“Không phải chỉ có mình Abel muốn lợi dụng Công chúa để đối phó với ngài.” Công tước Đặc Lạc Tư nói.

“Vậy thì sao?” Ngải Nặc Đức thản nhiên nói, mang theo cảm giác ngạo mạn không coi ai ra gì: “Tang La ở bên cạnh ta, không ai có thể làm cô ấy bị thương được.”

Công tước Đặc Lạc Tư há miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, trong ánh mắt vẫn tràn ngập lo lắng như trước.

Nếu trong lòng Quốc vương đã có quyết định, ông ta thân làm một thần tử cũng không tiện nói nhiều thêm điều gì, Công tước Đặc Lạc Tư liền thay đổi đề tài, nói về chuyện triều hội năm nay.

Ngày 23 tháng 9 là ngày Ngải Nặc Đức tiếp nhận quyền trượng từ tay huynh trưởng của mình, vì vậy ngày này được định làm ngày triều hội. Ngày này hằng năm, tất cả các quan viên từ cấp thành phố và thành phố trở lên, quan quân từ cấp giáo và cấp giáo trở lên, còn có tất cả mọi quý tộc trên toàn quốc đều phải tới thủ đô để gặp mặt Quốc vương, báo cáo một số công vụ mà họ nên báo cáo. Đây là ngày quan trọng, cũng là ngày long trọng nhất trong năm, cũng là ngày quyền lực của Quân vương được phô bày rõ ràng nhất.

Vào ngày này, toàn quốc đều được nghỉ lễ, không cần phải đi làm, đi học. Thành thị nơi vương cung tọa lạc có lục quân và không quân canh phòng nghiêm ngặt trong suốt quá trình. Dân chúng phải ở trong nhà không được phép ra ngoài, nhưng có thể ở trong nhà xem phát sóng trực tiếp từ hiện trường.

“Tất cả những quan viên tới triều hội đều đã được phái quân nhân Huyết tộc bảo vệ rồi, nhưng tin rằng sau sự kiện năm ngoái cũng sẽ không có kẻ nào dám mạo phạm quân quyền nữa.” Công tước Đặc Lạc Tư nói. Quân hàm của ông ta là đại tướng, dưới trướng đương niên có một đội quân riêng.

Triều hội mỗi năm, những quan viên từ cấp thị trưởng trở lên đều có thể gặp mặt Quốc vương, điều này có nghĩa là rất nhiều chuyện oan khuất hoặc những chuyện mà những người có lòng muốn giấu giếm không để Quốc vương biết, có thể vượt qua tầng tầng lớp lớp những quan viên bao che cho nhau kia để trực tiếp nói cho người chí cao vô thượng của quốc gia này. Vì thế, ngày này mỗi năm đều sẽ xảy ra một số chuyện, nhưng vì chúng đều không có gì to tát nên không xuất hiện trước mắt Ngải Nặc Đức được.

Nhưng năm ngoái lại có một số nhân loại ăn gan hùm mật gấu, vì để giết chết hai quan viên và muốn che giấu tội ác của mình mà lại trực tiếp cho nổ hỏng một chiếc máy bay, làm hơn một trăm hành khách trên chiếc máy bay đó, toàn bộ đều vì thế mà chôn cùng.

Đại khái là vì mấy năm nay Ngải Nặc Đức tính tình đã ôn hòa, bình tĩnh nên mới dễ khiến cho những nhân loại đó vênh váo tự đắc, quên mất thủ đoạn tàn bạo của hắn, rồi dám làm ra những chuyện như vậy. Ngải Nặc Đức ngay ngày triều hội hôm đó liền trực tiếp bắt giữ toàn bộ quan viên ở tỉnh mà hai vị quan viên kia nhậm chức, sau đó kéo bọn họ xuống trước mặt nhân dân cả nước, một mặt cho người đi điều tra, một mặt lại dưới tình huống không hề có bất cứ chứng cớ gì trong tay mà cho người trực tiếp tiến hành thẩm vấn từng người, từng người một.

