*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. CHƯƠNG 90
EDIT: Mỡ Mỡ
"Thương Lẫm!" giọng Lô Ác Ác vọng vào, Vệ Long vừa nghe được thì mừng gớt nước mắt, cảm ơn ông trời, cậu ta cuối cùng cũng được "cíu" rồi!
Thương Lẫm vèo một cái giấu tịt cây chày gỗ, sau đó lại dùng cái tốc độ bàn thờ đoạt mất cái T.E. của Vệ Long, đem cái bản thảo Vệ Long dốc hết tâm huyết viết ra nhập vào kho dữ liệu, rồi nhét T.E. vào trong ngực Vệ Long, động tác tiêu diệt vết tích lưu loát nhanh gọn.
Lúc này Lô Ác Ác cũng vừa tới, nhìn thấy Vệ Long mắt chữ O mồm chữ A ngồi trước bàn, lại ngó sang bộ cơ giáp bộ dạng hàm hậu chất phác đứng ở cửa thì tò mò hỏi: "Hai người trốn ở đây làm cái chi vậy? Sở Tịch bảo tui* tới tìm các người."
(*Từ nay xưng hô của Ác với mọi người "tui" nhé, vì đã lên chung 1 thuyền rồi he he)
"Ồ." Thương Lẫm răng rắc xoay đầu hết nửa vòng, hai lỗ trũng tạm xem là mắt nhìn chằm chặp Vệ Long, sau đó vô cùng chính trực đáp : "Bọn tui đang tiến hành cuộc giao tiếp giữa bạn bè."
Nhận được ánh mắt "tràn ngập ý tốt" từ cơ giáp, Vệ Long suýt khóc không ra nước mắt, vuốt vuốt mặt đứng dậy, uể oải mà nói: "Đúng vậy, bọn này trao đổi rất sảng khoái. Tướng quân tìm tôi có việc sao?"
"Cái này cho anh nè, ảnh nói anh có thể đi nghỉ trước." Lô Ác Ác từ trong tay áo lôi ra một con chip màu đen, nhét vào tay cậu ta, rồi ngay lập tức vui vẻ túm Thương Lẫm lôi tuột đi ra ngoài: "Thương Lẫm nè, mi theo ta đi, một lát nữa chúng ta ra ngoài thám hiểm!"
Cho đến tận lúc bị Lô Ác Ác tha ra ngoài cửa, đầu của chiếc cơ giáp này vẫn giữ nguyên trạng thái quay sang nửa vòng, nơi vốn được xem là đôi mắt trên mũ giáp như có hai luồng sáng chói lòa bắn chíu chíu chíu về phía Vệ Long. Vệ Long ngay cả một cử động nhỏ cũng không dám nhích, chờ cả hai đi xa mới gục cái rầm trên bàn, rên lên một tiếng: "Một bộ, một bộ rồi lại một bộ nữa, chuyện gì mà phải viết tới bảy bộ dị chòi!"
Bên ngoài, trên boong tàu, sau khi bảo Lô Ác Ác đi tha Thương Lẫm ra ngoài, Sở Tịch nhìn về phía Tranh Hà và Oreo mà hỏi: "Các anh dự tính cần bao lâu thì hoàn thành?"
Oreo nhìn sang Tranh Hà, Tranh Hà nhíu mày, cho y một ánh mắt trấn an rồi trả lời: "Muốn cho Oreo khôi phục đến Thánh cảnh, cần chải vuốt năng lượng ít nhất trong nửa tháng, sau đó cả tôi và y đều cần tĩnh dưỡng một thời gian, tổng cộng cần ngót nghét một tháng."
"Được, vậy một tháng." Sở Tịch nhìn mọi người một lượt, tuyên bố kế hoạch của mình: "Trong thời gian một tháng này, tất cả mọi người cần nắm chặt thời gian để đề cao thực lực của bản thân, một tháng sau, chúng ta sẽ rời hành tinh RH4 này, khởi hành thẳng tiến quay trở lại Hoa Minh."
Có hai vị Thánh cảnh uy danh hiển hách ở Hoa Minh theo bên cạnh lập uy, đám người Quốc hội ở Hoa Minh nếu muốn động vào Sở Tịch, áp cho anh cái tội danh thêu dệt nào đó, sẽ cần phải cân nhắc kĩ lưỡng có sẵn sàng trả giá đắt hay không.
"Rõ, tướng quân!"
Tất cả mọi người trong đội cận vệ đồng thanh trả lời, ý chí chiến đấu sục sôi. Đây là một cơ hội khó mà nắm được, bọn họ đều hiểu rõ. Sở Tịch đây là muốn bồi dưỡng bọn họ thành đội quân thân tín nhất, nếu không bắt được cơ hội tốt này, thì bọn họ phải tạ tội với bản thân.
"Chương lão, khai thác quặng mỏ phải giao cho lão vậy." Sở Tịch nói với Chương Vu Tiêu, "Trước nhất để tôi lái Thương Lam vào hang động nơi chứa quặng nguyên tinh, trong lúc Thương Lam chuyển hóa quặng, sinh vật trí năng sẽ do lão chỉ huy, cần phải khai thác cả hai quặng nguyên tinh bằng tốc độ nhanh nhất."
Chương Vu Tiêu khom người một cái, run run rẩy rẩy mà đáp lại: "Chủ nhân cứ yên tâm, cứ thế giao cho lão già tôi đi."
"Nhớ cho tui bắt mớ chim mặt quỷ nhé." Lô Ác Ác kéo Thương Lẫm ra thì nghe Sở Tịch đang nói, cậu vội vàng nói ngay: "Phải nghe lời nữa."
"Được được, lão phu nhất định cho cậu một đám nghe lời răm rắp." Nhìn thấy bộ dáng oai vệ của Lô Ác Ác, Chương Vu Tiêu vuốt râu, cười đến độ trông hiền hòa vô cùng, là một ông lão cưng chiều sấp nhỏ rõ mười mươi.
Lô Ác Ác vỗ vỗ ngực, cam đoan với Chương Vu Tiêu: "Ông Bạch Tuộc ơi, ông chờ nhé, khi chúng ta trở về tui mang ông đi ăn ngon!"
Trong khi nói chuyện, Sở Tịch đã khởi động Thương Lam, rời khỏi cái thung lũng nơi sinh trưởng của cây cối phóng mắt toàn bộ mang sắc nâu.
Sau khi sắp xếp đâu vào đấy, Sở Tịch dắt Lô Ác Ác vào khoang cơ giáp Thương Lẫm, cả hai người bọn họ phải bắt đầu càn quét khắp hành tinh này, không chỉ thu thập những thứ kì trân dị quả, mà phải còn củng cố những mắt trận do Thiên Cơ Tử để lại, vừa lúc cũng nên sắp xếp lại một lần, xác nhận xem ổ sâu kia có phải chỉ xuất hiện chỗ Cây Quỷ thôi hay không.
Chương Vu Tiêu nhảy khỏi tàu, trước khi đáp đất đã biến thân, nổ vang ầm ầm, khi rơi xuống đất đã hóa thành một con bạch tuộc khổng lồ. Lão quơ xúc tu, đập mạnh lên vách đá ở quặng nguyên tinh từng hồi, một lượng lớn nguyên tinh văng tung tóe xuống dưới.
Tàu lớn bằng đồng mở vách ra, vô số những chú bạch tuộc nhỏ bé đủ sắc màu tươi đẹp xếp thành đội hình vuông vức san sát nhau ào ra ngoài, cứ như một làn sóng rực rỡ đang bao trùm lấy quặng nguyên tinh, phóng mắt một cái không thấy được điểm cuối. Những khối nguyên tinh to lớn nhanh chóng được xén gọn thành những khối nguyên tinh chỉnh tề vừa vặn, sau đó được bạch tuộc bé vận chuyển trở về thuyền, quả là hiệu suất kinh người.
Mọi người đứng trên tàu nhìn mà ngạc nhiên không thôi. Dove nhịn không đặng mà mở T.E. của mình ra, chụp lại cảnh tượng đang diễn ra bên ngoài, miệng còn lẩm bẩm: "Tráng lệ quá má ôi!"
"Tui nói nè cái hiệu suất thu hoạch quặng cũng đáng sợ quá đi chứ!" Uông Tái chép chép miệng, sau đó quay qua quay lại nhìn khắp nơi, cảm thấy kì quay mà nói: "Thằng nhóc Vệ Long kia ở đâu mà còn ứ chịu ra? Sáng sớm đã không thấy bóng dáng, hay là trốn đi đâu làm biếng rồi?"
Nhạc Thế cũng hùa theo mà cảm thán: "Nếu công nhân quặng mỏ mà nhìn thấy cách khai thác này, còn không phải hâm mộ chết hay sao chứ."
Hắn khoác một tay lên vai Ferrero, đứng xiêu vẹo cà nhựa cà nhựa, Sở Tịch đã đi rồi, hai vị Thánh cảnh là Tranh Hà và Oreo cũng về khoang thuyền, còn lại có mấy mống bọn họ nên cũng chả cố kỵ gì sất.
Ferrero vỗ rớt cái tay hắn, rồi xoay người đi vào khoang thuyền, vừa đi vừa nói: "Thay vì đứng đây dòm, chẳng thà nhanh chóng quay về, tận dụng thời gian đề cao dị năng lên đi."
Gigi đã bước vào khoang, giọng nói lạnh lẽo từ xa xa truyền ra: "Cơ hội không phải để mà lãng phí."
Nhoáng một cái, tất cả mọi người tản đi sạch sành sanh, trên boong tàu chỉ còn lại liêu xiêu một chiếc cây lẻ loi chưa hiểu cái vẹo gì hết...
Lúc nãy được Lô Ác ÁC và lão Bạch Tuộc giáo dục một ít, Cây Quỷ vẫn hì hục tự hỏi xem như thế nào mới khống chế không cho bản thân không được phân nhánh lung tung, lúc này cung phản xạ dài ngoẵng mới kịp phản ứng lại, những người khác có sắp xếp hết rồi, còn nó thì mần sao?
"Ở dưới.....nhiều quá....."
"Nhiều...cục đá.....ngon miệng..."
"Cây....cây....cũng làm việc nào!"
Vì vậy, trong đàn thợ mỏ bạch tuộc bé lẫn lộn một chiếc Cây Quỷ đục nước béo cò đi ăn vụng.
Sau khi rời khỏi hang động quặng mỏ, Thương Lẫm bung đôi cánh lớn trên lưng, vút bay lên cao, hướng đến mắt trận gần đây nhất mà bay đến. Trong khoang ngực cơ giáp, Lô Ác Ác vùi mình trong chiếc ghế dựa mềm mại của riêng cậu, tay nắm hạt châu mà lăn qua lăn lại trên bụng mình, vừa chơi vừa vểnh tai lên nghe Sở Tịch nói chuyện.
Sở Tịch mở hệ thống dò xét năng lượng ở phạm vi lớn nhất, trong bán kính ngàn dặm nơi Thương Lẫm bay qua, nơi nào có sóng năng lượng khác thường sẽ hiển thị lên màn hình ngay. Vừa chú ý đến tình hình bên ngoài, anh vẫn cùng Lô Ác Ác nói chuyện liên quan đến Hoa Minh, mọi chi tiết nhỏ nhặt từ ăn, mặc, ở, đi lại.
"Thiệt là có cả một thành phố có đủ các loại nhà hàng sao? Phòng ở thì làm thành bộ dáng bánh ngọt và kẹo hở? Bánh ngọt là cái gì dọ? Ăn ngon hông? Món tráng miệng có hạt thông ngào đường kia của các anh ăn ngon đến vậy sao?"
Cứ thế nói tới nói lui, bé Ác Ác thích chạy sau mông đặt vạn câu hỏi đã tái xuất giang hồ.
Lúc phát hiện nơi có dị thường đầu tiên, là lúc Sở Tịch đang nói đến hành tinh giải trí nổi tiếng nhất Hoa Minh- hành tinh Mạc Lam, có một thành phố dành cho những người sành ăn được xưng là "thiên đường ẩm thực" và "ngôi nhà của món ngon".*
(* đoạn sau tui phải dịch qua tiếng anh rồi dịch ngược lại á quý dị, hổng hiểu gì hết chơn)
Lô Ác Ác nuốt nước bọt một cái, hai mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm màn hình xuất hiện một con khủng long Acanthopholis(1), hóa trí tưởng tượng thành ham muốn ăn uống, lắc mình hóa nguyên hình, rục rich muốn đi ra ngoài: "Sở Tịch nè, hồi nữa mình ăn nó đi hé? Em* cảm thấy cái đùi của nó trông có vẻ nhiều thịt săn chắc đó!"
(* Những chương trước giữa 2 người chưa có gì nên Ác Ác vẫn xưng tui, từ giờ trở đi mình cho xưng "em" nha. Mọi người thông cảm vì đoạn chuyển giao chắp vá này của tui, lâu quá tui cũng quên hết ráo, vả lại lúc trước có 3 người làm lận, nay mình tui nên nó sẽ đồng nhất hơn. C90 đánh dấu thay đổi nhiều nhé)
Phía dưới là một hang động siêu lớn, ở cửa hang xuất hiện một con khủng long Acanthopholis với giáp gai màu tro, thân màu rỉ sét, chiếc đuôi đồ sộ mọc ra hằng hà sa số những chiếc gai xương sắc bén, thân dài gần 100m, hai chân sau tráng kiện mạnh mẽ, ở miệng là hai chiếc nanh lớn sắc như dao, vừa nhìn là thấy không phải dạng vừa.
Cái con này chắc cũng là một loài đứng đầu chuỗi thức ăn, so với T-rex còn to hơn gấp bội, trong vùng núi hoàn toàn xứng đáng làm trùm. Nếu như trước đây, gặp phải một con khủng long sung sức đầy giáp gai như thế, Lô Ác Ác còn có thể cân nhắc đôi chút, sau cùng nuốt nước bọt từ bỏ, nhưng thực lực của cậu xưa đầu bằng nay, sau lưng còn có Sở Tịch làm chỗ dựa, gan của Lô Ác ÁC cũng mập lên, liếc mắt một cái là nhớ thương cái đùi của con Acanthopholis này.
"Chúng ta đổi con mồi khác đi, nghỉ ngơi một chút ta làm cho em chân hươu nướng mật ong mà ăn." Sở Tịch sờ sờ đầu cậu thuận tiện dỗ dành một chút, anh trầm giọng nói: "Ác Ác này, con thú ăn thịt đứng đầu chuỗi như nó sau này chúng ta không động đến, giữ đó về sau có chỗ hữu dụng."
Khi nghe Sở Tịch nói đổi con mồi khác, Lô Ác ÁC thất vọng trề môi, nhưng mà nghe xíu nữa có chân hươu nướng mật ăn thì đôi mắt sáng rỡ. Trên người Thương Lẫm thế mà có một khoang chuyển dụng để các loại gia vị và dụng cụ làm bếp, tất cả đều trang bị mà Sở Tịch dùng để chinh phục Lô Đại vương nhà anh.
Nghe Sở Tịch nói giữ lại con thú săn mồi đứng đầu đó sau này có chỗ dùng, hai mắt Lô Ác Ác càng sáng hơn nữa, liếm môi hỏi Sở Tịch: "Giữ đó đợi sau này có gia vị có công thức mới rồi ăn sau hẻ?"
Trong tình huống bình thường, thú càng to lớn càng mạnh mẽ, trong thịt càng chứa nhiều năng lượng hơn, và chất thịt cũng ngon hơn. Không nói những cái khác, như Lô Ác Ác đây tu luyện thành chú gà trống mơ lớn như vậy, nếu đem hầm canh gà, hương vị có thể quẩn quanh tận nửa năm không hết, sinh vật trong phạm vi ngàn dặm sẽ bị mùi thịt gà làm cho thèm khoái khoái chải nước miếng ba ngàn mét.
Sở Tịch cúi đầu hôn chụt một phát ngay khóe miệng ướŧ áŧ của cậu một cái, sau đó làm như chưa có gì xảy ra mà ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào màn hình mà giải thích: "Không phải ăn, ta chuẩn bị đưa cho Oreo một hệ thống học tập chế thuốc, để ngày sau nghiên cứu ra loại thuốc mở linh trí cho các con thú. Ác Ác, hành tinh này chính là căn cơ của chúng ta, các sinh vật mạnh mẽ trên hành tinh này sẽ trở thành trợ lực của chúng ta."
Nghĩa là về sau sẽ không ăn được – Lô Ác Ác đưa tay sờ sờ khóe miệng nơi vừa mới bị hôn, cũng không thất vọng lắm, cậu đắc ý mà nghĩ, không ăn thì không ăn vậy, Lô Đại vương ăn cái khác cũng vậy à.
Ó o, ai bảo vợ yêu thích thế!
-HẾT CHƯƠNG 90-
Mỡ: chả là mới săn được vé xem kịch Ngày xửa ngày xưa khốc liệt quá nên high, bay lên mần ngay 1 chương á quý dị. Với lại vừa luyện 3 bộ hay quá chừng, cười nghẹt thở luôn á, để quởn tui rì viu cho nghe, giờ lười.
Ai muốn trải nghiệm khỏi rì viu thì tựa đây: O giả A sao có thể tìm A, Xuyên thành nam thê pháo hôi của nhân vật phản diện, Meme của anh đẹp hơn người thật.
p.s: chương này lại đau đầu với tên con khủng long, theo như thông tin tui tìm được thì con khủng long thật nó chả to thế đâu, chi của nó không to thế, nhưng tác giả cho nó to thì to đi =)) con khủng long này sống ở kỉ Phấn Trắng nhé.
Con Acanthopholis đại khái giống vầy nè!