*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi nhìn số tầng thang máy nhảy từ 1 lên 2, thật lòng ước gì Janice chọn ở tầng nào đó cao hơn tầng 3. Thời gian quá ngắn để tôi kịp chuẩn bị tinh thần. Sure, tôi đã có cả tối hôm qua và ngày hôm nay để chuẩn bị tinh thần cho việc này, nhưng tôi không nghĩ thế là đủ, không có lượng thời gian nào chuẩn bị cho việc đi thông báo tin xấu là đủ cả. 

"Ding!" Nghĩ đến đấy thì thang máy đã kêu lên một tiếng báo hiệu dừng ở tầng 3. Khỉ thật. 

Tôi chầm chậm bước đến trước cửa phòng Janice, tiếp tục ước gì mình có thể đi chậm hơn nhưng tiếng cọt kẹt phát ra từ sàn lát gỗ ở nơi này chỉ càng tệ hơn nếu tôi không bước nhanh. Giống như bước đi trên băng mỏng và cứ  mỗi bước tôi chậm lại là vệt nứt xuống hồ sâu bên dưới lại kéo đến gần hơn. 

Mẹ nó, tôi biết là đầu tôi đang làm quá đến khó tưởng nhưng tôi không nghĩ phản ứng của mình là quá thể cả. 

Cửa phòng Janice mở đánh xạch một tiếng rất kêu làm khiến tôi giật mình suýt vấp. Ngẩng đầu nhìn lên, tôi đã nhìn ngay thấy mái đầu xoăn xù hoàn hảo của Janice xuất hiện trước mặt. Nụ cười bừng sáng trên đôi môi đỏ bóng đang phản chiếu ánh đèn trần làm cổ họng tôi nghẹt lại, dưới bụng quặn lên đầy nôn nao như thể mọi thứ tôi vừa cố nuốt vào ban nãy ở bữa tối đang muốn vọt hết ra ngoài. Sh*t, nhìn thấy Janice háo hức như thế kia chỉ càng làm cho trải nghiệm này tệ hơn.

"Hey girl, what's upppp" tôi không thể ngừng phản ứng tự động của miệng mình phát ra một câu nói nào đó như thể mọi chuyện vô cùng bình thường, vô cùng chill. Nhưng vừa ngắt tiếng tôi đã biết là nó KHÔNG HỀ bình thường tí nào cả.

"What? Hôm nay mày khó ở à?" Một bên chân mày của Janice nhướn lên vẻ khó hiểu.

Ah, shit. Khởi đầu tuyệt vời đấy, Ashley. Theo tình hình này tôi có thể sẽ tiếp tục buột miệng nói ra chuyện cần nói trong đúng cái lúc không nên nhất cho mà xem.

Tôi theo Janice đi vào căn hộ trông ngoài cửa thì nhỏ nhưng thật ra khá lớn của ả, với tương đối nhiều đồ đạc nhưng vẫn rất gọn gàng và sạch sẽ. Thật lòng mà nói thì tôi thừa biết cô ả cũng không phải là người gọn gàng nhất thế giới, công việc tài chính cũng bận rộn nữa nên tôi nghĩ là Janice thuê người đến giúp dọn dẹp, dù sao ả cũng thừa khả năng tài chính để thuê thêm các dịch vụ kiểu ấy.

Sau khi được mời ngồi xuống chiếc sofa bọc da nâu bóng bẩy và được ấn vào tay một cốc nước ép gì đó xanh lè như nước đầm lầy với lời giới thiệu rằng nó tốt gấp tỉ lần cà phê của tôi, Janice tiếp tục hào hứng hỏi.

"Rồi, thế hôm nay có chuyện gì? Mày đi họp hội phù dâu rồi chứ hả?"

"Ừ có đi rồi." Tôi cố thở ra câu trả lời của mình một cách tự nhiên nhất. Hai bàn tay bao quanh cốc nước đầm lầy dần dần rịn đầy mồ hôi.

Janice cười "So what's up? Heather có nhiều kế hoạch chứ hả?" 

Mặt nước xanh đùng đục trong cốc lờ nhờ phản chiếu lại ánh đèn trần nhà Janice, như là mặt gương nhìn qua một thế giới song song đầy tăm tối vậy. Tăm tối như tâm hồn tôi vào lúc này.

"Ừ, cũng nhiều.." tôi đáp lửng lơ, đưa ly nước lên miệng uống thử.

Và hối hận ngay lập tức. Thứ nước xanh đục kia có vị giống mấy món ăn nấu bằng gia vị thuốc Bắc mua ở khu phố Tàu, nhưng còn sống và lạnh ngắt chứ không nóng ấm bốc khói. Nó không quá kinh khủng, chỉ để lại hậu vị ngai ngái khó chịu trong họng. Và trong ấy có cái khỉ gì đó khiến lưỡi tôi có cảm giác tê tê như khi ăn quá nhiều dứa chín.

Thậtkhông thể hiểu nổi có cái niềm vui hay lợi ích nào về mặt tinh thần khi phải uống những thứ như thế này. Tôi hoàn toàn không hề có cảm giác sức sống tràn đầy như mấy cô nàng influencer hay tuyên truyền trên mấy bài post ảnh Instagram tí nào.

"Thế mày có chuyện gì muốn nói?"

Sh*t sh*t sh*t sh*t sh*t sh*sh*t sh*t, tôi không biết phải bắt đầu thế nào.

"À..ờm...hôm qua bọn tao đi họp, tao nghĩ là sẽ có cả mày nữa." Tôi nốc thêm một ngụm nước nữa với hi vọng là khi miệng lưỡi mình tê hết thì các giác quan khác cũng vậy, và tôi sẽ trải qua chuyện này thật đơn giản và không phải cảm thấy tội lỗi nữa.

"Ồ, hôm qua Armando đi công tác ở Lười nên tao về nhà làm việc, cũng hơi bận." Janice trả lời đầy từ tốn.

Còn dưới bụng tôi lại tụt xuống một cái, tê tái như thể thứ nước ép kia đã đủ sức ăn mòn xuyên qua dạ dày vậy. Dù đã dự đoán được, nhưng chính tai nghe Janice khẳng định lại những gì chúng tôi thấy hôm qua là đúng chẳng làm cho chuyện gì khá hơn cả.

Tôi liếc xuống đáy cốc nước ép đã gần cạn. Mẹ nó, tôi đoán là chuyện này đang xảy ra đây.

"Janice, hôm qua bọn tao đi họp ở một nhà hàng khách sạn ở phía Tây Kỳ Lân..." Tôi ngẩng lên, thở dài và nhìn thẳng vào mắt ả"..bọn tao nhìn thấy Armando ở đấy."

"Hả? Ý mày là sao?" Janice nhíu mày vẻ không hiểu.

"Bọn tao nhìn thấy Armando check-in vào một phòng nghỉ ở đó..." tôi không rõ là tông giọng của mình đủ nghiêm trọng hay chưa, nhưng tôi cảm thấy mình đang nói như thể bắn rap vậy.

"Gì-"

"..với một cô gái." Và thế là hết. Tôi nghĩ là tôi có thể chết đi được rồi.

Được rồi, thế chưa phải là hết, chỉ là sau khi thổ được hết nội dung câu nói kia thì tôi có cảm giác mình cần blackout như đoạn cuối cao trào trong một tập phim truyền hình kịch tính trên TV.

Nhưng cuộc đời thì không có thời gian nghỉ giữa các tập, mà phải là ngồi im ở đấy và hứng chịu. Trong tầm mắt tôi là khuôn mặt xinh đẹp của Janice chuyển từ bừng bừng vui vẻ sang trắng bệch, khó hiểu và không thể tin được vào tai mình chỉ trong vài tíc tắc sau khi nói chuyện.

"..mày đang nói chuyện gì thế, Ash?" Đôi môi đỏ hơi giật nhẹ, Janice hỏi tôi bằng giọng ngờ vực.

"Bọn tao đã hỏi lễ tân khách sạn, đấy không phải là lần đầu tiên họ check-in  phòng nghỉ." Tôi thấy tay mình siết quanh thành chiếc ly rỗng như muốn bóp vụn nó.

"Đây có phải là một trong mấy trò đùa trong kế hoạch của đội phù dâu không thế?" 

Janice vẫn tiếp tục gặng hỏi, từ chối không muốn tin những lời tôi vừa nói."Nếu như đấy là một trò đùa thì chúng mày đi hơi quá-"

"Janice, hắn ta đã lừa dối mày và chính mắt tao đã nhìn thấy, mày nghĩ là tao sẽ nói đùa mày về chuyện này ư?" tôi hỏi ả.

Sau khi vượt qua được cái cửa ải nói hết sự thật thì tôi không còn cảm thấy hồi hộp hay sợ hãi nữa. Giống như khi quá lo lắng đến cực điểm xong thì mọi thứ phải đi xuống vậy. 

Chúng tôi rơi vào một khoảng im lặng mà có trời biết nó đã kéo dài bao lâu. Trong suốt khoảng thời gian đó, chỉ có tôi và Janice nhìn nhau như thể đang chơi trò đấu trí vô hình như trong mấy cuốn truyện viễn tưởng. Đúng hơn là Janice cố gắng nghiên cứu biểu hiện của tôi để xem tôi có đang nói thật hay không; và tôi có thể nhìn thấy sự tự tin và chắc chắn trong đôi mắt nâu xinh đẹp của ả dần dần tan biến.

Nhưng cuối cùng thì ả vẫn lắc đầu "Không đúng. Ngày hôm qua Armando đã lên máy bay đi Lười, tao đã nhìn thấy giấy đặt vé!"

Ngoại trừ cái tính áp đặt và ưa thích cầu toàn kiểu xa xỉ ra thì Janice là mổ cô ả vô cùng thông minh, nếu không thì ả sẽ chẳng bao giờ đi làm được trong ngành tài chính cả. Tôi luôn cảm thấy những người thông minh như ả cũng sẽ xử sự trong chuyện tình cảm thông minh như vậy, nhưng có lẽ hôm nay tôi đã nhầm.

"Janice-" 

"Tao không tin, tao cần phải hỏi lại Armando."  Tiếp tục lắc đầu nguầy nguậy trong lúc vội vã đứng lên tìm điện thoại. Tôi thậm chí có thể nhìn thấy hai bàn tay cô ả đã bắt đầu run lên bần bật.

Tôi đặt ly nước xuống bàn, nhỏm dậy nhìn theo Janice đang sốt ruột lục lọi đồ đạc trong túi đặt trên mặt bàn cạnh tủ giầy "Tao nghĩ mày cần bình tĩnh lại trước khi quyết định làm gì đó."

"Không đúng, tao không tin!" Janice tiếp tục bỏ ngoài tai những lời tôi nói, gần như gắt lên.

Tôi biết là tôi có nói thêm cái quái gì nữa thì cũng sẽ không thay đổi được ý định trong đầu Janice cho dù tôi có lý hay không. Đây hẳn phải là cảm giác biết được ngày tận đến đã sập xuống đến đỉnh đầu rồi và chẳng thể làm thêm được cái gì khác. 

Janice đưa điện thoại lên và bật loa ngoài. Tràng tiếng tút dài vang lên, báo hiện điện thoại của Armando đã bắt đầu đổ chuông. 

Tút. 

Tút.

Tút. Mỗi một tiếng tút vang lên cứ như từng nhát búa đập chan chát vào hai bên tai tôi vậy. Không hiểu âm thanh này có gây tổn thương tai không nhỉ? 

Tút. Armando thật sự là biết chọn lúc để biến mất. 

Tút. 

"Tại sao anh ấy không nghe máy?" đôi mắt nâu của cô ả bắn tia nhìn đầy chất vấn về phía tôi.

Tút. Con mẹ, làm sao tôi biết được thằng cha ấy ở đâu cơ chứ! Nhưng tôi không dám nói câu ấy ra, tôi chỉ nhìn Janice, lắc đầu. 

Tút. Tôi không nghĩ việc gọi điện chất vấn ngay lúc này là ý hay. 

Tút. 

"Anh ấy đang làm cái quái gì thế không biết?"

Tút. 

Hự, thật ra thì Armando nên nhấc máy nghe điện thì hơn. Tôi cảm thấy mình không hề xứng đáng phải hứng chịu cơn điên khùng này của Janice tí nào. 

Tút. 

 [Odelman đây, vui lòng để lại tin nhắn sau tiếng bíp.] Cuộc điện thoại chuyển sang hòm thư thoại.

"TẠI SAO ANH KHÔNG NGHE ĐIỆN THOẠI???" Tôi đoán việc bị chuyển sang hộp thư thoại giống như việc cái chốt an toàn cuối cùng bị giật ra và giải thoát cho cơn giận dữ điên cuồng mà Janice đang kìm nén lại sau cuộc nói chuyện vô cùng khó hiểu của chúng tôi. 

"CÓ PHẢI ANH ĐANG Ở VỚI CON Đ* KHỐN NẠN ẤY KHÔNG? CẢ NGÀY HÔM QUA NỮA TÔI CŨNG ĐÃ NHÌN THẤY HẾT RỒI ĐỒ PHẢN BỘI!!!"

Cô ả gần như rít lên vào điện thoại. Và tôi xin thề có thần sấm sét trên cao là mình có thể nhìn thấy khói bốc lên từ mái đầu xoăn xù như con sư tử của Janice. 

 Tôi đã lường được cơn giận dữ này của Janice, nhưng tôi lại không thể đoán được việc sẽ diễn ra ngay sau đó, không hề. Nó giống như một cơn lốc xoáy, và tôi cũng không chắc là mình có vừa thấy được hết mọi sự việc đã xảy ra như thế nào hay không. 

Cãi nhau với hộp thư thoại của Armando xong, Janice ném bụp cái điện thoại vào một xó, đưa tay lên cào đầu, mấy lọn tóc xoăn xòa ra che hết nửa khuôn mặt xinh đẹp đang muốn bùng cháy. Tiếp đó, cô ả chống tay xuống một chiếc tủ ngang nhỏ nằm giữa nhà.  Cái tủ này vừa có tác dụng để đồ, vừa có tác dụng làm bàn bar nhỏ sát bếp, cạnh cánh cửa sổ nhìn ra ngoài trời đã tối hẳn. 

Janice ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ, bấu hai bàn tay móng dũa hình coffin dài đỏ thẫm lên bên cạnh tủ. Trước khi tôi kịp nghĩ ra cô ả định làm gì thì Janice đã chùn người xuống, hai bàn tay chống vào cạnh tủ và đẩy mạnh về phía trước. Và trong cảm giác không thể hiểu nổi cái quái quỷ gì đang diễn râ của tôi, chiếc tủ gỗ trượt trên sàn gỗ mượt như thỏi bơ đang tan chảy, lao thẳng vào mặt kính cửa sổ.

Motherf*****-

Xoảng!

Lớp kính cửa sổ vỡ tan thành vô số mảnh nhỏ lóe sáng phản chiếu ánh đèn trong nhà hắt ra, và chiếc tủ xấu số lập tức biến mất khỏi tầm mắt của tôi, tuột thẳng xuống mặt đường dưới nhà với một tiếng va chạm rầm trời. 

Điên rồ, chuyện này thật điên rồ.

"Janice, MÀY VỪA LÀM CÁI QUÁI GÌ THẾ???" tôi quay sang Janice, lúc này đang thản nhiên đứng nhìn ô cửa sổ vỡ tan trước mặt. Gió lạnh bên ngoài lùa vào, làm mấy lọn tóc xoăn của cô ả bay bay lên.

Cô ả quay sang nhìn tôi, nói nhàn nhạt "Mày biết sao không, tao nghĩ là Armando bận gì đó thôi, không phải như mày nói đâu." 

"Hả?" Tôi tự thấy rùng mình trước ánh mắt kia.

Janice là một ả đàn bà điên rồ, tôi vẫn luôn biết thế. Trên đời này làm cóc có ai vừa tức giận nổi điên lên, đập phá đồ đạc rồi bình tĩnh trở lại chỉ trong vòng có vài phút đồng hồ như thế cơ chứ? Đã thế cô ả lại còn đi 1 vòng từ từ chối không tin, đến tức giận rồi quay vòng lại không tin tưởng thêm lần nữa, lại còn tỏ ra là mình vô cùng bình tĩnh và có thể kiểm soát được cảm xúc bản thân vậy. 

Sau khi đảm bảo không có gì rơi ra ngoài nữa, tôi dợm bước đến ô cửa sổ vỡ để nhìn xuống xem có gì xảy ra không. Cái tủ kia thì chắc chắn xong rồi, chỉ còn là một mớ gỗ vụn mà thôi. Nhưng trường hợp tệ hơn là chẳng may nó rơi vào ai đó hay cái gì đó như xe hơi hay đồ vật công cộng chẳng hạn. 

Vừa đến gần cửa sổ để nhìn xuống, tôi đã bắt gặp đôi mắt màu xanh xám đang trợn ngược lên đầy hằn học của khỉ đột ở bên dưới, gã đứng ngay bên cạnh đống đổ nát của chiếc tủ gỗ.

"ASHLEY WHAT THE F*CK???" gã lập tức gầm lên, chất giọng ồm ồm vang lên như con gấu đen bị chọc cho nổi điên lên.

"Bình tĩnh đi!" tôi gào lên đáp trả. 

Cơn tức giận của khỉ đột không hề nguội đi chút nào, gã tiếp tục rú lên"Chuyện quái gì đã xảy ra? Cô định giết người à?" 

"Không phải tôi! Là Janice-" 

"Thế thì cô ta cần đi trị liệu tâm lý đi rồi đấy!" 

"Shut up, Jack. Anh không bị thương còn gì nữa!" tôi không phải là thần thánh, tôi không xứng đáng phải đối mặt với cơn điên của nhiều hơn một người vào lúc này, mẹ nó. 

"Cô có nhìn thấy cỡ của thứ chó chết này không? Chỉ một xíu nữa là tôi bẹp đầu đi đời rồi đấy!" Jack Harte gào lên phản đối như thể gã thật sự vừa cận kề cái chết vậy. 

Chưa kịp cự lại người rừng thêm gì thì tiếng bài hát Titanium của Sia vang lên, kéo sự chú ý của tôi quay trở lại trong phòng. Đấy là tiếng chuông điện thoại của Janice, và cô ả đã bật dậy đi tìm điện thoại vào khoảnh khắc giai điệu đầu tiêng vang lên. 

"Là Armando!" Janice kêu lên, nhưng tôi chưa kịp cản thì cô ả đã bắt cuộc gọi, bật cả loa ngoài lên.

[Janice, em lại tức tối cái gì thế? Hôm qua anh đi công tác ở Lười tới tối cơ mà, em nhìn thấy booking vé của anh rồi đấy!] giọng nói của Armando qua điện thoại đầy ẩn ý trách móc. 

"Thế tối qua anh đã đi đâu?" Janice liếc nhìn tôi, hỏi tiếp.

[Chẳng đi đâu cả, mệt thế chỉ về ngủ thôi chứ còn gì nữa!] Armando tiếp tục nói với giọng chẳng làm cái gì có lỗi mà vẫn bị buộc tội.

 Tôi bước đến cạnh Janice, nói vào điện thoại "Oh, tức là anh về Palais du Duvin để ngủ đêm qua hả?"

[Ai đấy?] Armando ngạc nhiên hỏi.

"Ashley đây." 

[Tôi chẳng hiểu cô nói gì cả, Ashley. Palais du Duvin gì cơ?] tông giọng nói của Armando lập tức thay đổi.

 "À hôm qua chúng tôi nhìn thấy anh check-in vào đó, người nhà Odelman thật là biết hưởng thụ đấy. Mệt quá là phải vào khách sạn 5 sao nằm cho lại sức à?" 

Nếu là bình thường thì tôi khó mà tưởng tượng được mình lại có thể bình tĩnh thốt ra hết được câu nói kia. Cứ như thể trong lúc khó chịu nhất thì trong người tôi trỗi dậy một kiểu cơ chế tự vệ bằng cách trở nên không sợ cái mẹ gì nữa vậy.

[Tôi nghĩ là cô nhìn nhầm người rồi đấy, hôm qua tối đêm tôi mới hạ cánh ở Kỳ Lân cơ mà.] 

Sau đầu tôi lập tức nóng lên, tôi thật sự không hề muốn phải nói tới mức này chút nào nhưng tên đàn ông khốn nạn này đúng là chán sống rồi đấy!

"Ok, Armando. Nếu như anh không ở đấy đêm qua thì tôi nghi ngờ là đã có ai đấy mượn danh nghĩa của anh để đi đặt phòng nghỉ khácđấy! Mà hay nhất là ở chỗ tên giả mạo này có ngoại hình y hệt anh, lễ tân khách sạn cũng khẳng định đây không phải là lần đầu tiên anh rủ 'vị hôn thê' có mái tóc vàng chứ không phải Janice đến đó để 'thay đổi ngoại cảnh để tăng cảm giác tình thú' đâu!" 

[Tại sao cô-]

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play