Thẩm vấn về mặt tâm lý đáng sợ hơn so với đánh đập tra hỏi trên thân thể nhiều, trong khi Ngải Nặc Đức vẫn chưa nắm được chứng cứ nào trong tay mà đã có quan viên sợ tè ra quần, thành thật khai báo rồi. Cuối cùng những người có tội đều có đến mà không có về, những người không có tội cũng tràn đầy thấp thỏm, lo sợ bất an rời đi. Trải qua buổi triều hội năm ngoái, những người đó cũng coi như đã nhớ ra vị Quốc vương của bọn họ không phải là một người sẽ quan tâm đến chứng cứ, sẽ để ý tới pháp luật, Quốc vương của bọn họ thậm chí thà giết nhầm một nghìn còn hơn bỏ sót một tên.

Vì thế, mặc dù người được lợi cuối cùng là nhân dân cả nước, nhưng vẫn có rất nhiều người bị kiểu quân quyền áp đảo cả pháp luật này dọa sợ, họ chỉ thấy dường như tính mạng mình không có gì bảo đảm, chứ không nhìn hề thấy được chỗ lợi trong đó.

Tóm lại, sau khi trải qua sự kiện năm ngoái, không có kẻ nào lại dám giở những trò vặt vãnh này dưới mí mắt Quốc vương nữa, thậm chí còn kiềm chế, cảnh giác và bảo vệ lẫn nhau. Nếu không thì chỉ cần sơ sót một chút liền sẽ bị lôi xuống bùn, ai lại muốn chết cơ chứ?

“Vị Quốc vương mới kế nhiệm của nước láng giềng đó muốn thiết lập quan hệ công chúng với chúng ta, hy vọng hợp tác trước đây sẽ không vì triều đại bên đó của bọn họ thay đổi mà dừng lại. Nhưng bọn họ một mặt xin thiết lập quan hệ công chúng với chúng ta, nhưng mặt khác lại lén lút tiếp xúc với quý tộc của chúng ta bên này.” Công tước Đặc Lạc Tư khinh thường nói: “Khi bọn họ giết chết Thủy tổ của mình thì sao lại không chịu nghĩ đến việc sẽ mất đi sự bảo vệ của Thủy tổ, quốc gia của bọn có thể sẽ bị chúng ta thôn tính đi? Họ sợ ngài áp chế huyết thống đối với những Huyết tộc đời thứ nhất trở xuống nên liền muốn cổ động chúng ta ra tay với ngài. Nực cười!”

Ngải Nặc Đức dường như không hề thấy bất ngờ với những chuyện này, nét mặt hắn vẫn không chút thay đổi, sắc mặt vẫn lạnh lùng mà ngạo mạn như bao ngày: “Ta biết rồi. Đặc Lạc Tư, ngươi đã vất vả rồi.”

Sau khi Công tước Đặc Lạc Tư bẩm báo việc công xong liền lui ra ngoài. Quan sự vụ hơi khom eo cúi chào, rồi lại lập tức nâng mắt nhìn theo bóng lưng Công tước Đặc Lạc Tư, trong lòng thầm nghĩ, trong giới quý tộc chắc hẳn không người nào biết Công tước Đặc Lạc Tư lại là con chó trung thành của vương thất, là một cọc đinh mai phục trong nội bộ quý tộc. Bọn họ đều nghĩ rằng hai đứa con của ông ta là bị Ngải Nặc Đức giết chết, nhưng thật ra là Công tước Đặc Lạc Tư tự mình ra tay.

Thân làm người nhận được ơn huệ lớn lao của vương tộc, ông ta không thể tha thứ cho hai đứa con trai tham gia chính biến, ôm ý đồ mưu phản của mình được.

...

Khi Tang La về tới tẩm điện liền gặp phải Ino, dáng vẻ của hắn ta hình như vừa căng thẳng vừa phấn khởi.

“Ino? Sao anh lại đi ra từ tẩm điện của em?” Tang La nhìn hắn ta.

Vì Ino đột nhiên nhìn thấy Tang La nên trên mặt còn một chút không tự nhiên, nhưng cũng không dễ bị người khác phát hiện, hắn ta nói: “Anh đến tìm em, gần đây tâm trạng của anh không tốt lắm, nên muốn nói chuyện với em.”

“Là thế sao, nhưng sao lại không thấy thị vệ của em đâu cả?” Thị vệ vốn nên canh giữ ở ngoài tẩm điện của cô đã không thấy tăm tích đâu.

“Chuyện này anh cũng không biết.” Ino nói, hắn ta lại nhấc tay để lộ ra chiếc vòng tay trên cổ tay, hắn ta cảm thấy thứ đồ này hình như càng ngày càng không có tác dụng nữa rồi, đúng là cái đồ vong ân phụ nghĩa, rõ ràng ban đầu còn ra vẻ cảm kích như vậy mà.

Tang La nhìn thấy chiếc vòng tay đó, không truy hỏi thêm nữa.

Đợi Ino đi rồi cô mới vào phòng, thấy bài trí trong phòng, trong lòng cô nghĩ Ino không thể thật sự chỉ đến tìm cô đơn giản thế được. Ai mà không biết khi cô đang đọ sức với Quốc vương quân, hắn ta nhân lúc sự chú ý của mọi người đều bị dời đi mà chạy tới đây chứ.

Tang La trực tiếp cầm máy tính trên bàn lên, đánh đánh gõ gõ vài cái, rất nhanh sau đó trên màn hình liền xuất hiện cảnh tượng sau khi Ino tiến vào phòng liền giở trò. Khi đi ra khỏi tẩm điện cô đều sẽ sử dụng camera máy tính để giám sát tình hình trong điện, dù sao thì cô cũng rất cảnh giác với người xuyên sách này, kết quả là quả nhiên tóm được kẻ xấu muốn giở trò.

Thì ra là thế, Ino chạy tới đây cài trộm vài cái cameras mini. Có lẽ không phải để đối phó với cô, mà là để đối phó với Ngải Nặc Đức. Dù sao thì bây giờ suy nghĩ duy nhất trong đầu Ino chính là tìm cách khiến cô và Ngải Nặc Đức trở mặt thành thù, vậy thì chỉ còn cách chụp lại những hành động biến thái Ngải Nặc Đức làm với cô vào đêm khuya thôi.

Tang La xem camera giám sát xong thì liền tắt máy tính, rồi cứ coi như không biết gì mà đi vào phòng tắm tắm rửa. Bởi vì nghĩ đến gì đó mà tâm trạng còn rất hứng khởi, quyết định bật máy tính lên chơi game để thả lỏng một chút.

...

Quan sự vụ vừa nhìn thấy Công tước Đặc Lạc Tư rời đi liền nhìn thấy thị nữ của Tang La chính diện đi đến.

“Đại nhân, Công chúa điện hạ mời Quốc vương bệ hạ đi qua đó một chuyến.” Giọng điệu của thị nữ từ lần đầu tiên cứng ngắc, tràn ngập dè dặt giờ đã trở nên tự nhiên, lưu loát hơn rất nhiều. Cho dù là chuyện gì đi nữa đều là trước lạ sau quen mà, đã vậy lần nào Công chúa điện hạ cũng cho người đi tới mời Quốc vương sang đó, mà lần nào Quốc vương cũng đi cả.

“Có chuyện gì sao?”

“Công chúa điện hạ nói người thiếu đồng đội chơi game, muốn mời Quốc vương bệ hạ sang giúp một tay.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Quan sự vụ: “...” Nghe những lời này xem, đó là lời mà con người sẽ nói ra sao? Quốc vương bệ hạ tôn quý nhường nào, vậy mà chỉ đáng là người bổ sung khi chơi game thôi sao!

Nhưng quan sự vụ vẫn thành thành thật thật đi báo cáo với Quốc vương. Quốc vương bệ hạ hơi nhíu mày, dường như có hơi không vui, dáng vẻ khi đi tới tẩm điện của Công chúa cũng không giống như đi chơi game mà lại giống như muốn đi dạy dỗ Tang La hơn.

Vì thế nên quan sự vụ nhịn không được mà bắt đầu thấy hơi lo lắng.

