Edit: Tehichan

Beta: Mỡ Mỡ

Chương 71

Một màn này, không chỉ có Dove đứng phía dưới sửng sốt, ngay cả trong thuyền Thương Lam đang dừng giữa không trung, đội cận vệ vẫn luôn chờ đợi, lo lắng, đề phòng đứng xem động tĩnh ở phía dưới đều là sửng sốt, trợn mắt, há hốc mồm mà nhìn bộ cơ giáp khổng lồ trong thung lũng. Khoan hãy nói, trên người cơ giáp đen kịt còn bị đại thụ quấn quanh như vậy, thật giống như mặc thêm vào một bộ áo giáp bằng cây, nhìn qua càng thêm uy thế kinh người.
Bọn họ hai mặt nhìn nhau, ai nấy đều không mở miệng nói chuyện, bởi vì hoàn toàn không biết nói cái gì thì tốt. Uy phong thì uy phong, nhưng phía dưới là cơ giáp khổng lồ nguyên bản khí thế nghiêm nghị, trên đỉnh đầu lại nhiều thêm một chùm tán cây đón gió phấp phới là cái quỷ gì, nhìn qua y như một dúm lông ngố to bự.
Trên đầu bỗng dài thêm một dúm lông ngố Thương Lẫm lại rất bình tĩnh, phản ứng gì cũng không có. Cái cơ giáp chất phác thành thật này ngay cả động đậy một chút cũng không thèm, tùy ý cho cây quỷ bám dính ở trên người mình, rất có phong thái kệ ngươi như thế nào lăn lộn ta vẫn đồ sộ nguy nga như thế.
Lô Ác Ác vây quanh cơ giáp dạo qua một vòng, đánh giá trước sau một lúc lâu, cuối cùng thực vừa lòng gật gật đầu, vô cùng đứng đắn mà khen một tiếng: "Bộ dáng này không tồi, đặc biệt là đầu, thoạt nhìn nhất uy phong!"
Lời này thuận gió truyền đi, ở trong thung lũng quanh quẩn, những người khác đều không khỏi có xúc động muốn che mặt lại, Lô Đại Vương này không có thẩm mĩ quan giống người thường, thật đúng là một lời khó nói hết.
Để Dove cùng cây quỷ xác định lại một lần tổ trung ở đây đều đã bị thanh lý sạch sẽ, Sở Tịch đã kêu Lô Ác Ác biến trở về hình người, xách theo cậu vào khoang ngực cơ giáp, đằng sau là Dove tinh lực dư thừa vội vàng nhảy nhót chạy theo.
"Thương Lẫm, chúng ta trở về thuyền Thương Lam."
"Ờ."
Thương Lẫm ồm ồm lên tiếng, phía sau lưng một đôi cánh to từ khe hở giữa rễ cây duỗi ra, hướng về phía chiếc thuyền đồng thau đang ngừng giữa không trung bay tới.
Ở trên đỉnh đầu dúm lông ngố, à không, là tán cây của cây quỷ đón gió phấp phới, lắc lư càng thêm dữ dội, xôn xao từng đợt kêu vang —— "Thì ra...... cái này...... chính...... Là...... Cảm giác ...... được............ Bay...... A......"
Vào trong khoang thuyền Thương Lam, Thương Lẫm móc tất cả các thứ trong khoang ngực ra, chính mình thì thu nhỏ lại hình thể chưa khởi động trạng thái chiến đấu chừng 3m, caay quỷ vốn quấn trên người nó ầm một tiếng bị quăng ngã úp sấp trên sàn nhà, lập tức thu hút chú ý của một đám người vây xem.
Cho dù đã không còn phải phân tán sóng ý thức tới phân nhánh phủ đầy thung lũng như trước, tư duy của cây quỷ cũng không nhanh hơn được chút nào, như cũ trì độn làm người ta đau lòng, chậm rì rì mà đem rễ cây thu gọn lại, hướng hướng tới chỗ Lô Ác Ác mà chuyển động. May mắn không gian trong này cũng đủ lớn, hoàn toàn có thể đủ cho nó ở bên trong tùy ý hoạt động.
Sở Tịch lấy Định Mạch Châu ra, Oreo phiên bản thu nhỏ trong hạt châu giờ phút này đang dán vào trên vách, nhìn chằm chằm cây quỷ bên cạnh, một đôi mắt phóng thẳng lục quang, trên mặt biểu tình giống như là một con quỷ đói bụng tám trăm năm đột nhiên thấy được một bàn món ăn mỹ vị trân quý, thèm nhỏ dãi mà lẩm bẩm: "Hoàn mỹ, loài thực vật hoàn mỹ như vậy! Ông trời ơi! Chỉ cần cho ta một nhánh cây, không! Chỉ cần cho ta một mảnh lá cây nghiên cứu một chút, ta Oreo đời này sống đáng giá!"
Nhìn tinh thần này của y, một chút cũng nhìn không ra bộ dáng hơi thở thoi thóp lúc trước, nếu không phải có Định Mạch Châu vây khốn, y khẳng định liền lao tới, bổ nhào vào trên người cây quỷ rồi đi.
Vừa thấy Sở Tịch đem Định Mạch Châu lấy ra, đôi mắt Lô Ác Ác cũng liền sáng ngời, mắt trông mong mà nhìn hạt châu trên tay anh, hoàn toàn làm lơ bên trong còn có cái người giống như sói đói phiên bản nhỏ. Cái hạt châu này Lô Đại Vương lúc trước còn chưa chơi đủ đâu à nha.
Sở Tịch sờ sờ đầu cậu thuận tay vuốt lông, ý niệm vừa động, mở ra một khoang khác, bên trong là cái rương dùng phòng bếp rã ra rồi hợp lại thành.
"Đi, Ác Ác, chúng ta đi làm cho Oreo một thân thể mới." Nói xong, Sở Tịch dẫn đầu tóm lấy bộ xương màu sắc rực rỡ trên mặt đất, bảo những người khác mang theo thùng gỗ, đi về phía thông đạo vừa mở ra. Lô Ác Ác nhảy nhót đi theo bên người anh, hai tay vứt Định Mạch Châu qua lại chơi, Oreo trong hạt châu lúc này lại một câu oán giận cũng không nói, bởi vì ánh mắt hắn còn bận dính trên người cây quỷ ở phía sau, hoàn toàn không rảnh lo lắng mình hiện tại có khó chịu hay không.
Bởi vì hình thể quá lớn mà không thể tiến vào thông đạo, cây quỷ bị lẻ loi lưu tại trong đại sảnh, qua hơn nửa ngày, ngay cả bóng người đều không thấy nữa, mới hự hự mà phát ra một đạo ý thức sóng: "Cây...... Cũng...... Muốn...... Đi......"
Trong khoang còn quanh quẩn âm thanh của Lô Ác Ác: "Cây đần, ngươi ở chỗ này ngoan ngoãn chờ chúng ta nha!"
Vào đến khoang làm việc tạm thời, Sở Tịch đem bộ xương trong tay bỏ vào giữa rương, cái rương này nhìn qua thật giống như quan tài, vừa lúc có thể chứa bộ xương của Oreo.
"Al, các cậu đem thùng mủ cây quỷ đổ vào đi, đổ đầy rương mới thôi."
"Vâng, tướng quân!"
Sở Tịch ra lệnh một tiếng, mọi người trong đội cận vệ lập tức liền hành động, một lát sau đã rót đầy mủ cây, tương đối có hiệu suất.
Nhìn bộ xương đang ngâm trong nước cây, Uông Tái sờ sờ đầu trọc của mình, nhịn không được mở miệng hỏi: "Tướng quân, kế tiếp làm gì?"
"Chờ." Sở Tịch nhàn nhạt mà nói một câu, ngay sau đó đem Lô Ác Ác muốn trộm trốn xách trở về, nhíu mày hỏi: "Làm sao vậy?"
"A ha, không có việc gì nha." Lô Ác Ác vội vàng lắc đầu, đem đôi tay dấu đến phía sau, lắc lắc đầu, vẻ mặt dường như không có việc gì. Cậu chỉ là đột nhiên nhớ tới Định Mạch Châu còn chưa có đưa cho tiểu đệ mới của mình – cây đần xem qua, muốn lấy qua đi cho nó nhìn xem, cho nó cũng kiến thức một chút, rốt cuộc hạt châu này một lát là dùng xong , dùng xong cũng phải trả cho Thương Lẫm.
Sở Tịch lại đang muốn nói gì nữa, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng kêu sợ hãi.
"Mẹ ơi! Quả thực thần kỳ!" Ỷ vào khổ người lớn nhất, Uông Tái là người đầu tiên bổ nhào vào sát cái rương, một đôi mắt to như chuông đồng trừng đến tròn xoe, nhìn chằm chằm vào trong rương.
Nhạc Thế túm Ferrero cũng chen đi lên, sợ hãi kêu: "Quá thần kỳ, nếu không phải chính mắt nhìn thấy, tôi cũng không dám tin đây là thật sự!"
Dove lôi kéo Gigi vây quanh ở bên kia, ngay cả đội trưởng Al vẫn luôn lạnh lùng nhất cũng nhịn không được đi về phía trước hai bước, đến gần hơn chút để có thể xem rõ ràng hơn. Vệ Long gầy nhất, tìm cái chỗ trống liền chen vào, lẩm bẩm: "Thật sự sinh cơ thịt ra từ xương kìa!"
