Edit + Beta: Mỡ Mỡ
Chương 16:
Mùi máu tươi nồng nặc ở bên hồ kéo tới nhiều kẻ muốn chấm mút hơn, tuy rằng không dám bừa bãi xông lên nhưng cũng nằm một bên đưa mắt nhìn chằm chằm, trên cao sẽ có những con chim chuyên ăn thịt thối nghe phong phanh mà kéo đến.
Sở Tịch lên bờ lấy hai bàn tay gấu, mật gấu, sau đó lại gọi Lô Ác Ác đang định kéo xác gấu đi về: "Mớ thịt còn lại không cần đâu, thịt cứng lắm, nấu chín kĩ cũng ăn không ngon."
Nghe anh nói như vậy, Lô Ác Ác cũng thoải mái mà véo một cái vứt đám thịt gấu đi, sau đó một đường chầm chậm đi tới bên cạnh Sở Tịch, tha lấy mật gấu đã được anh rửa sạch bỏ vào trong gùi trên lưng, bày ra một bộ dáng chân chó, ngoan ngoãn vô cùng.
"Về hầm tay gấu cho mi ăn." Rất tự nhiên mà hưởng thụ sự lấy lòng của Lô Ác Ác, mặt Sở Tịch vốn không cảm xúc rốt cục cũng nhu hòa xuống, rửa sạch tay gấu ở hồ, anh quay người nhìn chằm chằm cặp mắt tròn xoe của Lô Ác Ác, trầm giọng giải thích: "Ta vừa đột phá đến cảnh giới tông sư, căn cơ vẫn chưa vững, bởi thế mới mất kiểm soát. Ác Ác, mi phải nhớ kĩ, cho dù thế nào đi chăng nữ, đao của ta sẽ không bao giờ chỉa về phía mi."
Lô Ác Ác nghiêng đầu, ngậm kín miệng không lên tiếng, làm bộ ra vẻ không hiểu gì hết trơn, ánh mắt nóng lòng muốn thử chăm chú nhìn vào tay cầm đao của Sở Tịch, trong lòng chỉ loanh quanh có một suy nghĩ – đao pháp vừa nãy xem ra vô cùng lợi hại, thiệt muốn đánh một trận quá đi!
Cậu giả bộ không để tâm cho lắm, nhưng cái tâm tư nho nhỏ kia chỉ thiếu chút nữa không viết lên trán, Sở Tịch nhận ra, tay cầm đao siết chặt, khóe miệng hơi nhếch lên.
Xét về tính tình hiếu chiến bẩm sinh của Ác Ác, không thể nào hoảng sợ cảnh tượng giết chóc vừa nãy, vậy thứ làm nó sợ, là ánh mắt của mình sao? Ngón tay Sở Tịch ấn vào mi tâm, xem ra sau này nên cố gắng ít sử dụng năng lực này trước mặt Ác Ác rồi.
Từ xa xa vọng đến một loạt tiếng bước chân ầm ầm ầm, một con quái thú khổng lồ đi nghiêng núi đổ cây xuất hiện trong tầm mắt của Sở Tịch và Lô Ác Ác, từng mảng từng mảng vảy giáp xám đen to lớn bị ánh mặt trời chiếu rọi hiện ra như những khối quặng thô ráp.
Cơ bắp Sở Tịch căng cứng, anh tiến lên một bước, che chở phía trước Lô Ác Ác, hai mắt sắc bén nhìn chằm chằm lân giáp thú chậm rì rì hướng về phía cái hồ đi qua. Trải qua một thời gian dần quen với việc mọi thứ ở đây to lớn đến lạ kì, thì đây cũng là lần đầu tiên anh thấy một con thú bự chảng đến như vậy, quả thực là tựa như một ngọn núi vững chắc di động, mang đến cho người ta một cảm giác ngột ngạt còn mạnh hơn so với con khủng long T – Rex.
"Ác Ác, chúng ta đi về. Không nên dây vào việc này..."