Khi Ngải Nặc Đức đến, Tang La đã đổi sang trò chơi cần có đồng đội phối hợp rồi. Vì vậy khi hắn vừa tiến vào liền nghe thấy giọng nói kích động của đồng đội Tang La truyền ra từ trong máy tính.

Đồng đội số 1: “Đm, là một em gái! Trời ạ là một em gái! Em gái nhỏ thao tác không những trâu bò mà giọng nói còn êm tai đến vậy! Aiz ya ha ha ha ha...”

Đồng đội số 2: “Móe, bình tĩnh chút đi được không vậy?”

Đồng đội số 3: “Có thể add friend được không?”

Tang La: “Không được. Bên trái có người kìa.”

“Bang bang bang bang bang!”

Đồng đội số 1: “Nice!... a a a tôi trúng đạn rồi, cần phải có em gái nhỏ dìu mới đứng dậy được!”

Đồng đội số 2: “Cậu mau chết quách luôn đi!”

Ngải Nặc Đức đi đến sau lưng Tang La, nghe thấy giọng nói của ba người đàn ông xa lạ, trong lòng lập tức nổi cơn thịnh nộ, quát lớn: “Tang La.” Không phải nói là thiếu đồng đội nên mới tìm hắn giúp một tay sao, sao mới đảo mắt một cái đã có hẳn ba đồng đội rồi?

“Đợi một chút, bây giờ con không có thời gian.” Đang trong vòng chung kết, đánh nhau rất kịch liệt nên Tang La không có thời gian để ý tới hắn. Thao tác nhất thời liền mạnh như hổ, trang giao diện trò chơi không ngừng hiển thị cô dùng súng gì bắn chết kẻ địch nào, cô đã giết được 12 người rồi. Mười phút sau, phía góc màn hình trò chơi hiển thị lên dấu hiệu đã chiến thắng. Đồng đội số 1 vẫn còn đang ồn ào muốn chơi với em gái nhỏ một ván nữa.

Ngải Nặc Đức im lặng xem mười phút đồng hồ, cũng nghe giọng điệu đồng đội số hai giống như không được chơi game với con gái cả trăm năm rồi mười phút đồng hồ, cũng nghe hắn ta hăng máu gà gọi em gái nhỏ dài em gái nhỏ ngắn tròn mười phút. Lúc Tang La quay đầu lại thì liền nhìn thấy đôi môi trên khuôn mặt đẹp trai ngời ngời kia đang mím chặt, bởi vì sắc mặt khó coi, căm hận và ghen tị với người đàn ông xa lạ, còn có sự ai oán khi bị cô không thèm để ý, khiến cả người hắn dường như đều có hơi u ám.

Tang La cười rộ lên, cô ngồi trên ghế, vươn tay kéo lấy tay hắn, hỏi: “Phụ thân, đợi rất lâu rồi đúng không?”

“Chơi vui quá nhỉ?”

“Chơi rất vui đó, con dạy cho người, chúng ta cùng chơi được không?”

Khóe miệng Ngải Nặc Đức khẽ nhếch lên, nói: “Ta không có hứng thú với loại trò chơi dành cho con nít này.”

Tang La chớp chớp mắt, có hơi mất mác nói: “Vậy sao? Đáng tiếc thế, người ta rất muốn đánh đôi với phụ thân mà, vậy con tự chơi một mình vậy.”

Cuối cùng, Ngải Nặc Đức nói: “... Nếu con một mực muốn ta chơi cùng con, thì cũng không phải là không được.”

Ngải Nặc Đức liền ngồi xuống bên cạnh Tang La, mở máy tính lên. Ngải Nặc Đức thân là một lão già quê mùa, chưa từng chơi những trò chơi do nhân loại phát minh ra, nhưng hắn lại là Thủy tổ Huyết tộc rất thông minh, sau khi tìm hiểu rõ quy tắc của trò chơi thì không bao lâu sau liền lên tay. Không hề có chút hoảng loạn và sợ hãi như một tay mơ mới bắt đầu chơi, bộ dạng khống chế ngón tay không thành thạo, lạnh lùng mà lại chuẩn xác thao túng nhân vật trong trò chơi, xét về mặt khí thế thì không khác nào một đại thần cả.

