dõi, quân phản loạn trốn trong tối nhìn Ino dẫn Tang La vào quán trà.
“Hắn ta thật sự đã dẫn Công chúa Tang La ra ngoài rồi.”
“Không nhìn thấy những kẻ khả nghi có khả năng là truy binh.”
Vậy là, xem ra Ino đã thể hiện thành ý và quyết tâm của mình rồi, bọn họ có thể chính thức phái cán bộ quân phản loạn ra bàn bạc với hắn ta.
“Đợi một chút.” Người theo dõi đột nhiên lên tiếng, trong giọng nói có chút nghi ngờ: “Người đàn ông kia, cái người mặc vest đó, là người của Ino hay chỉ là khách hàng bình thường?”
Bọn họ nhìn thấy một người đàn ông mặc vest đen, đeo kính mắt nhìn có vẻ hơi khả nghi. Hắn ta bước xuống từ trên một chiếc xe, vội vàng tiến vào quán trà dạo một vòng, đặc biệt là khi nhìn về phía gian phòng bao của Ino và Tang La hình như hơi dừng lại một lát, sau đó lại vội vàng xuống lầu, lên xe rời đi.
Có hơi khả nghi, nhưng nhìn không giống như người của Ino cho lắm.
...
Trong vương cung, thị nữ của Tang La chầm chậm tỉnh lại từ cơn mê man, khi phát hiện mình đang nằm trên giường Công chúa thì nhất thời liền hoảng sợ nhảy dựng cả lên, sau đó liền nhìn thấy mảnh giấy Tang La để lại trên đầu giường. Cô ta vội cầm mảnh giấy lên, hoang mang rối loạn, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra khỏi tẩm điện Công chúa.
Lúc này, người của Ngải Nặc Đức đã khôi phục lại được đoạn video giám sát đã bị xóa nhưng vẫn chưa xóa sạch sẽ trong máy tính trong phòng Ino. Ngải Nặc Đức nhìn cảnh tượng trong video, không che giấu được sát ý trong mắt.
Ngay lúc này, thị nữ của Tang La nghiêng ngả lảo đảo chạy vào, nói với hắn Tang La đã bị Ino dẫn ra ngoài cung rồi.
“Phụ thân, con và Ino xuất cung chơi một chuyến, tối nay sẽ quay về nha ^^ - Tang La.”
Ngải Nặc Đức nhìn mảnh giấy này, sắc mặt chớp mắt liền trở nên khó coi cực kỳ, hắn thậm chí không dám tưởng tượng đến chuyện sau khi Ino cho Tang La xem đoạn video này thì Tang La sẽ có phản ứng thế nào. Cảm giác khủng hoảng và lệ khí mãnh liệt đánh vào lồng ngực hắn, dường như muốn phá tan lồng ngực hắn mà trào ra vậy.
“Phong tỏa toàn thành, huy động toàn bộ cảnh lực, tìm cho ta!”
Quốc vương vừa hạ lệnh, cả vương đô lập tức dậy sóng. Mỗi một cảnh sát, quân nhân đều cấp tốc chạy đi, còi xe cảnh sát nối tiếp nhau vang lên inh ỏi, bầu không khí bắt đầu trở nên thấp thỏm.
...
Tang La xem xong đoạn video, mặc dù đã quen với những hành vi biến thái của hắn, nhưng đứng từ góc độ của người ngoài cuộc mà nhìn thế này vẫn nhịn không nhịn được mà cảm thấy hơi nhục nhã, cảm giác như cũng giống như lúc xem trộm sách cấm vậy. Nếu không phải là mỗi lần Ngải Nặc Đức đều làm cô hôn mê thì cô đã sớm phản kháng vì bị hắn liếm rồi.
Ino thấy từ đầu tới cuối Tang La đều không cảm xúc, nhưng sắc mặt đỏ bừng thì liền nhận định rằng giờ phút này cô đang nóng máu, lửa giận đang thiêu đốt, vậy là liền: “Phụ thân cũng rất quan trọng đối với anh, nhưng em là em gái anh, anh nhìn em lớn lên từng ngày, em cũng rất quan trọng với anh, anh thật sự không thể làm như mình không hề biết gì được... Không ngờ phụ thân lại làm ra chuyện này với em, thật đúng là cầm thú!”