Chỉ thấy ở trong rương, bộ xương ngâm mình trong mủ cây quỷ đang không ngừng hấp thu nước cây sền sệt, theo chất lỏng chậm rãi giảm bớt, trên xương cốt cũng chậm rãi nhiều ra máu thịt, cơ bắp, nội tạng, lông tóc...... Theo thể tích dịch trong rương giảm chậm lại, khung xương cũng dần dần biến thành một khối thân thể có máu thịt.
Oreo bản thu nhỏ trong Định Mạch Châu lúc này cũng không rảnh lo đi nhớ thương cây quỷ bên ngoài, cúi người sát vách hạt châu, đôi mắt không chớp mắt mà nhìn chằm chằm mỗi một chút biến hóa trong rương, thần sắc đã tiến vào trạng thái nghiên cứu chuyên chú cuồng nghiêm túc, trong mắt tràn đầy cuồng nhiệt. Y so với những người khác phát hiện dị thường còn sớm hơn, đột nhiên kêu lên: "Xương cốt cũng đang phai màu, màu sắc càng ngày càng nhạt! Cái số liệu này biến hóa có ý nghĩa gì? Cái này chứng tỏ......"
Giờ phút này y đã hoàn toàn quên mình, cũng quên mất nằm ở kia kỳ thật chính là thân thể của y.
"Mỷ cây quỷ không phải là vạn năng, trọng tố thân thể thì phải trả giá đại giới." Sở Tịch ở một bên lạnh nhạt mà nói, "Thánh cảnh dị năng sư một thân dị năng rèn luyện tinh hoa kỳ thật đều ngưng tụ ở trong xương, dưới tác dụng thúc đẩy của nước cây, lấy hài cốt của anh làm căn bản để trọng tố thân thể của anh, nhưng sau đó xương cốt của cơ thể này cũng thoái hóa, nếu muốn một lần nữa trở lại thánh cảnh, nhất định phải phải có một thánh cảnh dị năng khác giúp anh chải vuốt thân thể, hao phí dị năng giúp ngươi rèn luyện cốt cách."
Tại thời điểm này, hành tinh khổng lồ RH4 cũng đã nghênh đón một vị thánh cảnh dị năng giả khác. Lưu lại trại đón quân không gian hệ hành tinh Ngân Huy, thống lĩnh Dịch Khấu Liên mang hàm thượng úy tự mình suất lĩnh hạm đội ngừng ở ngoài không gian hành tinh khổng lồ RH4, nhìn theo phi thuyền màu lửa đỏ loá mắt tựa như một ngọn lửa cháy dữ dội, nghĩa vô phản cố [một đi không quay đầu lại] mà chui vào trong tầng khí quyển của tinh cầu được mệnh danh là vùng cấm tử vong.
"Lại là một vị thánh cảnh dị năng sư đi vào." Đứng bên cạnh Dịch Khấu Liên, phó quan sắc mặt phức tạp, con ngươi màu nâu nhạt bình tĩnh nhìn chằm chằm tinh cầu xanh thật lớn trên màn hình, cảm thán: "Cũng không biết còn có thể trở ra hay không, nghe nói lần trước đi vào chính là Oreo thánh sư miện hạ đã mất tích hơn ba mươi năm."
"Chú ý đem tin tức phong tỏa," thân là đoàn trưởng quân đoàn dị năng được Sở gia phái đóng trú ở chỗ này, Dịch Khấu Liên cười lạnh một tiếng, xoay người phân phó nói: "Để ta nhìn xem cái đám phế vật còn lưu lại trạm không gian kia, quân đoàn Huy Diệu tinh nhuệ cái gì, bất quá là một đám ô hợp."
Về phần vị thánh cảnh dị năng sư vừa mới tiến vào hành tinh khổng lồ RH4 kia, Dịch Khấu Liên cũng đã ngay lập tức truyền tin tức cho tổng bộ Sở gia trước tiên, vị kia chính là chủ nhân viện nghiên cứu KTE7, nếu hắn cuối cùng không ra được, viện nghiên cứu KTE7 thậm chí cả hành tinh Oscar đều là một chiếc bánh ngon tuyệt làm người thèm nhỏ dãi, mà Sở gia nắm giữ thế thượng phong tất nhiên muốn trên chiếc bánh này giành một khối lớn nhất, nói không chừng chính hắn cũng có thể cất thêm một bước nữa ấy chứ.

HẾT CHƯƠNG 71.

*********

Mỡ: mọi người chào mừng gà mới...à nhầm, thành viên mới đội editor – lười – như - heo do Mỡ Mỡ dẫn đoàn nào *vỗ tay*. Nàng Tehichan....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play