Nhưng dù sao thì trò chơi cũng không giống với hiện thực, mặc dù kỹ thuật không phải không quan trọng nhưng đôi khi cũng cần phải xem độ may mắn thế nào nữa.

Tang La: “Con hết đạn rồi, con hết đạn rồi! Phụ thân phụ thân, con sắp chết rồi!”

Ngải Nặc Đức nhíu mày nói: “Để ta xem ai dám động tới con.”

Quân địch đối diện là một đám không có tình người: “Bang bang bang bang bang.”

Tang La chết rồi.

Con chuột trên tay Ngải Nặc Đức lập tức bị bóp nát.

Quân địch phát ra tiếng châm chọc: “Ha ha ha ngươi là ai thế hả? Quốc vương bệ hạ hả? Ha ha ha ha...”

Tang La: “...” Ngươi vẫn đừng nên nói thì hơn, đây thật sự là Quốc vương bệ hạ đó. Nếu không phải ngươi ở bên đầu bên kia võng tuyến xa xôi thì chỉ sợ cái bị bóp nát kia không phải là con chuột mà đã là đầu ngươi rồi.

Tang La: “Phụ thân, con nhớ được ID của tên đó rồi, đợi lát nữa chúng ta sẽ đuổi giết hắn ta.”

Trong đôi mắt đỏ tươi của Ngải Nặc Đức đều là lệ khí, hắn nói: “Được.”

Vì thế nên mấy ván sau, tên địch đó bị Quốc vương và Công chúa đuổi giết cho đến khi bay mạng. Đã thế còn chửi đổng lên với bạn cùng phòng của mình: “Đậu mèo nhà nó chứ, gặp phải hai kẻ điên, đuổi theo ông đây cả hai tiếng đồng hồ, có lầm không vậy hả!”

Tang La đột nhiên nhìn thấy một cái chảo đáy phẳng, vậy là thú vui nghịch ngợm tà ác lại trỗi dậy, xúi giục Ngải Nặc Đức đi nhặt về.

Tang La: “Hết đạn rồi, đó là chảo đáy phẳng, người dùng tạm trước đi.”

Ngải Nặc Đức nhíu mày, toàn thân từ trên xuống dưới đều viết hai chữ từ chối. Hắn là một Quốc vương mà lại cầm cái chảo đáy phẳng đó làm vũ khí, nếu bị người khác biết được chẳng phải là rất mất mặt sao? Nhưng mà lại không chịu nổi Tang La vẫn luôn ngồi bên cạnh kì kèo, xúi giục nên hắn chỉ đành nhặt cái chảo đáy phẳng đó lên với vẻ mặt vô cùng ghét bỏ.

Vừa hay có một tên địch chính diện đi tới, động tác tay của Ngải Nặc Đức còn nhanh hơn cả não, hắn vung tay một cái liền nện cái chảo đáy phẳng đó lên đầu tên địch kia, khiến người ta bị nện ngã xuống đất.

“Phụt... mau đánh hắn ta, đánh chết hắn ta đi.” Tang La ngồi bên cạnh nhìn thấy cảnh này mà cười gần chết.

Bởi vì dường như đã chọc cho Tang La rất vui vẻ, nên mặc dù trong lòng Quốc vương bệ hạ rất không thể chấp nhận loại vũ khí như cái chảo đáy phẳng này nhưng vẫn giơ cái chào đó lên đập bang bang bang, đập cho đối thủ chết tức tưởi.

Quan sự vụ lặng lẽ đứng ngoài cửa, hắn ta cạn lời rồi, nghẹn họng nhìn Quốc vương bệ hạ đang chơi game với Công chúa vui tới mức quên trời quên đất kia, âm thầm quẹt thẻ điểm danh công việc rồi quay về ngủ.

Ngày hôm đó, Quốc vương bệ hạ vẫn luôn đánh đôi với Công chúa trong phòng chơi game cho đến tận ngày hôm sau.

