Kuro nắm chặt tay của cô, bĩnh tĩnh bước đi trên đường phố Kyoto đông đúc. Xung quanh người người đi lại tấp nập, cô ngẩn người nhìn Kuro đi ở phía trước. Hắn dẫn cô đi một cách chậm rãi, thay cô chắn mọi vật cản ở phía trước. Cho dù nơi này có đông như thế nào, cô vẫn không bị người khác va phải.

"...Kuro-chan?"

"Sao thế?" Hắn nhàn nhạt trả lời, ngữ khí không một tia dao động.

"Tự nhiên cậu không nói gì làm tớ sợ..."

"...." Hắn đột ngột dừng lại trên cầu, quay đầu nhìn cô. Tròng mắt đỏ rực như máu giống như độc xà nhìn chăm chú con mồi. Cô nhìn sâu vào mắt hắn, thấy rõ ảnh ngược của bản thân, cũng thấy rõ đôi mắt dựng thẳng đồng của hắn.

"Em không ngoan, Chihiro." Một tay hắn cầm tay cô, tay còn lại thì mơn trớn trên gò má, gạt lọn tóc của cô ra sau tai:"Không phải tôi đã nói không được xen vào mấy truyện nguy hiểm như thế sao?"

"Thế nhưng họ..."

"Ngoan, Chihiro." Hắn nhếch miệng cười:"Có chuyện gì em cứ gọi cho tôi, tôi sẽ giúp em giải quyết tất  cả. Tôi đã nói rồi mà, không phải sao?"

"...A." Cô ngây ngốc đáp lời, trong lòng len lỏi lên một cảm giác quái dị:"Tớ biết rồi."

Hắn thấy cô như thế, khẽ cười một tiếng. Tiếng cười trầm thấp ma mị không phù hợp với độ tuổi 17, nhưng lại không có chút nào là khác lạ. Hắn khác người như thế, nhưng lại khiến người khác sinh ra cảm giác...Như vậy mới là hắn.

Hắn cúi đầu xuống lấy trán kề trán thiếu nữ. Dưới ánh trăng tỏ tường, hắn hạ thấp người, đặt lên môi thiếu nữ một nụ hôn nhàn nhạt.

"...Tôi sẽ bảo vệ em."

Hệt như tiếng gió nỉ non, thanh âm của hắn nhỏ bé không đáng kể nhưng lại như búa tạ nện vào lòng người. Cô máy móc vươn tay, do dự hồi lâu cuối cùng cũng đặt lên vai hắn.

Động tác của hắn cứng đờ trong thoáng chốc, hơi lạnh bên người tản đi. Hắn mở mắt nhìn cô, nhu hoà lại tràn đầy tình ý:

"Chihiro."

Em là của tôi.

"Kuro-...chan."

Chậm nửa nhịp nói chuyện, cô đỏ bừng mặt chạy về phía trước. Hắn đứng ở phía sau nhìn cô dần hoà nhập vào dòng người, sung sướng cười một tiếng.

Cho dù em có lạc trong 127 triệu người Nhật Bản.

Tôi...

Cũng sẽ tìm thấy em.

...

Trưa hè nóng nực, thiếu nữ lười biếng tựa người vào ghế dựa, híp mắt nghỉ ngơi. Một bóng người tiến lại gần, thấy cô đang ngủ thì hắc hắc hai tiếng, sau đó kề sát mặt vào, lên tiếng:

"Hố la la~Chihiro tiểu thư~"

"A!"

'Rầm!'

Chihiro nhe răng nhếch miệng xoa xoa cái mông đang đau đớn, trừng mắt nhìn thủ phạm.

Kuroba Kaito cười hi hi đứng trước mặt cô, khuôn mặt đầy vẻ khiếm tấu.

"Kuroba Kaito! Muốn ăn đòn phải không!"

Kaito nhanh chóng nhảy ra xa, một bộ 'nghĩ mà sợ' nhìn cô:

"Vài tháng không gặp, cậu lại bạo lực như thế a!"

Hệt như cô bạn gái của tên Kudo Shinichi kia. Nhớ đến cú đá của cô ta, hiện giờ hắn vẫn cảm thấy đau.

"Lại đây." Cô vẫy vẫy hắn lai gần, cười tủm tỉm. Kaito nghi ngờ tiến về phía cô, nói:"Sao thế? Thần thần bí—A a a!!"

Hắn bị cô tàn bạo kéo hai bên má ra, hung ác nói;

"Này thì doạ tớ! Này thì doạ! Doạ ! Doạ!"

Mỗi lần nói một chữ 'doạ' cô lại càng mạnh tay hơn, làm hắn đau khóc không ra nước mắt.

"Có, tớ có chuyện muốn nói mà..."

"Chuyện gì?"

Mắt thấy hắn có vẻ thành thật, cô hừ một tiếng buông tay ra. Nào biết hắn cũng chỉ xoa xoa hai bên má một lúc, sau đó đột nhiên không đầu không đuôi nói:

"Màu hồng."

"Hả?" Cô ngẩn ra nhìn hắn, không hiểu hắn đang nói gì. Sau một giây, sắc mặt của cô biến đổi, đỏ bừng lên:"Kuroba Kaito!!"

"——Á!!"

Giải quyết xong xuôi, Kuroba thiếu niên tàn tạ nằm trên mặt đất, được miễn trí tặng cho một con mắt gấu trúc.

"Tớ thật là có chuyện mới đến." Hắn xoa xoa mắt:"Không phải cậu than vãn nghỉ hè không có gì làm sao? Ngày kia phi thuyền sẽ cất cánh, nếu cậu muốn đi thì nói một tiếng."

"Muốn!"

Không một giây do dự cô hưng phấn trả lời. Đi phi thuyền? Quá đã!

"Được rồi được rồi, ngày kia đợi tớ ở nhà, tớ sẽ đến đưa cậu đi."

"Cậu không đi à?"

"Không. Hôm đó tớ có việc." Hắn búng tay một cái, một đoá hoa hồng đã xuất hiện. Rất thân sĩ đặt nó vào tay cô, hắn đứng dậy, đút tay vào túi quần rời đi.

"Nhớ đấy, đừng có quên."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play