Sở Tịch vẫn chưa nói hết câu thì Lô Ác Ác đã vẫy cánh, nhảy tung tăng hướng về phía lân giáp thú chạy tới. Chỉ trong nháy mắt, Lô Ác Ác đã nhảy phốc lên người lân giáp thú, còn quay đầu hướng về phía Sở Tịch vung gùi ý bảo anh cũng tới đi. Cái đồ vô tâm vô phế này khiến Sở Tịch đen mặt cắn chặt răng, lòng bàn tay siết chặt thanh đao đã ướt ra một tầng mồ hôi.
Cái gì mà thẳng thắn đáng yêu! Tiểu gia hỏa này gan lớn nhỉ, thật sự là nên dạy dỗ ra trò cho một trận! Sở Tịch đơ mặt, trong nháy mắt đen thui, anh nhanh chóng nhảy mấy cái đã phi thân lên trên lưng lân giáp thú, tóm chặt lông đuôi Lô Ác Ác, giơ tay dùng sống đao đánh mấy cái bốp bốp khiến cho mông giật nảy.
"Ca!" mặt Lô Ác Ác mờ mịt, dùng cánh nhọn che cái mông nóng hừng hực của mình, lông đuôi dài run a run, dưới ánh mắt Sở Tịch vẫn trơ ra không dám chạy trốn.
Một lát sau, Sở Tịch đầu tiên thả lỏng tay, đáy mắt hiện lên một tia ảo não, xem phản ứng của con lân giáp thú không hề bị ảnh hưởng mà vẫn chậm rì hướng đến bên hồ, con quái thú này hóa ra lại không có công kích như mình tưởng tượng, hơn nữa hẳn là Lô Ác Ác khá quen thuộc với con thú lớn này, bằng không thì cũng không liều mạng phóng lên trên lưng nó.
Nhưng lỡ như con thú này phát điên tấn công bất chợt thì làm sao? Thú khổng lồ có hình thể càng lớn có nghĩa thực lực càng thêm mạnh, con thú như tòa múi này chỉ cần vươn mình một cái, Lô Ác Ác vốn có thân thể nhỏ bé không kịp né ra thì nhất định đã bị ép thành bánh thịt gà! Trong đầu Sở Tịch nhịn không được cứ lởn vởn những ý niệm này, cho dù không muốn nhưng anh cũng không thể không thừa nhận, cho đến bây giờ anh vẫn đang cảm thấy sợ không thôi.
Lông đuôi vừa được thả ra, Lô Ác Ác liền dùng sức đẩy Sở Tịch ra, ngậm lấy cái gùi yêu quý của mình, xoay phắt người đi, hầm hừ bước đi tựa như một con cua ngang ngược cô độc.
Vợ xấu tính quá! Lần này đại vương ta sẽ không thích y nữa! Không thích nữa!
"Đứng lại!" Sở Tịch đánh đòn phủ đầu khẽ quát một tiếng, lạnh lùng trầm giọng nói: "Ác Ác, mi đã quên là đã hứa với ta cái gì rồi hả? Không khiến cho mình rơi vào nguy hiểm, việc đã hứa mà không làm được, chẳng lẽ không nên bị giáo huấn môt chút sao?"
Chỉ là bắt sâu ăn trên người lân giáp thú, nguy hiểm quái gì chớ! Lô Ác Ác quay đầu, cặp mắt trợn tròn lên, khí thế hùng hổ mà trừng Sở Tịch, móng vuốt dùng sức cào cào mấy lần.
"Mi cảm thấy con thú dưới chân này không nguy hiểm, không phục?" Sở Tịch nói, tiến về phía trước một bước.
Chính là không phục đó! Lô Ác Ác tiếp tục trừng mắt anh, lại chọc ta, chọc ta nữa là đại vương ta đánh cho biết, lột sạch đánh mạnh vào cái mông í!