Trước khi Tang La đi ngủ còn gửi mấy video mấy ván game đánh với Ngải Nặc Đức đó cho bộ quan hệ công chúng của vương cung, để bọn họ biên tập lại cho cô. Buổi chiều sau khi ngủ dậy liền nhận được đoạn video đã được biên tập hoàn chỉnh, cô liền gửi nó lên các phương tiện truyền thông, mạng xã hội.

“Cái chảo đáy phẳng đó thật sự quá độc, nghĩ đến nhân vật đó chính là Quốc vương bệ hạ của chúng ta, quả thật cười tới mức phọt sữa, đáng yêu quá đi!”

“A a a a tôi có mặt ở hiện trường luôn này! Tôi chính là người bị Công chúa giết đây! Trời ạ! Hạnh phúc chết đi được!”

“Bận rộn trăm công nghìn việc mà vẫn dành thời gian chơi game với Công chúa điện hạ! Bệ hạ thật cưng chiều Công chúa! Ngọt ngào quá đi!”

“Đợi một chút, giọng nói của Công chúa nghe có hơi quen tai, hình như chính là đồng đội số 4 hôm qua hệ thống tự động kết duyên với tôi! A a a!”

“Ha ha ha ha! Người anh em kia chắc giờ khắc này đã bị để lại bóng ma tâm lý rồi, đối diện với cậu thật sự là Quốc vương đó ha ha ha ha!”

“Được rồi, tôi phải tải trò chơi này về mới được, lỡ có ngày nào đó được tự động kết duyên với Quốc vương bệ hạ và Công chúa điện hạ thì sao?”

Bởi vì chuyện này nên bên phía nhà sản xuất ra trò chơi này còn đặc biệt gửi lời chúc mừng, khi họ nghe được tin này thật sự đã phấn khích đến phát điên! Quốc vương bệ hạ và Công chúa điện hạ đều chơi trò chơi của bọn họ đó, quá là vinh hạnh! Đoán chừng thành tựu lớn nhất đời này của họ chính là chuyện này đó!

Lúc này, trong căn cứ quân phản loạn.

Đám cán bộ ôm ngực nhìn thái độ của quần chúng nhân dân trên mạng đối với Ngải Nặc Đức đã thay đổi trong chớp mắt, trên mặt cả đám đều là vẻ nghiêm túc, cẩn thận.

“Đây nhất định chính là mục đích của họ. Thay đổi ấn tượng của nhân dân cả nước, ý đồ muốn mượn cơ hội này để họ quên đi những hành động tàn bạo của hắn trước kia!”

“Chuyện đáng hận nhất chính là quần chúng nhân dân lại ngu muội đến thế, dễ dàng bị họ thay đổi suy nghĩ!”

“Rốt cuộc cô Công chúa Tang La là người bị lợi dụng, hay chính là kẻ bày mưu đặt kế?”

Trước đây nhân dân cả nước rất ít khi nhắc đến Ngải Nặc Đức trên mạng, họ đều cẩn trọng từ lời nói đến việc làm với toàn bộ những việc liên quan đến vương thất. Nhưng từ sau khi Tang La đăng ký tài khoản thì cảm quan của dân chúng đối với Ngải Nặc Đức liền bắt đầu xảy ra thay đổi. Sự tàn bạo trước kia của hắn hình như lại trở thành một điểm đáng yêu, bây giờ một khi bộ quan hệ công chúng của vương cung phát văn bản thông báo liên quan đến Quốc vương và Công chúa, bọn họ sẽ chạy tới gõ chén xin đường. Có thể thấy họ cũng trở nên to gan hơn rồi, cứ như Ngải Nặc Đức và Tang La là ngôi sao nổi tiếng nào vậy, quả thật là nực cười hết sức.

“Dựa theo tin tức có được từ bên phía Vương tử Ino, Công chúa Tang La thật sự rất được bạo quân cưng chiều!”

“Hừ! Kẻ được bạo quân cưng chiều chỉ sợ cũng không phải là loại người tốt lành gì cho cam! Chúng ta đã thu được tin tình báo rằng Công chúa Tang La sẽ chính thức ra mắt dân chúng trong buổi triều hội tháng sau, sau đó sẽ xuất cung đi tới học viện Bạch Dạ khảo sát...”

TYT & Lavender team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play