Vẻ mặt Tang La nặng trĩu, không nói lời nào.
Lúc này, điện thoại của Ino nhận được tin nhắn mới. Ino nhìn một cái rồi liền vội đứng dậy, nói với Tang La: “Đi thôi, những người bạn mà anh muốn giới thiệu với em mời chúng ta ăn cơm, chúng ta thay đổi địa điểm đi”
Tang La không nói câu nào, chỉ lẳng lặng đứng dậy, theo hắn ta đi ra ngoài.
Annie nhỏ giọng hỏi Ino: “Sao thế? Tại sao lại đột nhiên đổi địa điểm?”
Ino: “Cẩn thận vẫn hơn.”
Xe của quân phản loạn đã đợi ở trước cửa, là một chiếc xe van rất bình thường. Ino nhìn biển số xe một cái, sau khi xác nhận là không sai mới dẫn Tang La lên xe.
Trong xe van có bốn người xa lạ, một người phụ nữ nhìn có vẻ rất trẻ tuổi ánh mắt rất có thần, cô ta khoanh tay trước ngực nhai kẹo cao su, đang ngồi trên ghế phó lái; ngồi trên ghế lái là một người đàn ông trung niên tướng mạo xấu xí; còn lại, ngồi trên hàng ghế sau là một nam thanh niên tướng mạo nho nhã đeo mắt kính cùng một cô gái trẻ tuổi gầy như cây trúc, khí chất âm trầm.
Toàn bộ những quân phản loạn này, đến cả Ino cũng là lần đầu tiên gặp mặt. Từ trước đến nay hắn ta đều luôn tiếp xúc với một quân phản loạn tên là Nick. Nick đóng giả thành một nhân viên tạp vụ trong một quán cà phê bên ngoài Học viện Bạch Dạ. Ino biết hắn là quân phản loạn, hắn ta thường xuyện đến ngồi nhàn nhã trong quán cà phê để hấp dẫn sự chú ý của Nick, làm cho kẻ đó chủ động thăm dò hắn ta, vì thế nên quân phản loạn không biết rằng, tất cả mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay hắn ta, vì hắn ta muốn quân phản loạn tôn sùng mình, trở thành quân đoàn dưới trướng hắn ta.
Mà bây giờ, hiển nhiên Ino đã từng bước lấy được sự tín nhiệm của quân phản loạn, quân phản loạn đã sắp trở thành thanh đao sắc bén trong tay hắn ta rồi. Hắn ta biết Ngải Nặc Đức đã có sát ý với mình, hôm nay hắn ta lại dẫn Ino ra ngoài, một khi về cung nhất định sẽ bị Ngải Nặc Đức giết chết. Vì vậy nên hôm nay hắn ta sẽ chính thức tiến vào nội bộ quân phản loạn, ở lại cứ địa quân phản loạn luôn.
“Sao đột nhiên lại thay đổi địa điểm thế?” Ino hỏi.
Thanh niên tướng mạo nho nhã đeo mắt kính nói: “Phát hiện ra một người không bình thường, nhưng bọn ta suy đoán người kia không phải là người của Điện hạ. Vì tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chúng ta vẫn nên đổi sang một nơi khác thì tốt hơn.”
Xe van lái ra khỏi con ngõ nhỏ, tiến vào khu vực thành thị, có thể nghe được tiếng còi xe cảnh sát như xa như gần bên tai, khiến thần kinh người ta phải căng thẳng.
Đi qua một quảng trường, người trên quảng trường rất nhiều, có người đến trung tâm thương mại mua sắm, có người dắt thú cưng đi dạo, có người tới phơi nắng, người đến người đi, rất náo nhiệt.
Đột nhiên, trong nhóm người đang náo nhiệt và vô cùng hòa hợp bên kia lại đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai. Mọi người đầu tiên là giật nảy mình, đứng đờ tại chỗ, ngay sau đó giống ý thức được đã xảy ra chuyện gì nên tiếng thét chói tai liền vang lên bốn phía.