"Vậy lỡ như nó đột nhiên tấn công mi thì sao? Mi cứ không hề có chút phòng bị nào, nắm chắc mấy phần né tránh được công kích của nó?" Trong lúc nói chuyện, Sở Tịch đi tới trước hai bước, đi đến trước mặt Lô Ác Ác, giơ một tay lên đặt lên bộ ức do tức giận mà nhô ra của cậu, âm thanh trầm thấp mang theo một chút từ tính, "Ác Ác, mi rất quen thuộc con thú này, biết nó sẽ không tấn công mi, nhưng ta không biết. Mi thử suy nghĩ một chút, nếu như người mi coi trọng đột nhiên không chút phòng bị nhảy phốc lên người một sinh vật nguy hiểm mày mi không rõ, mi có sợ hay không?"
Tưởng tượng ra cảnh vợ yêu đột nhiên bị bắt đi bởi một con đại yêu mình đánh không lại, có khẳ năng bị ăn luôn, lông vũ trên người Lô Ác Ác muốn nổ tung, thật là đáng sợ! Cậu đột nhiên mở bung hai cánh, cuốn lấy Sở Tịch, cúi đầu dụi dụi trên vai Sở Tịch – vợ ơi, đừng sợ! Đại vương ta sẽ bảo vệ vợ, ai cũng không được đem vợ đi rồi ăn mất!
"...."
Tuy rằng không biết Lô Ác Ác đột nhiên bị rút cọng gân nào, thế nhưng mục đích dỗ dành cậu của Sở Tịch đã thành công, cho nên cũng chẳng muốn làm rõ làm chi. Bây giờ trước hết làm an lòng Lô Ác Ác, đợi sau khi về thì làm một bữa tiệc lớn thật ngon, muốn dỗ cậu không khó, cái khó ở chỗ phải đảm bảo cho cậu nhớ lâu, nghĩ đến đây, Sở Tịch không khỏi đau đầu.
Còn Lô Ác Ác bên này trong lồng ngực tràn đầy ý thức có trách nhiệm, bị dỗ dành hai ba câu thì vòng vòng trong bộ óc đơn giản đều là suy nghĩ muốn bảo vệ vợ, một ý chí sục sôi muốn làm chú gà trống có thể mang lại cảm giác an toàn cho bầu bạn. Đến nỗi cái chuyện muốn chiến tranh lạnh với Sở Tịch cũng như không muốn yêu thích anh nữa, đặt vuốt xuống một cái đã quên.
Lân giáp thú nằm xuống ven hồ tắm nắng, lười biếng mà nhắm mắt ngáy ngủ, Sở Tịch và Lô Ác Ác dặn vặt trên lưng nó một phen, nhưng đối với nó chỉ như hai con sâu nhỏ trên lưng, vốn không gây nên sự chú ý của nó cho lắm.
Xung quanh có một đám chim nâu xám lượn quanh, có chút bạo gan sà xuống nhưng không dám đến gần địa bàn của Lô Ác Ác chiếm cứ, vì vậy phải chen chúc nhau kiếm sâu trong khe vảy giáp.
Lô Ác Ác cũng không thả ra Sở Tịch đang bị mình cuốn lấy, quay người móc một con sâu ra, đắc ý ngậm cho Sở Tịch xem. Sở Tịch đem tình huống xung quanh thu vào mắt, tâm tư chuyển một cái thì hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, chú gà của mình thì ra là chuyên môn trà trộn vào đội ngũ nhân công làm vệ sinh kiếm ăn, thông minh phết đấy...
Nhìn chằm chằm Lô Ác Ác đang hiến vật quý một hồi lâu, khóe miệng anh co rúm một hồi, bất đắc dĩ cười khổ: "Hóa ra là như vậy, được rồi, về ta làm cho mi một bữa bách trùng yến."
"Ó ó hây dô...."
HẾT CHƯƠNG 16.
**********
Đang Tết nên biết mọi người chán, tui post lẻ tẻ mọi người đọc đỡ buồn, qua Tết trở lại như thường: ĐĂNG VÀI CHƯƠNG 1 LẦN / 1 TUẦN nhe.