*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi quẹt điện thoại, vừa quẹt vừa dỏng tai nghe ngóng xem đã có động tĩnh gì ở ngoài cửa hay chưa. Khó mà tin được là tôi lại có cảm giác mong ngóng tới cuộc gặp với Jack Harte vào tối nay đến thế. Sau khi lang thang một lúc quanh khu phố cổ trung tâm Kỳ Lân thì tôi cũng cảm thấy đủ sức nhảy lên tàu đi về nhà để chuẩn bị, dù sao cũng nên tắm qua một phát vì tôi đã ra ngoài từ sáng. Tôi cứ nghĩ mình sẽ tốn thời gian lắm, sau đó nhận ra là chỉ đi gặp khỉ đột thì đâu cần phải chưng diện, chỉ cần đừng tuềnh toàng quá là được. Kết cục là tôi xong hết mọi thứ trước giờ hẹn tận 30 phút và lại đang ngồi thù lù trên sofa. 

Quẳng điện thoại lên bàn, tôi đổi chân vắt chéo của mình sang bên còn lại, không hiểu con khỉ đột kia có đến đúng giờ hay không nữa. Bây giờ là 7h kém 15 phút, bầu trời bên ngoài cửa sổ phòng tôi đã hoàn toàn đổ tối, không còn vệt tím phớt nào cả. Văng vẳng phía xa tiếng xe cộ chen chúc đi lại giờ tan tầm nhiều hơn, văn hóa làm việc ở Kỳ Lân cũng tương đối muộn, theo như quan sát của tôi trên những người làm việc theo giờ hành chính mà tôi biết. Không phải kiểu làm bán mạng cho tới đêm mà chỉ muộn ở cái mức 7h, tức là khi trời nào đã tối hẳn thì mới tan làm thôi. Bù vào đó thì giờ làm việc buổi sáng nhìn chung cũng tương đối muộn, khoảng 9h30.

Tôi cúi đầu nhìn chiếc chân váy dáng bút chì dài đến trên đùi một xíu của mình, rồi nhìn chiếc blazer tay lỡ cùng màu đang vắt ngang lưng ghế bên cạnh, tự hỏi mình có lựa chọn trang phục hơi quá đà không. Ý tôi là có cái quái gì có thể xảy ra ở bữa tối cơ chứ, đâu phải đi nhận giải thưởng văn học quốc tế đâu nhỉ? Có thể mình sẽ không cần phải tròng thêm chiếc blazer kia làm gì cả.

...Well, nhưng khỉ đột nói đây là cuộc gặp về nhiệm vụ mới, tôi có nên-

Cộc! Cộc! Xạch!

Tôi chỉ kịp ngẩng lên đúng lúc cánh cửa phòng mình bật tung ra như bị ai đó đá lủng bản lề. 

"Ashley thân mến, tôi đã nhớ cô đến nhường nào" - khỉ đột thò đầu vào, cố tình rống lên với tôi bằng thứ âm điệu ồm ồm khàn khàn đến cùng khó chịu. 

"Đã lâu không gặp, Gollum." tôi đáp lại khỉ đột bằng ngữ điệu mỉa mai nhất mà mình có thể.

"Cô đùa tôi đấy à? Tôi sẽ bẻ gãy chân ai đó để được vào đóng trong Lords of the Ring, kể cả là vai Gollum" chẳng có vẻ gì là bị xúc phạm, Jack Harte nhăn nhở đáp lại tôi. 

Tới đây thì tôi nhận ra hôm nay khỉ đột mặc một chiếc sơ mi màu xanh nhạt, gần như giống hệt màu bộ đồ của tôi. Mái tóc nâu hạt dẻ chải lệch ra sau nhưng không vuốt keo, có mấy lọn lòa xòa trước mặt, ngang chẩm đôi lông mày sắc. 

"Hey, samesies~" Khỉ đột cũng đã nhận ra, đưa tay kéo vạt áo sơ mi của mình, nhếch méo cười. Trông gã như thể sắp sửa nhảy lên nhảy xuống như quả bóng cao su vì sung sướng được vậy.

"Urgh, năng lượng tích cực của anh làm tôi mệt mỏi, Jack." chỉ nhìn cái bộ dạng kia của gã được vài giây tôi đã phải đưa tay lên trán bóp vì cảm thấy hoa mắt. Rõ ràng là vài phút trước tôi còn có cảm giác hơi háo hức để gặp tên khỉ không lông này cơ. 

Jack Harte bĩu môi, tự thả mình ngồi đánh phịch xuống phần đệm ghế bên cạnh tôi "Cô có vừa lỡ nuốt phải con bọ xít nào trong không khí trong lúc chờ tôi đến không thế em sinh đôi?" 

 "Tôi ước gì được vậy, Jack. Ước gì." tôi bỏ tay xuống, quay sang đối diện với đôi mắt màu xanh xám của gã.

Khỉ đột lập tức quay đầu, không nhìn tôi nữa. Gã gõ hai ngón tay lên đầu gối "Hmm, để tôi đoán nhé. Janice?"

"Bingo." ý tôi là, đến một đứa trẻ con cũng có thể đoán được điều gì xảy ra.

"..đấy là khoảng thời gian 2 tuần mà tôi không bao giờ có thế lấy lại được nữa."Tôi thật lòng có ý nghĩ như vậy, tôi xin thề. 

Khỉ đột bỏ vài giây im lặng để quay sang nhìn tôi, rồi đưa tay lên lùa vào tóc, gãi gãi "Tôi vẫn không hiểu lắm. Nếu như Janice làm cho cô mệt mỏi đến thế thì làm sao mà cô và cô ả vẫn là bạn thân của nhau được?" 

Tôi chống tay xuống đệm, đẩy bản thân mình ngồi thẳng dậy, đáp "Janice không phải là người xấu, cô ả chỉ đang bị tổn thương thôi."

"Từ từ, tôi có cảm giác chuyện này đã xảy ra rồi." người rừng đột nhiên giơ một ngón tay ra trước mặt, nheo mắt lại như đang cố nhớ chuyện gì đó trong quá khứ.

"Gì cơ?" Gã đang muốn nói là gã đang có deja vu hay gì? Mà thế thì có liên quan gì tới chuyện mà chúng tôi đang nói cơ chứ.

"Tôi nhớ là cô đã từng nói câu 'Janice không phải là người xấu' trước đây rồi. Và kết quả của nó là tôi phải đến gặp gia đình cô, nghe quen không?" khoanh tay hay vào nhau, Jack Harte vừa tiếp tục lim dim mắt, vừa ồm ồm nói bằng vẻ suy tư.

"Hả?" tôi không nghĩ là mình nói chính xác câu nói ấy, gần giống thì có thể. 

Khỉ đột nghẹo một bên đầu, nhìn tôi "Cô có bao giờ nghĩ là nếu cô cứ liên tục phải tự biện giải cho hành động của một ai đó thì đấy là một mối quan hệ không hề lành mạnh tí nào không?" 

"Từ khi nào mà anh trở thành chuyên gia tư vấn tâm lý vậy?" Tôi có vừa nghe nhầm không?

"Nah, tôi chỉ nói từ kinh nghiệm của chính mình thôi..." gã lắc đầu, khóe miệng mèo tiếp tục nhếch lên đầy mỉa mai"...cô biết đấy, gia đình thoái hóa và các thứ." 

F*ck, đấy là luận điểm tôi không hề muốn cãi lại chút nào. Đổi chủ đề, đổi chủ đề ngay. 

"Anyway, tối nay chúng ta ăn gì?" tôi vuốt phẳng nếp váy của mình, làm như không hề nghe thấy câu nói vừa nãy của khỉ đột. 

.

.

"Vậy nhiệm vụ anh cần tôi giúp sắp tới là gì thế?" tôi đặt ly vang trắng của mình xuống, hỏi.

Khỉ đột lại dẫn tôi tới một nhà hàng Ý ở gần sát trung tâm Kỳ Lân để ăn Aperitivo - là một kiểu bữa ăn xế nhiều hơn là ăn tối, với các món nhẹ nhàng kiểu khai vị nhiều hơn là các món chính để no hẳn, cùng với mấy loại vang và cocktail kinh điển của Ý như Negroni và Apperol Spritz. Chúng tôi chọn một chỗ ngồi ở khuôn viên bên ngoài trời, sát vỉa hè đi bộ và nhìn sang một toà nhà thương mại kiểu cổ ở bên kia đường. Khu vực này không có phố lớn hay đường cao tốc nên xe cộ đi lại cũng thưa hơn, khiến cho không khí xung quanh khá thoáng mát và dễ chịu. Không thể nói cảm giác ngồi ở đây thơ mộng và lãng mạn như Cafe de Flores ở Paris được, nhưng biết được Kỳ Lân cũng có nơi như thế này khiến tôi hơi bất ngờ. Tất nhiên là theo nghĩa tốt đẹp.

"Hừm, về lý thuyết thì không khó, còn thực hành thì có thể khó." Jack Harte quay sang nhìn tôi, tay bốc một miếng xúc xích chorizo bỏ vào miệng.

"Hả? Anh đang nói cái khỉ gì thế?"

"Ý tôi là nhiệm vụ lần này ấy." Vừa nhai, khỉ đột vừa nói.

"Tức là sao cơ?" Tôi nhăn mặt, cố gắng nhớ lại xem mình có bỏ lỡ điều gì ban nãy hay không.

"Ok, chuyện là như này.." Người rừng đưa hai ngón tay mới bốc đồ ăn lên quẹt bừa vào chiếc khăn ăn đặt trên bàn, tóm lấy ly nước khoáng có ga bên cạnh tu một ngụm lớn.

"..tháng sau tôi và bọn Hashi sẽ bắt đầu nhận chức vụ mới ở RIDGE, tôi vẫn ở Kỳ Lân thôi. Nhưng tôi và bọn họ không phải là những người duy nhất được thăng tiến, chúng tôi là cả một đội hình đã qua được giai đoạn này."

"Là chương trình tập sự mà anh đã thi vào đúng không?" Tôi vẫn còn nhớ hôm đó ở nhà bố mẹ tôi bên Cầu Vồng.

Khỉ đột gật đầu"Chính xác, nhưng không phải ai cũng tồn tại được đến bây giờ như tôi. Cho tới giai đoạn đào tạo hiện tại thì chúng tôi cũng đã khác trước rất nhiều rồi."

"Chà tôi không biết anh có cố tình muốn khoe khoang về thành tích hay không nhưng Ok, chúc mừng anh." Tôi xiên một quả olive xanh vào dĩa, cười cười nhìn gã. Thật không khó để nhìn ra được sự kiêu hãnh của một kẻ như Jack Harte, nhưng tôi thấy gã cũng xứng đáng thôi, dựa trên những gì gã đã trải qua và cố gắng.

Khoé miệng khỉ đột nhướn nhướn lên đầy tinh quái "Có phải vì tôi sẽ trả tiền bữa tối nên cô bỗng dưng lại tỏ ra vô cùng dịu dàng không vậy?"

Tôi nhìn đôi mắt xám của gã vài giây, gật đầu trong lúc không thể kiềm bản thân mình cũng cười đểu đáp lại "Yes, và chuyện anh tạo cơ hội 'làm việc' cho tôi nữa."

"Hahaha, tôi biết mà" khỉ đột lập tức bật cười ha hả, nhón lấy một miếng khoai tây chiên"-anyway, ý của tôi là sẽ có một buổi tiệc ăn mừng cho những người đã hoàn thành chương trình do công ty tổ chức. Và tôi cần cô đi cùng."

"Ok, nhưng tiệc lớn tầm nào?" tôi không ngại đi ăn uống và chào hỏi lắm, tôi đã từng đi dự tiệc cùng Daniel khá nhiều rồi, nhưng nếu việc này yêu cầu tôi phải làm nhiều chuyện quá giới hạn như lần ở Thủ Đô thì tôi không chắc lắm. 

Người rừng gãi gãi cằm, suy tư nói"Khoảng 300 người, chủ yếu là quản lý cấp cao, đàn anh đi trước và những người vẫn còn trong chương trình." 

Khiếp hãi cái nơi ấy, tiệc tốt nghiệp chương trình đào tạo gì mà to thế?

"Thế thì anh có thể ngồi một chỗ chơi đến hết buổi chứ nhỉ?"Kinh nghiệm của tôi là tiệc càng đông thì càng ít người chú ý đến mình, càng đỡ tốn sức.

"Well, đấy là chuyện tôi cần phải nói với cô." Gần như lập tức, khỉ đột lại nhếch mép cười, bàn tay xoay xoay ly rượu đang đặt trên bàn. Thành ly của gã đọng đầy nước, chảy xuống thành một vũng tròn nhỏ bao lấy đáy ly trên mặt bàn đá hoa bông kiểu terrazzo.

"Chuyện gì?" tôi có linh cảm tôi sẽ không thích điều mà gã sắp nói. 

"Tôi sẽ phải đại diện cho cả đám lên phát biểu, kiểu valedictorian." gã nói, bỏ tay khỏi ly rượu, lại quẹt vào chiếc khăn ăn. 

"Thế thì có liên quan gì tới tôi? Chả lẽ bạn đi cùng anh còn phải lên đỡ mic hả? Hay anh định mặc một bộ suit có đuôi dài quét đất và tôi phải đi theo để đỡ?" tôi thật không hiểu việc khỉ đột được lên phát biểu sẽ ảnh hưởng thêm gì đến mình ngoại trừ bị nhìn nhiều hơn một chút hoặc bị hỏi nhiều hơn một chút. Chuyện đấy tuy cũng có phiền phức, nhưng không đến mức khó hiểu như cách gã đang nói chuyện với tôi tí nào. 

"Bậy nào, không ai cho cô lên sân khấu đâu. Chủ yếu tôi không thoải mái vì công việc mới của tôi cũng sẽ dính dáng một chút tới việc hướng dẫn người mới đang trong chương trình, và việc tôi phải lên phát biểu sẽ gây nhiều sự chú ý, nhất là từ mấy cô gái." đưa một tay lên gãi gãi mũi, Jack Harte vừa nói vừa cựa quậy trên ghế ra chiều không thoải mái. 

"Vì sao? Anh không thích thế à?" tôi cảm thấy ngạc nhiên đấy, thật sự ngạc nhiên. 

Người rừng lắc đầu, "No Ashley, chúng ta không trộn lẫn đời tư và công việc, đặc biệt là ở khía cạnh tình cảm. Quá phiền phức."

Tôi tu thêm một ngụm vang trắng nữa để nuốt trôi miếng thịt nguội đang dính trong họng, nhìn về chỏm tóc nâu hạt dẻ của Jack Harte qua thành ly mờ mờ. 

"Ok, như thế tức là anh cần tôi ra làm lá chắn chứ gì?" Tôi không thấy có gì có thể phản đối với cách làm của Jack Harte, việc yêu đương người cùng nghề chưa bao giờ là ý hay trong từ điển của tôi. 

"Chính xác," họ Harte tiếp tục nhếch mép miệng mèo cười đen tối "..và tôi nghĩ là cô nên kiếm một chiếc váy dạ hội màu đen, loại có cổ V xẻ sâu càng tốt." 

Và ánh mắt gã tối sầm lại, còn tôi chưa kịp đưa quả olive mới xiên lên miệng thì lại thấy cuống họng mình chua lòm.

"Jack, anh có nghĩ bị nhét cả quả olive vào lỗ mũi sẽ khó chịu thế nào không?"

------

Chapter này hơi ngắn, chủ yếu là để lót cho chapter tiếp theo khi có lễ tốt nghiệp :)))

Theo các cháu anh trai nói thật hay xạo chó về vụ bị chú ý nào =))))

Dịch dã ngoài HN khiếp quá nên tôi cũng hơi căng thẳng và bận xem Olympic nên cứ lần lữa mãi mới có thể viết xòn chapter này. Hi vọng các bạn/em/cháu ở nhà phòng dịch an toàn, hi vọng là lần update này cũng giúp các bạn cod thể bớt bận tâm đến các tin tức tiêu cực hơn một chút.

Hẹn gặp các bạn vào lần update tiếp theo xD!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play