Edit: Mỡ Mỡ
Chương 51:
Sở Tịch mới từ trong ảo cảnh đi ra, thấy Lô Ác Ác đang giơ cao cơ giáp màu đen dài hơn mười mét coi bộ muốn vứt vào hồ, thân thể nhỏ bé gầy yếu kia còn không cao đến chân cơ giáp người ta.
Đây là chọc khóc một ổ gà con mập ú xong, chạy tới ức hiếp cơ giáp thành thật đó hả? Sở Tịch dở khóc dở cười, đi về phía bên kia, cao giọng kêu lên: "Ác Ác!"
Lô Ác Ác nghe tiếng quay đầu lại, thấy Sở Tịch đang đi tới chỗ mình, vội vã thả Thương Lẫm xuống, giũ giũ ống tay áo rộng, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, còn rất thân mật vỗ vỗ bàn chân kim loại lớn của cơ giáp ngăm đen tráng kiện kia.
Sở Tịch trước không hỏi cậu tại sao chạy ra khỏi ảo cảnh, chỉ là sờ sờ đầu của cậu, bỗng chốc lại quay sang hỏi Thương Lẫm: "Tìm thấy ba người bọn Al rồi sao?"
Anh tin tưởng bản lĩnh Thương Lẫm, nhất định có thể tìm được ba người bọn họ, bất quá điều anh lo lắng chính là tình huống của bọn họ sẽ gay go, giống như Nhạc Thế lúc trước vậy, nếu như không phải mang theo cành non cây qủy, lúc đó sẽ bởi vì thương thế quá nặng mà bó tay.
"Tìm được rồi." Thương Lẫm lên tiếng trả lời, cúi người thả xuống một cánh tay, thả ba người mà mình đã nhét vào trong khoang ra
Ồ, sao vợ không hỏi ta đã làm chuyện xấu gì? Lô Ác Ác mặc cho bàn tay Sở Tịch xoa xoa trên đỉnh đầu của mình, liếc trộm sắc mặt Sở Tịch, ủa mà, tự nhiên mình chột dạ làm chi cho mợt dợ! Mới vừa nãy rõ ràng cũng chỉ tại cái ảo cảnh, cũng không phải thật sự!
Nghĩ như vậy, Lô Ác Ác nhất thời liền vừa cây ngay không sợ chết mà đứng lên, thần khí mười phần mà thẳng người nghiêm túc, vỗ bộ ngực bảo đảm nói với Sở Tịch: "Sở Tịch, anh yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không muốn gà con!"
Nếu như mình thật sự giống như trong ảo ảnh mà tìm một cuộc sống khác sinh ra một ổ gà con, vợ sẽ đau lòng dữ lắm ó, Lô đại vương là một người đàn ông thương vợ đến nhường nào, mới sẽ không làm chuyện có lỗi với vợ!
Tay Sở Tịch cứng đờ, mặt than nghiêm mặt, cứng đờ ừ một tiếng, cái gì cũng không nói, xoay người đi xem Thương Lẫm thả ba người kia ra.
Ác Ác thì ra bài xích con cái như vậy, cũng đúng, với cái tính tình bá đạo hiếu chiến này của em ấy, không thích ấu tể nhu nhược cũng hợp tình hợp lý, Sở Tịch trong lòng hơi đắng chát, nhưng cũng càng kiên định hơn, ngày sau còn dài, Ác Ác bây giờ cái gì cũng không hiểu, bản thân mình sẽ chờ em ấy trưởng thành, mình dù thế nào cũng mãi mãi không buông tay, bất luận thế nào, canh giữ bên người Lô Ác Ác chỉ có thể là Sở Tịch anh đây.
—— Hiểu lầm thường thường chính là sinh ra như thế, nếu như Sở Tịch biết Lô Ác Ác mỗi ngày đều ở trong lòng kêu anh vợ này vợ nọ, cũng không biết phản ứng như thế nào. Bất quá không biết mọi chuyện thế nào, nhưng cái mông Lô Ác Ác muốn bị đánh là khẳng định.
Ở phía sau nhìn bóng lưng Sở Tịch nhìn qua trông u ám cứng ngắc lại khó dấu được sự cố chấp , Lô Ác Ác một mặt mờ mịt, sao vợ không vui? Nghe đại vương ta tích cực chung thủy như vậy, không phải là nên có một cái sờ sờ lông tràn ngập tềnh êu sao?
Lời người nuôi gà nói quả nhiên đều có đạo lý, không chỉ không thể gọi vợ bằng chữ vợ ra khỏi miệng, hơn nữa không cần biết có bao nhiêu yêu thích đều phải kìm nén trong lòng, nói ra khỏi miệng sẽ không có tác dụng.
Nhìn đi, đại vương ta mới thể hiện sự chung thủy, còn chưa nói yêu vợ đến nhường nào đâu, vợ liền mất hứng, đừng nói ánh mắt ôn nhu, ái mộ khen, ngay cả sờ sờ lông bình thường cũng không có luôn đây nè!
Lô Ác Ác liền nghĩ tới tại chính mình lúc nhỏ, lúc nào cũng nhìn thấy Phong Lan đạo trưởng đến tìm người nuôi gà, hai người bọn họ cả ngày đánh nhau, đánh đánh xong lại thân thiết như trước. Mỗi lần Phong Lan đạo trưởng vừa đi, người nuôi gà liền đem mình từ trong ổ bắt tới than vắn thở dài: "Đại Hoa ơi, sau này mi có vợ, có thể sẽ gàn vạn lần muốn đối tốt với người ta đó nha! Thế nhưng nhất định phải nhớ kỹ, trong lòng mi có yêu thích người ta thế nào, cũng không có thể nói cho hắn biết, lời lẽ phải kìm nén trong lòng mới được."
Khi đó Lô Ác Ác mới là một nhóc gà con chíp bông cả người lông vàng như nhung, so với hiện tại lòng hiếu kỳ lớn hơn rất nhièu, cả ngày đuổi theo sau mông người nuôi gà hỏi đông hỏi tây, líu lo hỏi: "Tại sao vậy?"
"Hán tử chân chính đều như vậy, dùng hành động đối xử tốt với vợ, thế nhưng ngoài miệng cái gì cung không thể nói, có như vậy vợ mới có thể khăng khăng một mực tốt với mi."
"Chiếp! Giống như Phong Lan đạo trưởng đối xử với ông vậy hở?"
"..."
Sau đó, à không có sau đó, gà mập nhỏ Ác Ác bị đập cho một trận no đòn, phẫn nộ mà bỏ nhà đi bụi, cuối cùng vẫn là bị Phong Lan tiện tay túm về.
"Ác Ác, còn đứng đó làm gì?" Sở Tịch hướng bên này vẫy vẫy, đánh thức Lô Ác Ác đắm chìm trong hồi ức: "Lại đây!"
Lô Ác Ác giật cả mình, không nhịn được đưa tay mò mò cái mông của mình, dùng sức lắc lắc đầu hai cái cho kí ức bị vẩy ra hết.
Đừng xem Lô đại vương hiện tại oai phong lẫm liệt, bộ dạng hùng tráng bạo ngược, khi còn bé cũng bị ăn đòn không ít, kết quả chính là cái phao câu gà mọc lông chậm hơn những chỗ khác.
Chờ đến gần Sở Tịch, Lô Ác Ác mới chú ý tới trước mặt Sở Tịch nhiều hơn ba người đứng.
Đứng ở bên trái chính là một cô gái trẻ có mái tóc nâu xoăn nhẹ như sóng biển, khuôn mặt xinh đẹp vóc người nóng bỏng, bộ quân phục bao lấy thân thể thon thả lả lướt, chỉ có điều nhìn qua lạnh như băng, một đôi mắt xanh lam tràn đầy hàn quang làm người tránh xa vạn dặm, tạo cho người ta cảm giác không dám tiếp cận.
Lô Ác Ác đầu tiên nhìn sang, ánh mắt ngay lập tức bị nàng hấp dẫn, nói đúng hơn là bị vũ khí nàng cầm hấp dẫn. Bởi vì vũ khí mà cô gái này mang theo không phải cái gì khác, mà là một thanh dao phay khổng lồ, lưỡi dao hàn quang bén ngót lấp loé, sống dao chắc nịch cứng rắn, vừa nhìn thì biết ngay nấu ăn là tuyệt vời.
Con dao phay này trông ngon hơn con ở nhà mình đó! Đôi mắt Lô Ác Ác trừng trừng chăm chú vào dao phay trong tay cô gái, cái này cho dù thái rau hay chặt thịt, khẳng định đều rất tiện dụng.
Suy nghĩ thêm Sở Tịch vẫn luôn dùng con dao phay mà anh tự làm ra từ mảnh hợp kim, Lô Ác Ác đột nhiên ngửa đầu nhìn về phía Sở Tịch, gương mặt hổ thẹn —— đại vương ta ngay cả dao để làm đồ ăn ngon cũng không cho vợ được, quá thất trách rồi!
"Ác Ác." Sở Tịch vừa nhìn vẻ mặt của cậu liền biết đầu óc cậu không biết nghĩ đến cái giống gì rồi, quyết đoán mở miệng đánh gãy cậu, thuận tiện giới thiệu: "Đây là ba người khác trong đội cận vệ mà ta muốn tìm. Cô ấy là Gigi*, chính là dị năng giả hệ chữa trị dã đề cập lúc trước."
Mỡ giải thích:
*Chỗ này tên của cổ nguyên văn là 恰恰, đọc là Cáp Cáp hoặc Kháp Kháp. Không kiếm ra được một cái tên phù hợp, tui sợ tác giả đặt tên luôn. Kháp thì có chữ phiên âm phù hợp là "rgi" Tui xin phép các bạn để cái tên Gigi cho giống con gái.
Lúc trước có 1 nhân vật là Justin =>QUÊN ĐI NHÉ. Vì ban đầu tui và Tama search trên baidu fanyin nó ra chữ Just!!! Mới tưởng là 1 anh tên Justin. Thật ra là cô Gigi này đó.
Còn có 1 đoạn ở chương nào đó tui ghi có Dove, "vừa vặn" là một dị năng giả hệ chữa trị, thì "Vừa vặn" đây là Gigi đó, vì cáp cáp = just, exactly (vừa vặn) chứ không phải Dove là hệ chưa trị đâu nha. Có gì tui sẽ sửa sau. Thông cảm giúp 2 con ngáo.
Tên Gigi nghe hoạt bát thế nhưng cô gái này không có chút hoạt bát nào cả, trên mặt là sự hờ hững biểu cảm gì cũng không có, ánh mắt nhìn ai cũng lạnh như băng. Bất quá lúc nàng nhìn Sở Tịch ngược lại là kính cẩn và kính nể, đối Lô Ác Ác cũng không có lộ ra chút thần sắc khinh thị nào, lễ phép hỏi thăm một chút.
Lô Ác Ác vẫn còn nhớ mong dao phay trong tay cô nàng, Sở Tịch đã giới thiệu với cậu hai người khác: "Hắn là Dove, dị năng đặc biệt."
Lô Ác Ác lưu luyến mà thu hồi tầm mắt dính trên dao phay, theo Sở Tịch nói mà nhìn sang, nhất thời vui mừng trợn to hai mắt, nếu như không phải sợ mất mặt trước mặt đàn em, cậu hẳn sẽ dụi dụi mắt, sau đó sẽ chạy tới ấn Dove xuống rồi reo hò một phen.
Điều này là bởi vì Dove là một cậu nhóc có mái tóc ngắn màu nâu, một gương mặt con nít đáng yêu, ánh mắt cong cong lúc cười lên không chỉ có hai cái lúm đồng tiền, còn có hai cái răng khểnh cũng lộ ra, nhìn qua cho người cảm giác vẫn là một đứa trẻ con. Quan trọng nhất là, hắn còn lùn hơn hình người của Ác Ác một cái đầu, cánh tay nho nhỏ cái chân nho nhỏ, so với Lô Ác Ác nhỏ hơn một vòng.
Lô Ác Ác ngẩng đầu ưỡn ngực, mũi chân căng chặt, dùng đôi mắt liếc một cái, tâm lý vui muốn chết, tiểu đệ tên Dove này còn lùn hơn mình một cái đầu!
Cậu bước đi thong thả qua, đứng trước mặt Dove, sống lung ưỡn thẳng hơn nhiều, mắt nhìn xuống Dove, dùng bộ dáng mà mình tự cho là vô cùng bạo ngược mà nói rằng: "Dove tiểu đệ, cậu yên tâm, sau này có Lô đại vương ta bảo vệ cậu!"
"Ừm, được nha!" tính khí Dove cũng giống như người hắn mềm mại, cười híp mắt nhìn Lô Ác Ác, trong đôi mắt cũng tràn đầy kinh hỉ, cuối cùng là có một người không khác mình là mấy!
Trời mới biết, hắn là một Thực Tinh nhân trưởng thành không lớn bao nhiêu trà trộn trong đội cận vệ có chiều cao trung bình là hai mét thì áp lực có bao nhiêu!
Thấy Lô Ác Ác có dáng dấp mười phần thần khí, Sở Tịch nhấn giữ đầu cậu xoa xoa, không cần đoán đều biết trong lòng cậu đang suy nghĩ gì. Lúc bình thường Lô Ác Ác nhìn ai cũng đều phải ngửa đầu bao nhiêu uất ức Sở Tịch đều thu vào mắt, cái này anh cũng hết cách rồi, cũng không thể đem tất cả mọi người kể cả mình trong đó gọt một đoạn cho lùn bằng, hiện tại thật vất vả có thể làm cho Lô Ác Ác đắc ý vào chiều cao một chút, Sở Tịch cũng không nỡ tạt cho cậu một gáo nước lạnh.
Bất quá chờ Lô Ác Ác cùng Dove hai người bọn họ "Sâu sắc nhìn chăm chú" lẫn nhau tận hai phút sau, Sở Tịch liền không nhịn được, xách sau cổ áo Lô Ác Ác vác cậu từ bên người Dove rời đi, giới thiệu với cậu với thanh niên tóc đen vẫn luôn lẳng lặng đứng ở một bên: "Đội trưởng đội cận vệ Alpes, em có thể gọi hắn là Al."
Thanh niên lạnh lùng chào theo nghi lễ quân đội, dung mạo nghiêm cẩn đào không ra một tia tỳ vết, biểu cảm trên khuôn mặt anh tuấn cương nghị cũng là thần sắc nghiêm cẩn cứng nhắc, mặc dù lúc trước bị Thương Lẫm dằn vặt một phen, quân trang trên người cũng bởi vì lúc trước chiến đấu mà nhiều chỗ xé rách còn dính vết máu đỏ sậm, mái tóc ngắn màu đen của hắn cũng như xiêm y đã được sửa sang không có một chút lộn xộn
Đây là người mà từ lúc Lô Ác Ác đi đến thế giới này thấy có huyết thống Hoa Hạ thuần chủng nhất ở Hoa Minh, không giống Sở Tịch tuy màu tóc là đen nhưng hai con mắt là di truyền từ huyết thống người Tự Di cổ tinh thành ra có màu xanh lục sẫm, cũng không như Ferrero bọn họ và những người khác mà do huyết thống gien mà màu sắc tóc khác nhau, Al là người châu Á da vàng địa cầu chính tông tóc đen mắt đen.
Không đúng, trong này phải trừ ra cái gã cao to đầu trọc Uông Tái, ai bảo gã vẫn giữ cái đầu trọc bóng lưỡng, không nhìn ra nổi màu tóc là màu gì.
Lúc trước Lô Ác Ác sinh sống trong giới tu hành, đều là người tóc đen mắt đen, chỉ có yêu quái mới có thể như Lô Ác Ác có màu tóc như màu lông khi biến hình. Từ nhỏ tại Thái Trạch sơn lớn lên thì Lô Ác Ác quen thuộc nhất cũng là tóc đen mắt đen, cho nên vừa nhìn thấy Al trước mặt, một luồng cảm giác thân thiết nhất thời tự nhiên mà sinh ra.
Nhóm đàn em của vợ cũng không tệ, Lô đại vương rất hài lòng, nhất định sẽ giúp vợ chăm nom nhóm đàn em thật tốt, a, đặc biệt là tên trọc kia, rảnh rỗi không có chuyện gì làm đánh một trận mới được.
Uông Tái vẫn còn đang chiến đấu với đội quân công thành trong ảo cảnh vuốt mặt một cái, vẫy vẫy tay toàn máu, tiếp tục sôi máu chiến đấu, còn không biết, gã đã bị Lô đại vương nhớ thương.
"Tướng quân, Ferrero, Nhạc Thế cùng Uông Tái ba người bọn hắn thất lạc với chúng tôi." Chờ Sở Tịch giới thiệu xong Lô Ác Ác cho ba người biết, Al liền thẳng người mà trầm giọng báo cáo tình huống, "Vệ Long cũng mất liên hệ..."
Ba người bọn họ xông vào mỏ Nguyên tinh thì ngay lập tức lâm vào ảo cảnh, sau đó lại mất đi ý thức bị Thương Lẫm trực tiếp mang ra, nhét vào một chỗ trong khoang chữa thương, mới vừa tỉnh lại phát hiện mình đứng ở một hòn đảo giữa hồ lớn, căn bản không có cơ hội biết rõ tình huống. Nếu như không phải Sở Tịch xuất hiện trước mắt, bọn họ giờ khắc này cũng không bình tĩnh như vậy.
HẾT CHƯƠNG 51.
*********
Mỡ: Chương gì dài bà cố, ngồi kiếm tên bà Gigi mà mắc mệt. Tui nghĩ chắc bà tác giả đặt tên gì đó gần giống vậy thôi, tui mợt quá lấy Gigi cho giống siêu mẫu Gigi Hadid =)))