“Sao thế? Bên kia đã xảy ra chuyện gì?” Người đàn ông trung niên đang lái xe hỏi.
Nhưng hắn vừa mới dứt lời đã “bịch” một tiếng, có một bóng người nặng nề rơi xuống trước đầu xe van, đầu xe lõm xuống một mảng lớn, cả chiếc xe đều chấn động mãnh liệt.
Bọn họ hoảng sợ trừng lớn mắt nhìn người đàn ông đang đứng trên đầu xe bọn họ, người đàn ông đó màu da phát lạnh, đôi mắt đỏ tươi, hai chiếc răng nanh bén nhọn ở hai bên môi lộ ra, nhìn trông rất xấu xí, khủng bố.
Huyết tộc... không, là Huyết tộc biến dị!
Không phải chỉ có một người, Tang La quay đầu, liền nhìn thấy người ở quảng trường bên kia, thậm chí là trên con đường tắc nghẽn này đều đang la hét chói tai, hoảng loạn bỏ chạy như ruồi mất đầu. Mùi máu tươi nhanh chóng tràn ngập trong không khí. Những bóng đen nhanh nhẹn, dễ dàng bắt được một nhân loại, cắn vào cổ đối phương rồi tham lam nuốt lấy nuốt để máu tươi. Không tới mấy giây sau, cơ thể vốn khỏe mạnh tràn đầy sức sống kia đã không còn chút màu màu, ánh mắt tan rã trợn trừng trừng, tiện tay vứt trên mặt đất.
Cả một đoàn Huyết tộc biến dị!
Tang La đột nhiên nhìn thấy một người phụ nữ đang ôm một đứa bé chạy về hướng đường quốc lộ, sau lưng là một Huyết tộc biến dị đang vồ tới phía họ.
Huyết tộc biến dị lúc vừa mới bị nhiễm virus cũng là lúc chúng mạnh nhất, thậm chí có thể đạt đến trình độ Huyết tộc đời thứ hai, trạng thái đỉnh cao này sẽ không kéo dài quá lâu, trong vòng hai tiếng đồng hồ sẽ tụt xuống. Nhưng cho dù có giảm xuống chúng cũng có thể duy trì trình độ huyết tộc đời thứ năm. Dù là 50 năm sau, khi đã gần đất xa trời rồi chúng cũng sẽ nhanh nhẹn và cường tráng như Huyết tộc đời cuối bình thường.
Dưới tình huống bình thường, một khi con người đã bị bọn chúng nhắm trúng căn bản không có cơ hội trốn thoát khỏi nanh vuốt của chúng, trừ phi...
Kiếm khí dày đặc quét ngang mà qua, ánh nắng mặt trời chiếu xuống thân kiếm phản xạ ra ánh sáng trắng chói mắt. Một cái đầu bay lên, ngay sau đó là máu tươi tanh hôi phun phùn phụt ra trên đường cắt ngay ngắn.
… Ngươi mạnh hơn bọn chúng rất nhiều.
Người phụ nữ ôm con kinh ngạc quay đầu lại, liền nhìn thấy người đàn ông không đầu gần ngay trước mắt vẫn còn đứng yên tại chỗ. Máu tươi bắn lên rất cao, cô ấy hoảng sợ lùi về sau vài bước liên tiếp, ngã ngồi trên mặt đất mới không bị máu bắn trúng quá nhiều.
Mà sau lưng người đàn ông đó, là một cô gái trẻ đang vung kiếm, thân kiếm tung tóe máu tươi, bóng dáng đó chớp mắt liền biến mất trước mắt. Cô gái kia vội vàng đưa mắt nhìn theo, nhưng căn bản không thể thấy rõ động tác của người kia, mà chỉ có thể nhìn thấy ánh kiếm của người kia vừa vụt qua, đầu người liền bay lên, máu tươi tanh hôi cũng tuôn trào.
TYT & Lavender team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT