Tài xế của Văn công quán lái xe từ bãi đỗ xe đến trước cửa bệnh viện, Tang La lên xe, chạy về phía Văn công quán.
Cô ngồi trong xe suy nghĩ, việc Tang Hoa tỉnh lại có liên quan gì tới Tạ Vi Vi hay không. Kiếp trước vào thời gian này cô đã vì bệnh trầm cảm mà nhảy lầu tự sát, vậy nên hoàn toàn không biết Tang Hoa có tỉnh lại hay không. Nhưng cô vẫn thiên về khuynh hướng do Tạ Vi Vi gây ra. Dù sao chuyện cho đến nước này, Văn Yến Quân vẫn chưa từng động lòng với cô ta, trong lòng vẫn yêu cô sâu đậm. Còn cô ta thì lại không thể động thủ giết cô, điểm tích lũy cũng sắp hết rồi. Tạ Vi Vi ngoại trừ việc khiến cho trợ thủ là Tang Hoa tỉnh lại, thì còn có thể làm được gì nữa chứ?
Cho dù là ở kiếp đầu tiên, cô nhảy lầu tự sát, biến mất khỏi thế giới này, Tạ Vi Vi có được vận khí nữ chính, nhưng đến cuối cùng cô ta vẫn không hoàn thành được nhiệm vụ.
Bây giờ nhớ lại, nhất định là Tạ Vi Vi đã mất đi một số thứ vô cùng quan trọng ở kiếp này, hoặc là nhìn rõ được một số sự thật khiến cô ta nổi giận, vậy nên mới nóng nảy sốt ruột trở thành một con chó điên. Bởi vì bắt đầu từ kiếp thứ hai, cô ta đã không còn thử công lược nam chính nữa, cô ta chỉ chuyên tâm vào việc chia rẽ cô và Văn Yến Quân, cố gắng hết sức khiến cho bọn họ dùng một cách đau đớn nhất, tàn khốc nhất mà đi về phía kết cục BE.
Sau khi cô chết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến Tạ Vi Vi trở thành như vậy?
Trong lúc đang suy nghĩ, cô cúi đầu nhìn về phía điện thoại, trên màn hình có tin nhắn mà Tang Gia Văn gửi đến. Hai hôm trước đã nghỉ hè rồi, Tang La báo danh cho cậu nhóc tham gia một trại hè thời gian mười ngày, chiều nay mới đưa cậu lên xe bus của trại hè. Nhìn một đống hình ảnh cùng những lời hưng phấn cậu gửi đến, xem ra là chơi rất vui vẻ.
Sau khi về nhất định cậu sẽ càng vui hơn, bởi vì cậu sẽ gặp được ba ruột của mình. Anh sẽ cho nó tình yêu của người ba chân chính, sẽ cho cậu tất cả mọi thứ của mình. Cậu sẽ có được một gia đình toàn vẹn đúng nghĩa.
Xe xuyên qua màn mưa về đến trong Văn công quán.
Đã rất muộn rồi, một lát nữa là đến sáng sớm, trong Văn công quán yên tĩnh im ắng, đám người hầu dường như đều đã ngủ say.
Tang La đến lầu hai nhìn Phí Lam một cái trước. Thiếu niên sau khi trải qua huấn luyện ma quỷ của cô đã dưỡng thành thói quen nghỉ ngơi tốt, lúc này đang cuộn trong chăn ngáy khò khò, ngủ vô cùng ngon.
Tang La lại đi lên lầu bốn, vốn định xem thử Văn Yến Quân ngủ chưa, bởi vì giờ khắc này cô đột nhiên rất muốn gặp anh. Nhưng khi đi đến trước cửa, nghĩ nghĩ không biết sao lại không gõ cửa. Không gõ cửa lại không muốn đi, vậy là cô liền ngồi xuống trước cửa phòng anh.
Hành lang dài im ắng không một tiếng động, ánh đèn mờ nhạt yên tĩnh, thấp thoáng còn nghe được tiếng mưa đập lên vách tường, mặt đất.
Trong đầu Tang La nghĩ rất nhiều, nếu không có Tạ Vi Vi, bây giờ có lẽ bọn họ đã sớm trai gái đầy đủ, hạnh phúc sống bên nhau rồi. Không chỉ kiếp này, bọn họ còn có duyên phận chín kiếp, chân chính là kiếp sau, kiếp sau sau nữa, kiếp sau sau sau nữa… vẫn sẽ ở bên nhau.
Bởi vì có ký ức mười kiếp, vả lại những ký ức đó còn mới mẻ như vậy, cứ như tất cả đều chỉ mới xảy ra vào hôm qua, vậy nên những nỗi đau đớn khó chịu khi trải qua mỗi kiếp vẫn đều vô cùng rõ ràng. Bây giờ nhớ lại vẫn có thể cảm nhận được cảm giác tan nát cõi lòng kia.
Cô không biết tại sao lại có một người như Tạ Vi Vi tồn tại, tiến vào thế giới của người khác, cướp đi đồ của người khác, thậm chí đùa giỡn cuộc đời của người khác. Kỳ thật chính là kẻ xâm lược, phát hiện ra một tinh cầu, trên tinh cầu có tài nguyên phong phú, vì vậy quân đội hùng mạnh không màng đến ý nguyện của cư dân sinh sống ở đó mà đến càn rở cướp đoạt hủy hoại.
Tạ Vi Vi nói, bọn họ chẳng qua chỉ là người trong sách, người trong sách thì sao chứ? Ở trong mắt cô, bọn họ đều là những người sống sờ sờ, tất cả tình cảm của cô đều là xuất phát từ tận đáy lòng, không hề có chút mơ hồ nào, như vậy là đủ rồi. Tạ Vi Vi khẳng định chắc chắn, khinh thường nói cô chỉ là người trong sách, vậy sao bản thân cô ta có thể khẳng định, cô ta không phải người trong sách, thế giới của cô ta không phải là một thế giới trong sách khác chứ?
Người có người giỏi hơn, trời có trời cao hơn, ngoài sách, có lẽ vẫn còn có sách thì sao.
Trong phòng Văn Yến Quân là phòng giám sát của cả Văn công quán, vậy nên sau khi Tang La bước vào, anh đã biết rồi. Anh nhìn cô đến lầu hai xem Phí Lam, nhìn cô đi đến lầu bốn, nhìn cô dừng lại trước cửa phòng mình, nhưng lại ngập ngừng không gõ cửa, cuối cùng ôm gối ngồi trước cửa phòng anh. Dưới ánh đèn mờ ảo, cô ở bên ngoài cửa phòng anh co lại thành một cục, nào còn dáng vẻ ưu nhã đúng mực của một quản gia cao cấp, mà càng giống một bé gái yếu đuối hơn.
Văn Yến Quân nhìn bóng dáng bên trong hình ảnh camera giám sát kia, nắm tay dần dần nắm chặt lại, anh biết cô muốn đến níu kéo anh, là bởi vì bây giờ anh lợi hại hơn Chu Tiến sao? Phát hiện thứ anh có thể cho cô còn nhiều hơn thứ Chu Tiến có thể cho cô? Đúng nhỉ, nếu không phải như thế thì còn có thể thế nào nữa?
Lúc anh vừa quay về, đã từng không thể khống chế mà vào nửa đêm canh ba cho người lái xe đến khu biệt thự trước kia họ từng sống, dừng lại bên ngoài nhà cô. Cho dù cô đã gả cho người khác, lạnh lùng vô tình với anh như vậy, nhưng anh lại vấn vương vấn tình cũ, nhớ mãi không quên với cô.
Anh đợi cả mấy tiếng đồng hồ, trời đều sáng rồi, cuối cùng cũng nhìn thấy cô. Anh còn chưa kịp nhìn kỹ sự thay đổi của cô, bởi vì đứa trẻ mà cô dắt tay quá mức chói mắt.
Đó là một bé trai, dáng vẻ như đang học tiểu học, trông rất đẹp, rất giống Tang La, mang cặp sách nhỏ đang định đi học. Rất nhanh Chu Tiến cũng đi ra, anh ta ôm Tang La, ôm đứa nhỏ, hình ảnh một nhà ba người chói mắt hệt như ánh nắng sáng sớm mùa hè. Anh vừa ghen tị vừa oán hận, lập tức gọi tài xế đang ngủ gật dậy rời đi, mới không làm ra chuyện gì điên cuồng.
Tạ Vi Vi nói đúng, dựa vào đâu mà cô đã gả cho người khác rồi, sinh con với người khác rồi, xây nên một gia đình hạnh phúc vui vẻ rồi, bên cạnh anh lại vẫn chưa có ai? Cứ giống như chỉ có mình anh là không thể thoát khỏi quá khứ, cứ giống như anh vẫn nằm trong sự khống chế của cô vậy? Nếu cô biết, sẽ giống như xưa mà tàn nhẫn cười nhạo sỉ nhục anh không? Vậy nên, vì muốn bảo vệ lòng tự tôn nực cười, giống như đang tự mình so đo với Tang La, anh đồng ý với đề nghị để Tạ Vi Vi giả làm bạn gái mình, tạo ra cảnh tượng như anh đã sớm thoát khỏi quá khứ, cả sự nghiệp lẫn tình yêu đều có thu hoạch phong phú.
Nhưng rất nhanh anh đã cảm thấy chẳng có chút thú vị, cảm thấy bản thân mình như vậy lại càng nực cười hơn.
Cô không hề sống được cuộc sống như mình mong muốn, sớm biết hôm nay, thì ban đầu cần gì phải vậy?
Đáy lòng trải qua bao nhiêu năm đã dần bình tĩnh, giờ lại đột nhiên cuộn trào mãnh liệt, trong lúc vô thức, hốc mắt anh cũng đã đỏ lên.
“Yến Quân, bảo bối, chúng ta cùng nhau rời đi, đến một nơi không có ai biết chúng ta, đến một nơi bà ấy không thấy được, không có ai có thể chia rẽ chúng ta, được không?” Toàn thân cô ướt đẫm, ôm lấy mặt anh hỏi anh, trong mắt là tình cảm cháy bỏng gấp gáp, khiến anh trầm mê bên trong không thể giãy dụa nổi.
“Được.” Anh không hề do dự.
“12h tối mai, bên dưới gốc cây đa kia, chúng ta không gặp không về.”
Bọn họ đã hẹn trước cùng nhau bỏ trốn, muốn rời khỏi thành phố này, trong lòng anh rất vui vẻ, anh chuẩn bị sẵn tất cả mọi thứ, đến địa điểm hẹn trước thời gian. Ngày đó bầu trời đen kịt, gió thổi hơi lạnh, cây đa trăm năm kia vang lên từng tiếng xào xạc. Anh ở dưới gốc cây đợi rất lâu, đã qua thời gian hẹn trước, nhưng vẫn chưa thấy hình bóng cô.
Anh gọi điện thoại cho cô, điện thoại không kết nối được, anh tưởng rằng cô đã xảy ra chuyện, có lẽ là bị phát hiện rồi, nhưng lại không dám rời đi, sợ bỏ lỡ lúc cô chạy đến.
Sau đó, anh đợi được một đám đàn ông vạm vỡ mặc vest đen, một mình anh khó đánh lại một đám người, cho dù dùng hết sức lực vùng vẫy, cuối cùng vẫn bị đè ngã trên đất. Bọn chúng cầm cục đá đập lên xương chân anh, nỗi đau đớn kịch liệt khiến anh phút chốc đổ mồ hôi như mưa, đau đến nỗi hét thành tiếng.
Nhưng so với nỗi đau sau đó, cơn đau này căn bản không tính là gì.
“Mày hỏi đại tiểu thư à? Tiểu thư đang ngủ ngon trong nhà, qua vài ngày nữa sẽ kết hôn với Chu thiếu gia, cần mày quan tâm sao?”
“Không… không thể nào…”
“Không thể nào? Mày cho rằng là ai bảo bọn tao đến đây?”
Cho dù bọn họ nói gì anh cũng không tin, anh bò về phía điện thoại của mình, run rẩy gọi điện thoại cho Tang La, lần này bên đó đã bắt máy.
“Văn Yến Quân? Vậy mà anh vẫn còn có thể gọi điện thoại cho tôi à?” Bên kia là giọng của Tang La, trong giọng nói còn thoáng vài phần ác ý: “Bọn họ chưa nói rõ với anh sao? Thật ngại quá, đoạn thời gian này thật ra chỉ là một trò chơi thôi, anh tương đối xui xẻo mà bị bọn tôi chọn làm mục tiêu, chỉ là không ngờ anh dễ dàng như vậy đã mắc câu rồi. Tôi rất cảm ơn vì anh đã bằng lòng bỏ trốn cùng tôi, bởi vì như vậy tôi đã trở thành người thắng cuộc. Nhưng Chu Tiến vẫn luôn canh cánh trong lòng về chuyện này, vậy nên tôi chỉ có thể làm một chút chuyện để bồi thường cho anh ấy, mong anh hãy rời khỏi thành phố này đi, được không? Nếu không tôi không thể yên tâm được, sẽ rất phiền não đó…”
Anh xác nhận đi xác nhận lại, đây có phải số điện thoại của Tang La hay không, giọng nói ở đầu dây bên kia có phải do người khác mô phỏng không. Nhưng sao anh có thể nhận sai giọng của cô được? Giọng điệu lúc này giống hệt trước kia khi cô trêu đùa anh, lười biếng cười híp mắt bảo anh uống hết một bình rượu, bảo anh lên võ đài đánh với người ta… không hề có chút tình cảm, chỉ là cảm thấy chơi vui thôi… ( truyện đăng trên app TᎽT )
Lòng anh như bị dao cắt, mưa lớn tạt lên người, anh co lại trên mặt đất, đau xé tâm gan mà gào khóc.
Hôm sau là Tạ Vi Vi nhặt anh về, cô ta đưa anh đến bệnh viện. Anh bệnh nặng một trận, khi tỉnh lại, trên tin tức đã có tin Tang La và Chu Tiến đính hôn.
Nỗi hận đối với cô đã chống đỡ cho anh trôi qua nhiều năm như vậy, mục đích công thành danh toại chẳng qua cũng chỉ là muốn nhìn thấy cái ngày cô hối hận. Nhưng thỉnh thoảng nửa đêm tỉnh dậy trong mộng, anh nhớ lại những ngày tháng bọn họ triền miên bên nhau, cảm thấy sao cô có thể không có tình cảm với anh được? Nếu chỉ là một trò chơi, Chu Tiến điên rồi hay sao mới có thể dung túng cho cô làm đến mức này? Bọn họ trần trụi nhìn nhau, nước sữa giao hòa, sao có thể là giả được?
Giải thích duy nhất chính là, cô đã chọn Chu Tiến mà thôi. Mà lúc này, cuối cùng cô cũng biết lựa chọn của mình là sai rồi sao?
Lúc này, Tang La đứng dậy, cô rời khỏi trước cửa phòng anh, nhưng lại không về phòng nghỉ ngơi.
Vô cùng kỳ lạ, anh nhìn thấy Tang La đi đến trước cửa phòng Tạ Vi Vi. Cô cũng không gõ cửa, chỉ đứng yên ở đó thôi, không hề động đậy, rất kỳ lạ.
Tạ Vi Vi còn chưa ngủ, bởi vì tiến độ công lược Văn Yến Quân lại thụt lùi nữa rồi. Cô ta tức tới nổi chửi ầm lên trong phòng, đi qua đi lại, tức đến mức sắp khóc lên.
“Tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao… chết tiệt chết tiệt chết tiệt chết tiệt chết tiệt!”
Hệ thống: “Bình tĩnh.”
“Bình tĩnh con mẹ mày chứ bình tĩnh!”
“Đây là thế giới cấp S, tương đương với một trăm cái thế giới cấp A, là thế giới nhỏ sắp tiến hóa thành đại thế giới, nên mới có điểm tích lũy cao như vậy, khiến cho một khi cô thành công là có thể quay về thế giới nguyên bản của mình, thay đổi vận mệnh của mình. Không có điều gì là không cần phải trả giá cả.” Hệ thống vẫn lạnh lùng như cũ.
Tạ Vi Vi vừa định chửi đổng lên thì đột nhiên quay đầu, nhìn thấy bên dưới khe cửa hình như có một chút bóng râm, sau lưng lạnh lẽo, cô ta bỗng nhiên chạy ra mở cửa ra, liền nhìn thấy Tang La.
Thời khắc đó, Tạ Vi Vi bỗng dưng cảm thấy da đầu tê dại.
“Cô đứng ở đây làm gì?” Cô ta chất vấn.
Tang La lại không hề bị dọa sợ, cũng không có bất cứ sự chột dạ nào. Cô cười nhẹ nói: “Thấy đèn phòng Tạ tiểu thư vẫn còn bật, nghĩ rằng có lẽ cô bị mất ngủ, nên đến nói chuyện với cô thôi.”
Lúc này Tạ Vi Vi chẳng có chút tâm tình nào diễn kịch với Tang La cả, vả lại Văn Yến Quân cũng đâu ở đây, không cần thiết phải giả vờ với cô.
“Tôi và cô chẳng có gì đáng nói cả.” Tạ Vi Vi nói xong liền muốn dập cửa vào.
Nhưng Tang La lại đưa tay ngăn lại: “Tạ tiểu thư đang sợ tôi sao?”
“Cái gì? Tôi sợ cô, cô là cái thá gì mà tôi phải sợ cô?” Sắc mặt Tạ Vi Vi tái mét.
“Tôi tưởng rằng cô sợ tôi sẽ nói với Văn Yến Quân, ban đầu khi anh ấy vừa về, tôi từng định liên hệ với anh ấy, nhưng lại bị cô ngăn lại, cuối cùng cô còn tự mình đến gặp tôi, nói cô là vợ chưa cưới của anh ấy, bảo tôi hãy biết liêm sỉ, đừng tiếp tục có ý đồ nối lại duyên cũ với anh ấy nữa.”
“Ha, tôi là vì Yến Quân thôi, tôi tận mắt nhìn thấy anh ấy chịu khổ vì cô, nói những lời này cũng là vì muốn tốt cho anh ấy, cho dù Yến Quân có biết được cũng sẽ không trách tôi.”
“Nhưng anh ấy vẫn yêu tôi, đúng không?” Trên mặt Tang La mang theo nụ cười của người thắng cuộc: “Cho dù tôi từng kết hôn, cho dù tôi còn có một đứa con, anh ấy vẫn yêu tôi. Còn cô, cho dù chịu thương chịu khó ở bên cạnh anh ấy, tỉ mỉ bày mưu tính kế, thì anh ấy đối với cô cũng chỉ là tình bạn mà thôi. Thậm chí có một ngày, anh ấy cũng sẽ vì tôi mà đuổi cô đi giống như đã đuổi Phó Oánh vậy.”
Tạ Vi Vi tức tới nỗi bờ môi phát run, lửa giận xông thẳng lên đầu, hệ thống nói gì đó cũng không nghe thấy, cô ta chỉ muốn xé nát cái bộ mặt đắc ý kia của Tang La thôi.
Vẻ đắc ý trên mặt Tang La càng đậm hơn, quả thật giống hệt với dáng vẻ ác ý khi xưa: “Trừ phi tôi chết, nếu không cô sẽ mãi mãi chỉ bị tôi giẫm đạp dưới chân thôi, sẽ không thể nào thắng được.”
Tang La nói xong liền đắc ý mà xoay người rời đi.
Tạ Vi Vi ác độc trừng mắt nhìn bóng lưng của cô, trừ phi cô chết đúng không? Cô tưởng rằng tôi không thể xử lý cô được sao?
Tang La cảm nhận được tầm mắt sau lưng, lạnh lùng nghĩ, mau ra tay với tôi đi. Tạ Vi Vi là người xuyên không, giết chết cái xác rỗng này không có tác dụng gì cả. Chỉ khi cô ta ra tay với vai chính, bị ý thức thế giới phát hiện, bị nó xé nát linh hồn mới có thể triệt để giết chết cô ta.
Mà một bên khác.
Văn Yến Quân ở trong phòng ngủ nghe rõ hết những lời Tang La và Tạ Vi Vi nói với nhau. Dù sao anh không chỉ lắp camera giám sát ở khắp mọi ngóc ngách trong hành lang, mà còn có cả máy nghe lén. Máy nghe lén thật ra là hàng kèm theo, lúc mua lô hàng camera giám sát có sẵn chức năng nghe lén, ngày thường rất vô dụng, không ngờ hôm nay lại có được công dụng thế này.
TYT & Lavender team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT