Chương 77:
Edit: Tama
Beta: Mỡ Mỡ
"Oreo!" Tranh Hà cắn răng nghiến lợi kêu một tiếng, Uông Tái bị trừng mắt buông cái rương dài ra, trên mặt biểu lộ càng vặn vẹo.
Thời điểm không gặp, vì Oreo, Tranh Hà có thể ngay cả mạng cũng không cần, nhưng bây giờ trước mắt thật sự gặp được Oreo, Tranh Hà rất muốn trực tiếp giết chết tên này cho rồi, một mồi lửa đốt sạch sẽ!
Trong rương, Oreo nằm ngửa giả bộ làm xác chết, hai mắt khép lại, đổi một nhân cách khác trong cơ thể mình đi ra. Thời điểm mở mắt lần nữa, thần sắc trên mặt hắn trở nên bừa bãi khoa trương, ánh mắt sắc bén mà kiệt ngạo, chẳng qua Oreo version hắc hóa này cũng không lập tức ngồi dậy, mà tiếp tục nằm ngửa, tự lẩm bẩm một câu: "Lăn, lão tử chỉ phụ trách giúp ngươi đánh nhau, không quản giúp ngươi thu thập cục diện rối rắm."
Lập tức ánh mắt Oreo trở nên hoảng hốt, nhân cách chủ chủ đạo thân thể vừa mới trốn đi lại bị đá ra.
"Oreo, anh đứng lên cho tôi!" Tranh Hà điều khiển xe lăn tới một tay xách Oreo, rõ ràng cánh tay nhìn qua gầy gò yếu ớt bất lực, lại bất ngờ xốc thanh niên nằm trong rương lên, giống như mèo con run rẩy mắng: "Giả vờ chết cái gì! Tôi nhìn anh rất có tinh thần đấy chứ!"
"Tranh Hà! Tôi có tội —— tôi có lỗi với anh mà ——" Oreo bỗng nhiên nhào đến, động tác thuần thục muốn đi ôm đùi Tranh Hà, chuẩn bị đánh đòn phủ đầu, khóc lóc kể lể mình mém chút nữa là chết có bao nhiêu thảm.
Không nghĩ tới trước kia cho tới bây giờ đều không thành công bổ nhào về phía trước lần này lại thành công, y dễ như trở bàn tay liền tránh thoát tay Tranh Hà, dùng sức quá mạnh, ình chéo một tiếng tự mình đập vào xe lăn.
Lần này cũng làm cho Oreo từ đột nhiên nhìn thấy Tranh Hà xuất hiện trước mắt mình mà tỉnh táo lại, biểu tình trên mặt lập tức cứng đờ. Y nâng đầu lên, một tay chống trên xe lăn, một tay khác sờ về phía chân Tranh Hà, có chút run rẩy, thanh âm cũng run run: "Tôi nói Tranh Hà, anh... anh... Chân... anh vì sao thành dạng này rồi?"
Máu thuận theo cằm Tranh Hà chảy xuống, nhỏ giọt trên chân của hắn cùng trên tay Oreo, tay của hắn cũng đang phát run, rõ ràng trước kia có thể đem có thể đem gia hỏa Oreo này từ trong phòng thí nghiệm xách ra nhét vào trước bàn phòng ăn, mặc cho Oreo bay nhảy làm sao cũng đừng hòng tránh thoát, cuối cùng chỉ có thể thành thành thật thật ăn cơm. Nhưng bây giờ, đôi tay này của hắn ngay cả khí lực níu Oreo cũng không có.
Cũng sớm đã là nỏ mạnh hết đà Tranh Hà cười khổ một cái, ánh mắt yên tĩnh mà ôn nhu, thản nhiên nói: "Tôi dùng Krypton SWZ462."
Oreo đang vội vàng chùi máu cho hắn, nghe vậy sững sờ, Krypton SWZ462, là một nhánh thuốc y hao thời gian mười một năm cùng tâm huyết mới nghiên cứu chế tạo thành công, chẳng qua sau khi nghiên cứu chế tạo thành công, y liền đem nhánh thuốc này bí mật niêm phong cất vào kho, tài liệu liên quan cũng tiêu hủy toàn bộ, trên đời này người biết sự tồn tại của nhánh thuốc này, chỉ có hai người y và Tranh Hà.
Bởi vì dược hiệu Krypton Swz462 cực kì khủng khiếp, có thể làm cho một dị năng giả cấp bảy trở lên cưỡng ép tăng lên tới Thánh cảnh, trở thành một vị dị năng sư Thánh cảnh, chỉ có điều đạt được lực lượng tác dụng phụ cũng đến đáng sợ, không chỉ có thân thể sẽ không chịu nổi dược hiệu mà sụp đổ không nói, lực sinh mệnh cũng sẽ tiêu hao, tuổi thọ còn lại nhiều nhất sẽ không vượt quá ba mươi năm.
Dù cho tác dụng phụ có đáng sợ như vậy, nếu như tin tức thuốc này truyền đi, cũng đủ làm cho toàn bộ tầng lớp dị năng giả Hoa minh đều điên cuồng, đây chính là một dị năng sư Thánh cảnh, có người tình nguyện trả giá một cái giá lớn như vậy đem đổi lấy ba mươi năm lực lượng cường đại, mà những thế gia dị năng kia càng không tiếc bất cứ giá nào vì gia tộc của mình làm hết sức bồi dưỡng được nhiều cao thủ Thánh cảnh. Đến lúc đó đừng nói một Thánh sư Oreo, ngay cả gia tộc Retesporter, Sở nghiên cứu KTE7 thậm chí cả toàn bộ tinh cầu Oscar cũng phải bị các thế lực lớn điên cuồng ăn tươi nuốt sống.
Cho nên lúc trước Oreo mới có thể đem Krypton Swz462 niêm phong cất vào kho, y nghiên cứu chế tạo thứ này kỳ thật chỉ vì thỏa mãn ham muốn nghiên cứu của mình, cho tới bây giờ đều không tính toán dùng nó. Thế nhưng y không nghĩ tới, Tranh Hà vậy mà lại dùng nó.
Tay Oreo run rẩy gần như không dám đặt lên hai chân Tranh Hà tàn tật vô lực, người nam nhân trước mắt này gầy đến chỉ còn lại một bộ xương cốt, ốm yếu gầy gò, một trận gió liền có thể thổi ngã, vạt áo còn dính đầy vết máu nhìn thấy mà giật mình. Nhưng trong ký ức của y, Tranh Hà rõ ràng là người đàn ông cao lớn rắn rỏi, bá đạo độc tài không nói đạo lý, nói giúp y quản lý Sở nghiên cứu, kết quả cũng quản lí y luôn, chịu mấy ngày đêm làm thí nghiệm đều bị chụp là kinh phí nghiên cứu...
"Được rồi, nhìn cái gì, hiện tại tôi không còn khí lực dạy dỗ anh." Tranh Hà dùng gương mặt xa cách nói, từ trong lòng kháng cự việc Oreo nhìn thấy bộ dáng mình bây giờ, một bộ thân thể lộ ra chật vật.
Dưới từng cơn cảm giác choáng váng hắn cố gắng chống đỡ thân thể vô lực, thanh âm khàn khàn, càng ngày càng yếu: "Sở nghiên cứu tôi một mực giúp anh trông coi rất tốt, không bị người không có mắt âm thầm động tay động chân, sau khi tôi thành Thánh cảnh, hỏa thiêu mười tám tòa thành gia tộc bọn họ, đáng tiếc lúc anh đi giao cho tôi hạng mục JY237 vẫn bị phá hủy, chờ anh trở về xây dựng lại."
"Tinh cầu Oscar hiện tại biến thành tinh cầu đất phong Thánh sư cho tôi, anh sau này trở về, đi Tinh cầu trung ương tìm Nghị viện làm thủ tục thay đổi đi. Viên tinh cầu này tôi thay anh trông ba mươi năm, về sau vẫn là để cho anh tự mình trông coi, nếu như bị người khác nhúng tay, vậy chuyện không liên quan đến tôi."
"Mấy năm nay Sở nghiên cứu một mực đang phát triển, mới xây dựng lên 184 phân bộ, chẳng qua cao ốc Khoa nghiên cứu Bộ sinh vật của anh tôi vẫn luôn giữ trống không. Đây là toàn bộ, chuyện tôi cùng anh hứa hẹn, nhất định sẽ làm được."
"Tranh Hà! Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Tranh Hà! Anh đừng như vậy!" Oreo lệ rơi đầy mặt, Tranh Hà gian nan phun ra mỗi câu, đều giống như đều giống như một cây đao trên ngực y mạnh mẽ một đao khoét một miếng thịt xuống, máu me đầm đìa: "Tranh Hà! Tôi sai rồi! Anh đừng nói nữa! Tranh Hà! Van cầu anh đừng nói nữa!"
Y trước giờ đều chưa từng hối hận như lúc này, cũng cho tới bây giờ đều không rõ ràng ý thức được mình có bao nhiêu ích kỷ, bởi vì trầm mê trong cuộc sống ảo mộng muốn gì được nấy, liền buông thả phóng túng bản thân, tùy tính tình bản thân cố tình làm liều.
Oreo hận không thể bây giờ có thể trở lại quá khứ đem mình ba mươi năm trước giết đi, y làm sao lại có thể quyết tâm hung ác đến như thế với Tranh Hà, sao có thể đương nhiên đem trách nhiệm đều vứt cho Tranh Hà, làm sao lại không nghĩ qua, khi đó dị năng Tranh Hà mới cấp bảy, muốn giữ vững Sở nghiên cứu, giữ vững tinh cầu Oscar, không có một dị năng sư Thánh cảnh nào trấn giữ căn bản chính là chuyện không thể nào.
Y căn bản không dám tưởng tượng, Tranh Hà sống qua Krypton Swz462 như thế nào, dược hiệu tác dụng phụ, lại lấy thân thể tàn tật ốm yếu đối phó với vô số địch nhân thăm dò giữ vững KTE7 bọn họ một tay tạo dựng lên là thế nào, ròng rã ba mươi năm!
"Oreo..."
Lúc trước toàn bằng một cỗ chấp niệm chống đỡ, hiện tại tận mắt nhìn thấy Oreo nhảy nhót tưng bừng trước mặt mình, Tranh Hà một hơi buông lỏng xuống, thân thể cũng triệt để sụp đổ, hòa với máu đỏ tươi chảy xuống âm thanh xuất ra thấp đến không thể nghe thấy.
"Tôi mang anh trở về."
Lời còn chưa dứt, hai mắt Tranh Hà rốt cục nhịn không được khép lại, thân thể cũng buông thõng trên xe lăn. Nếu như không phải trên lồng ngực còn chậm chạp phập phồng biên độ nhỏ đến không thể thấy, nam nhân bệnh tật gầy yếu nhìn qua như là một cỗ thi thể.
"Tranh Hà!"
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, trên thuyền chỉ có tiếng Oreo tê tâm liệt phế gào khóc đang vang vọng. Vừa mới mắt thấy một màn này đội thân vệ tất cả mọi người không khỏi lặng im không nói, cảm thụ trong lòng phức tạp khó tả.
Oreo đột nhiên như bị điên, từ đáy rương bên cạnh móc ra nhựa cây không bị hấp thu sạch, giật ra vạt áo Tranh Hà, tất cả đều bôi trên lồng ngực Tranh Hà, nhựa cây lập tức bị hấp thu, khí tức Tranh Hà cũng hơi có điểm ổn định.
Thấy có hiệu quả, Oreo bỗng nhiên đứng lên, bởi vì thân thể mới vừa thích ứng còn không thể khống chế linh hoạt, thân thể hắn lảo đảo, gần như lộn nhào bổ nhào vào trước người Sở Tịch, bịch một tiếng, quỳ xuống hướng về Sở Tịch, hai đầu gối ầm ầm đập xuống đất, làn da đầu gối mới mọc còn rất non lập tức đổ máu.
"Cứu hắn! Mủ cây, hắn cần lượng lớn mủ cây!" Thân thể Oreo cũng rạp trên đất, quên đi tất cả tôn nghiêm, khàn giọng cầu khẩn: "Cầu cậu mau cứu hắn, mặc kệ cái gì tôi đều đáp ứng, van cầu cậu, chỉ cần có thể cứu hắn!"
Trên người y bây giờ không có cái gì, lực lượng Thánh cảnh cũng không khôi phục, nhưng Tranh Hà lại phải chết! Oreo biết, Sở Tịch có thể cứu mạng Tranh Hà, chỉ cần có thể cứu Tranh Hà, y nguyện ý trả bất cứ giá nào!
"Thương Lẫm, gọi Ác Ác về trước, dẫn cây quỷ cũng tới luôn." Nhựa cây lúc trước mang về đều đã dùng hết cho Oreo tái tạo thân thể, muốn nữa phải đi tìm cây quỷ mới được. Sở Tịch ra lệnh cho cơ giáp sau lưng, sau đó lại gọi Oreo, trầm giọng nói: "Có thể cứu hắn, nhưng hai người đều phải từ nay về sau thề sống chết trung thành với tôi cùng Ác Ác."
"Được! Tôi đáp ứng cậu!" Oreo không chút do dự liền nặng nề gật đầu, lảo đảo đứng lên bổ nhào lên bên người Tranh Hà trên xe lăn, bản thân y đã hướng Sở Tịch trung thành, về phần Tranh Hà, hiện tại y chỉ có thể ích kỷ một hồi.
"Ờ —— "
Cơ giáp mở cánh lớn bay xuống thung lũng không lâu lắm, phía dưới thung lũng tiếng vang ầm ầm liền đột nhiên chấm dứt, một tiếng gà gáy cao vút rõ to vang dội phía chân trời. Trong vòng mấy cái hít thở, gà lớn ngàn trượng bay trên không trung che khuất cả bầu trời liền biến mất trong tầm mắt của mọi người, thay vào đó là một chú gà trống hoa năm màu sặc sỡ, vẫy cánh hạ trên thuyền, ngẩng đầu ưỡn ngực, thần khí mười phần bước đi thong thả tới, toàn thân còn quẩn quanh khí tức uy vũ hùng tráng không hề tán đi.
Thương Lẫm theo sát phía sau cũng bay lên, đáp xuống thuyền, đỉnh đầu một nhúm lông ngốc, trên người rễ cây nhánh cây quấn lấy. Cây quỷ ngược lại đối với tọa giá của mình rất hài lòng, tán cây không gió mà bay, cành phấp phới, lúc bị dỡ xuống còn ý nghĩ thật không vui.
"A, Oreo thế nào?" Xa xa liền thấy bộ dáng Oreo thảm như vậy, Lô Ác Ác run run lông vũ, biến trở về hình người, từ trong tay áo lấy ra một miếng thịt khô, một bên đi đến bên người Sở Tịch một bên đem thịt khô nhét vào miệng nhai nhai, đánh nhau chống đỡ hơn nửa ngày, bụng cậu đói rồi.
Sở Tịch đã từ trong kho tài liệu trong đầu tìm thấy một loại thuật pháp gọi là Tụ Lý Càn Khôn hiện tại lại nhìn thân lông vũ của Lô Ác Ác biến thành trường bào lộng lẫy cùng cái ống tay áo rộng rãi kia, liền không khỏi có chút đau đầu. Anh sơ sơ có thể đoán được chiêu thức của Lô Ác Ác tương tự với Tụ Lý Càn Khôn, nhưng cứ như vậy, muốn từ bỏ cái thói xấu giấu đồ ăn trong tay áo càng khó hơn.
Sở Tịch đoán thật đúng là không sai, Lô Ác Ác bị người cho gà ăn ép buộc học pháp thuật, một chiêu Tụ Lý Càn Khôn này dùng thuần thục nhất.
Vừa thấy Lô Ác Ác đi tới, con mắt Oreo sáng lên, y làm sao hoảng đến quên việc này đi cầu Sở Tịch không bằng cầu Lô Ác Ác có thẩm quyền càng hữu hiệu hơn.
HẾT CHƯƠNG 77
*********
Edit: Mỡ Mỡ
Chương 78:
Vừa nghe Oreo nói muốn mủ cây cứu Tranh Hà, Lô Ác Ác có chút lơ mơ, nuốt mớ thịt khô trong miệng xuống, lại từ trong tay áo lấy ra một miếng nữa. Kì này cậu tự cắn một cái, sau đó giương cao tay đưa tới bên mép Sở Tịch, ánh mắt lại nhìn về phía bọn người Oreo bên kia, đánh giá người đàn ông ốm yếu trên xe lăn đang hấp hối, hàm hồ hỏi: "Tại sao muốn cứu hắn? Hắn không phải là kẻ địch sao?"
Cái tên này mới vừa rồi còn muốn mạng của vợ, Lô đại vương có thể nhớ rõ lắm đó, hiện tại không giơ móng vuốt xé ra hắn là tốt lắm rồi, còn cứu hắn?
"Không không! Lão đại! Tranh Hà hắn kỳ thực không có ác ý!" Oreo gấp đến độ đôi mắt đỏ lên, vội vã giải thích: "Trong này có quá nhiều hiểu lầm, hắn là vì tìm ta mới ra tay! Ta sẽ đem hiểu lầm giải thích cho hắn rõ ràng, xong xuôi sẽ để hắn thỉnh tội với anh!"
Đừng xem nơi này người làm chủ là Sở Tịch, Sở Tịch có bao nhiêu cưng chiều Lô Ác Ác, Oreo thấy rất rõ ràng, y dám khẳng định, nếu Lô Ác Ác cắn chết không nhả, Sở Tịch chỉ e rằng sẽ thỏa hiệp, y cũng đừng nghĩ có được đến một giọt mủ cây.
Sở Tịch cúi đầu nhìn chằm chằm nửa miếng thịt khô Lô Ác Ác đưa tới, mặt trên vẫn rõ ràng in một hàng dấu răng nhỏ, thấp tha thấp thỏm mà giải thích cho Lô Ác Ác về thân phận Tranh Hà. Nghe nghe, Lô Ác Ác đột nhiên nhón chân lên, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, đem thịt khô trong tay bịt miệng Sở Tịch lại, nhìn bộ dáng Sở Tịch bị chẹn họng, cậu đắc ý cực kì, gật gù đắc ý hỏi: "Ăn ngon hông?"
"Ừm." Sở Tịch mặt than nghiêm mặt nhai nhai thịt khô trong miệng, mùi vị này, nếu anh nhớ không lầm thì là thịt con trăn lớn ?
Vừa nhìn sắc mặt Sở Tịch có chút sai sai, Lô Ác Ác vội vã giật giật tay, túm chặt ống tay áo rộng của mình, lòng bàn chân như bôi dầu mà chạy biến như một làn khói, bước đi thong thả đến bên cạnh Oreo, làm như thật mà đánh giá từ trên xuống dưới Tranh Hà đang nhắm nghiền hai mắt xe lăn một phen, sờ cằm nói rằng: "A, nếu là như vậy, ta liền miễn cưỡng nhận tên này làm đàn em. Oreo, ta cảm thấy được hắn hình như lợi hại hơn so với ngươi, một chiêu hỏa long hỏa phượng kia, ban đầu ta bị chúng nó quấn lấy không có cách nào thoát thân đấy!"
Đánh nhau thì quay về đánh nhau, Lô đại vương không có tính tình thù dai, nếu như không phải lúc trước Tranh Hà đạp phải ranh giới làm cậu xù lông lên, cậu vẫn là thật tình thưởng thức đối thủ gầy yếu lại thêm có tật ở chân Tranh Hà này làm đối thủ.
Vậy thì cậu ngược lại là nhanh lên một chút cho tôi mủ cây cứu hắn đi! Oreo gấp đến độ hỏng mất, trong tay nắm bàn tay gầy gò lạnh lẽo, ánh mắt y nhìn chằm chằm cây quỷ bên kia toát ra ánh sáng xanh lục, nhưng mà lại không dám vồ tới, cũng không dám mở miệng giục, biểu tình trên mặt xoắn xuýt thành một cục.
Sở Tịch cũng đi tới, xách Lô Ác Ác lên, lau lau khoé miệng cho cậu, bất đắc dĩ nói: "Chạy cái gì, đói bụng rồi đúng không? Một hồi chúng ta trở về ăn, em trước tiên đi cùng với cây quỷ lấy cành non lại đây."
Việc này còn phải nhờ Lô Ác Ác, những người khác qua, cây quỷ chắc chắn sẽ không thương lượng. Dám bứt cành non của nó, cây quỷ nhất định sẽ dùng rễ cây đánh người, dù Sở Tịch đi qua chưa chắc đã ngon lành.
Cũng chỉ có Lô đại vương có thể kềm chế được cái cây này, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, thả Lô đại vương ra, cái gì cũng bị hàng phục.
"Ừm! Ta muốn ăn cá!" Vừa nghe Sở Tịch nói, Lô Ác Ác nuốt một ngụm nước bọt, mới vừa ở dưới thung lũng chà đạp con bạch tuột kia, cậu cảm thấy bộ dáng đại gia hỏa kia dùng hết xúc tu bao lấy cái đầu không nhúc nhích rất giống một thứ, đó chính là một món ăn mà lúc trước Sở Tịch làm một bữa toàn cá kia, là một đại cái đĩa cá viên vừa mềm vừa dai.
Không chỉ giống bề ngoài, cảm xúc đâm vào cái con bạch tuột kia cũng dai dai giống cá viên, mới vừa nãy lúc Lô Ác Ác đang đánh giá vẫn nghĩ đến, hiện tại vừa nghĩ tới, lại càng thêm đói bụng.
Cậu nuốt nước miếng, vì không để mất mặt trước mặt bọn tiểu đệ, ưỡn ngực, một tay dùng ống tay áo rộng che cái bụng đang kêu ọt ọt của mình, tay kia vẫy vẫy gọi cây quỷ đang quấn trên đùi cơ giáp không chịu xuống, gọi nó lại đây: "Cây đần, mau tới đây!"
Cây quỷ ngáo đần còn chưa kịp phản ứng, ngược lại là Thương Lẫm tiểu đệ số một có thể tin tưởng vừa nghe Lô Ác Ác triệu hoán, lập tức cất bước lớn đi tới, trên đùi còn thuận tiện mang theo cây quỷ.
Cây quỷ bị tha một đường lết rễ trên đất bị Thương Lẫm dùng hai cánh tay máy dứt ra vứt trên đất, Lô Ác Ác liền thả người nhảy một cái, nhảy lên lên tán cây quỷ, nhìn bốn phía một vòng, không phát hiện có cành non mới sinh, vỗ vỗ thân cây quỷ, hỏi nó: "Làm sao không có cành non vậy?"
Kỳ thực cây quỷ có thể nghe hiểu lời của bọn họ, chỉ là chính mình vẫn không thể nói, chỉ có thể dùng sóng ý thức nói ngôn ngữ cây của nó. Nhưng này lần nó rõ ràng nghe hiểu lại giả ngu, cành cây đung đưa, tán cây xào xạc một trận, chậm rãi qua lại còn rất có nhịp.
"Cành non a... Cành non a..."
"Cành non... Cành non..."
"Không có... nữa..."
Lô Ác Ác đứng ở trên cây cũng cùng đồng thời lay động theo, vừa nghe cành lá động đậy có tiết tấu như thế, bản năng của cậu cũng bị khơi lên, cứ thế mà đơn giản ngồi ở trên cây chốc chốc mà dùng chân gõ nhịp tới lui.
"Nó nói không có cành non." Dove đứng một bên rất đúng lúc mà phối hợp phiên dịch, không có dám dựa vào cây này gần quá, để tránh khỏi không cẩn thận bị cành cây đung đưa đụng trúng.
Lời này của cây quỷ làm vẻ mặt cậu ta càng thêm trầm trọng, đặc biệt là sau khi nhìn thấy Oreo bên kia trong nháy mắt lộ ra biểu tình tuyệt vọng tan vỡ, tâm lý Dove lại càng thêm rối rắm. Vẫn là Gigi bên cạnh cậu ta vỗ một cái vô đầu cậu, lạnh lùng nói một câu: "Hoàng đế không vội thái giám gấp."
Gã trọc Uông Tái lẩn xa một chút nóng nảy, lớn tiếng mà kêu lên: "Làm sao không còn! Mẹ ôi, tính sao bây giờ!"
Nhạc Thế cùng Ferrero liếc mắt nhìn nhau, hai người nhìn về phía Oreo bên kia ngơ ngác nắm Tranh Hà tay không chịu buông ra, trên gương mặt đó giờ khắc này lộ ra thần sắc, làm trong lòng bọn họ đều có sự cảm thông, tâm tình đều trầm xuống.
Sở Tịch giơ tay ngăn lời nói của bọn họ, ngẩng đầu nhìn Lô Ác Ác Lô Ác Ác, cũng không có giục cậu.
Lô Ác Ác ngược lại là không có chút nào gấp, một tay vịn thân cây, một tay dùng sức vỗ vỗ, cùng cây quỷ thương lượng: "Ngươi bây giờ mọc ra vài cành không được sao, không cần nhiều, mười bảy mười tám cành là đủ rồi!"
Cành non cũng không phải nấm quỷ, đối với cây quỷ mà nói, muốn từ gốc rễ mọc ra một tai nấm quỷ ngưng tụ tinh hoa rất lao lực, nhưng mà mọc ra mấy cành non, bất quá chỉ là chút chuyện nhỏ. Hình thể cây quỷ lớn có nhiêu đây là hết nổi, tiếp tục sinh trưởng cũng chính là không ngừng mọc ra từng cái từng cái cành non, sau đó chờ cành non lớn sẽ tự bóc ra, cắm rễ vào trong đất, phát triển thành một gốc cây mới, khắp thung lũng hình thành một biển cây là bởi thế.
Lúc trước khi chưa nhặt Sở Tịch về, sinh hoạt hàng ngày của Lô Ác Ác ở đây thì lạc thú lớn nhất chính là thường thường đến thung lũng tìm cây quỷ chơi một phen, tốt xấu gì thì cũng khi dễ cái cây ngáo đần này lâu như vậy, cậu đã sớm thăm dò tập tính của nó rõ ràng.
Cây quỷ chậm rãi dừng lại, tán cây rủ xuống, bất luận cành cây hay rễ cây cũng đều bất động, một bộ dạng ủ rũ bẹp dí đáng thương, sóng ý thức bay tới bay lui: "Cây... Cây... Không có... sức... lớn..."
Chuyện này thật ra không phải cây quỷ cố ý không chịu, nó hiện tại đúng là không khí lực sinh ra nhiều cành non như vậy. Đừng xem nó hiện tại bề ngoài nhìn qua đã khôi phục không việc gì, không nhìn ra mới lúc trước đây thôi còn cả đống túi trùng sinh trưởng trên rễ vô cùng thê thảm, nhưng bên trong nó trỗng rỗng cực kì, mới từ trạng thái thân cây bị túi trùng đào rỗng thoi thóp nhặt về cái mạng nhỏ, ít nhất phải cần một quãng thời gian rất dài để khôi phục mới được.
Để chứng minh sự trong sạch của chính mình, hiếm thấy động tác cây quỷ thẳng thắn dứt khoát một hồi, dồn hết chân khí tại chỗ chạc cây mà Lô Ác Ác đang ngồi nhú ra một nụ mầm bé chừng hạt gạo, mầm nhỏ màu vàng nhạt không ngừng bành trướng, màu sắc cũng biến thành càng ngày càng đậm, nhưng là chỉ lớn đến cỡ lòng bàn tay dài, rồi càng ngày càng chậm, cuối cùng ủ rũ lộc cộc mà rũ xuống, rõ ràng cho thấy đã hết sạch sức lực.
Cạo lông cừu trước nhất phải cho lông dài ra một vụ mới cạo một vụ nhé, cây quỷ tuy không cùng loài với cừu, nhưng hàm ý cũng tựa tựa vậy.
Nhìn chồi non nhỏ vẫn chưa đủ một bàn tay mình, lúc này Lô Ác Ác cũng rầu rĩ, nhăn mặt quay đầu nhìn Sở Tịch đứng dưới tán cây. Thật muốn ép buộc cây quỷ hiện tại mọc ra mấy cành non lập tức, như vậy sẽ triệt để thương tổn căn cơ của nó, lúc đó thì cây quỷ không đơn giản an dưỡng một thời gian là ổn, lúc thường tuy bắt nạt nó, Lô Ác Ác lại không thể làm được như vậy, càng sẽ không khoan dung người khác làm thế.
Sở Tịch cũng tại cau mày tnhuw ngọn núi, cho cậu một ánh mắt động viên, ngược lại đi hỏi Oreo: "Hắn còn có thể chống đỡ bao lâu?"
"Tối đa hơn nửa ngày!" Mặt Oreo đầy tuyệt vọng, trong đôi mắt là thống khổ nồng đậm đến mức tận cùng, là một mảnh chết lặng.
Y dùng lực nắm chặt bàn tay gầy gò của Tranh Hà, trong tay chỉ có thể cảm giác được hơi lạnh, nếu như hiện trong tay y có một ít dược tề, còn có thể giúp Tranh Hà u chống đỡ một ít thời gian, thậm chí nếu như y còn có sưc mạnh thánh cảnh, cũng có thể không tiếc tự tổn hại để cho Tranh Hà được kéo dài tính mạng, thế nhưng hiện tại y không có thứ gì!
Nếu như lúc trước mình chưa hề dùng hết toàn bộ mủ cây là tốt rồi, Oreo đột nhiên cúi đầu nhìn hai tay trắng mịn bởi vì vừa được sinh ra của mình, đáy mắt lóe lên tia điên cuồng, bộ thân thể này của mình hấp thu nhiều mủ cây như vậy, không chừng máu có lưu lại chút dược hiệu!
Gigi trầm mặc đi tới, một tay đặt lên trước ngực Tranh Hà, một ánh hào quang trắng nhạt lóe lên từ lòng bàn tay thon dài của nàng, kế đến không ngừng rót vào trong cơ thể Tranh Hà. Một lát sau, tình trạng Tranh Hà không có một chút nào chuyển biến tốt, ngược lại sắc mặt Gigi kinh biến đến mức hoàn toàn trắng bệch, thân thể lung lay một chút, Dove vội vã chạy tới đỡ lấy nàng, kêu lên: "Chị Gigi, đừng thử, vô dụng thôi, chị như vậy chỉ là phí công tiêu hao dị năng của mình!"
Trong hệ thống dị năng ở Hoa Minh, dị năng hệ chữa trị vẫn được phân ở một vị trí vô cùng lung túng khó xử, còn được phong một cái danh hiệu "Vô bổ không thể thiếu" mâu thuẫn như vậy. Bởi vì dị năng giả hệ chữa trị chỉ có thể trị liệu người cùng đẳng cấp với họ, một khi đối phương có đẳng cấp dị năng vượt qua bọn họ, dị năng giả hệ chữa trị bọn họ phải trả giá rất nhiều, vượt qua càng nhiều, hiệu quả chữa trị càng nhỏ bé không đáng kể.
Gigi là dị năng giả hệ chữa trị cấp bảy, nàng có thể trị liệu người của đội cận vệ, mà dị năng của nàng dùng trên Tranh Hà một thánh cảnh dị năng sư như vậy, căn bản cũng không tạo một chút hiệu quả nào.
Nàng mím chặt môi, rõ ràng biết mình đây là phí công, cũng không thu tay về, thẳng đến khi ánh sáng trắng trong tay ảm đạm gần như biến mất, mới tùy ý cho Dove kéo mình ra.
Lúc này, Thương Lẫm trầm mặc ngốc ngếch như gỗ vẫn đi theo lại đột nhiên động đậy.
HẾT CHƯƠNG 78
**********
Mỡ: hị hị thay mặt họ nhà T (Tama, Tehichan và tui) chào quý vị. Thời gian qua chậm trễ cũng do cuối năm, 3 đứa cuống mông với công việc, học hành này nọ. Tui mới hối hối 2 cô kia chạy vắt giò lên cổ đó =)))
Ai da thật ra còn 1 mớ bất ngờ phía sau, hông biết ngày mai up hay đợi đêm 30 up cho dzui há =)))
p.s: tui đang muốn đọc lại Tiểu đội bát quái siêu đẳng, mà wattpad của bạn chính chủ bị report rồi, bạn ấy cũng đặt private wordpress luôn, cho hỏi có nhà wattpad nào kịp up lại hông...