Editor: Phộn
Beta: Linh
******
Chỉ đăng tải tại W🅰️TTP🅰️D @TeamBongCucCute và wordpress của nhóm, không đăng tải tại truyenwiki1 gì gì đó và các nơi khác*******
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? .
Truyện Khoa HuyễnThành thật mà nói, Khổng Tiếu ở bên trong cửa cũng không muốn đối mặt với vấn đề này.
Cậu cảm thấy mình là một ví dụ điển hình cho câu nói tự lấy đá đập chân mình!
Vốn là hôm nay sau khi nghe cuộc trò chuyện của đồng nghiệp, cậu đã nghĩ ra một ý tưởng tốt.
Căn hộ cậu thuê sử dụng khóa điện từ, cửa bên ngoài và phòng ngủ đều dùng loại này. Không có chìa khóa, một khi hết điện, cửa sẽ khóa và không có cách nào mở được. Bởi vậy Khổng Tiếu suy nghĩ, vừa về nhà liền chạy vô phòng ngủ tháo pin ở trong cửa ra.
Sau đó chờ Đồ Lương đến giao đồ ăn, cậu chỉ cần nắm chắc thời cơ, làm bộ vừa tắm xong không mở được cửa, là có thể danh chính ngôn thuận đi câu dẫn người ta!
Cậu có một cái khăn lông bù xù màu tím.
Lúc quấn quanh hông, lộ ra nửa người trên vừa mới tắm xong trắng nõn mềm mại thơm ngát, nếu người bán thịt thật sự có ý với cậu...
Hí hí hí.
Chắn chắn là hắn sẽ có phản ứng, đúng không?
Cứ như vậy Khổng Tiêu mang theo chút xấu hổ tính toán.
Mà cậu về đến nhà, cũng chính xác dựa theo kế hoạch hành động.
Đầu tiên là đặt hàng ở cửa hàng.
Sau đó cạy nắp khóa điện tử của phòng ngủ rồi cạy pin ra.
Chờ Khổng Tiếu cởi quần áo qua, chỉ mặc quần nhỏ bên trong, chuẩn bị đi tắm rửa, lại đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
Cậu muốn thử xem khóa điện tử ở cửa phòng ngủ có còn pin không, thật sự mở không ra.
Vì thế, Khổng Tiếu đứng trong phòng khách, đóng cửa phòng ngủ lại.
Đúng vậy, cậu cứ như vậy ngu ngốc chủ động giơ tay lên. Giữ cửa! Đóng lại!
Cùm cụp một tiếng.
Khổng Tiếu khóc không ra nước mắt mới phát hiện, cửa phòng ngủ của cậu, xác thực, quả nhiên, chính xác 100% không mở được!
Mà cậu.. Đang trần truồng đứng trong phòng khách, cũng không biết đi chỗ nào.
Quần áo để tắm rửa vẫn còn nằm trên giường phòng ngủ, chiếc khăn tím để bọc người cũng treo trên ban công bên ngoài phòng ngủ.
Hiện giờ, cả người Khổng Tiếu trơn bóng, chỉ mặc một cái quần lót màu đồng, sáng loáng đứng ở trong phòng khách.
Nhất thời đầu óc có chút mơ hồ...
Khổng Tiếu nhìn quanh bốn phía.
Ngoại trừ ghế sofa trong phòng khách, hai cái gối ôm hoạt hình ở phía trên, bất kỳ đâu cũng không có một mảnh vải thừa!
Lại chợt nhận ra, dây sạc của mình cũng ở trong phòng ngủ... Đó vốn là đồ dùng chuẩn bị cho sau khi cậu thăm dò nam nhân xong, sẽ dùng nó để nối nguồn điện của điện thoại với cửa, sau đó mở cửa phòng trường hợp khẩn cấp!
Cậu cũng không muốn tự ngược mình, nhưng mà quyến rũ không thành, ngược lại còn hại bản thân ngủ ghế sofa!
Nhưng bây giờ...
Khổng Tiếu phát hiện, hình như mình có khả năng thật sự phải ngủ ghế sofa.
Điều làm cậu sụp đổ hơn nữa là làm sao cậu có thể đi làm vào ngày mai đây?!
Trong lúc cậu đang phát điên với chỉ số thông minh bỗng dưng quay về 0 của mình, cửa lớn bỗng nhiên bị gõ.
Loạn trong giặc ngoài!
Khổng Tiếu ôm chặt thân thể nhỏ bé của mình, đột nhiên lại không biết phải xử lý tình huống này như thế nào.
Cậu vẫn còn nghe thấy tiếng gõ cửa từ bên ngoài.
Khổng Tiếu đành phải nhích nhích tới bên cửa, lên tiếng bảo Đồ Lương đặt đồ ăn ở trước cửa.
Cậu còn có thể làm gì đây?
Cũng không thể trần truồng mà mở cửa chứ?!
Cậu chỉ là muốn thăm dò và quyến rũ người nào đó một chút thôi, không phải muốn bị coi là biến thái!
Nhưng mà, người ngoài cửa lại không biết lúc này cậu đang cực kỳ rối rắm!.
"Có phải xảy ra chuyện gì không?!"
Thanh âm trầm thấp mang theo khẩn trương từ khe cửa truyền đến, làm cho Khổng Tiếu cảm thấy ấm áp.
"Không có gì đâu!"
Cậu đem đầu để ở cạnh cửa, mềm giọng mang theo chút ủy khuất mà mình cũng không biết hướng ra bên ngoài nói, "Thật sự không có việc gì!"
"Anh về trước đi, tí nữa tôi tự ra lấy."
Người bên ngoài im lặng hai giây.
"Được, vậy tôi để ở trước cửa."
Tựa hồ là tin lời cậu nói, cạnh cửa thật sự có âm thanh để vật xuống.
Khổng Tiếu ở bên trong lặng lẽ kiễng mũi chân xuyên qua mắt mèo nhìn ra ngoài.
Đồ Lương buông túi xuống, đứng thẳng dậy, khuôn mặt vừa vặt đặt ngay ở mắt mèo, gần đến mức khiến Khổng Tiếu hít sâu một hơi.
Giống như hai người muốn hôn nhau vậy.
"Vậy tôi đi trước đây!"
Khổng Tiếu thấy người ngoài cửa nói.
"Ừm."
Cậu che lại trái tim nhỏ bé, sau đó lưu luyến không rời nhìn nam nhân bước đi.
Ôi, thật là một cơ hội tốt mà.
Đáng ghét!!!
Đợi đến khi mắt mèo không thể nhìn thấy được người nữa, lại qua vài phút, Khổng Tiếu mới nhẹ nhàng thở ra, lặng lẽ mở cửa phòng.
Một cánh tay trắng nõn thò ra từ khe cửa, để xuống cầm lấy túi thức ăn.
Theo biên độ động tác, vòng eo thon thả cùng nửa đoạn đùi cũng lộ ra khỏi phạm vi che chắn của khung cửa, tiếp xúc với ánh sáng của hành lang.
Cả người Khổng Tiếu đều đặt lực chú ý lên tay cầm đồ.
Hoàn toàn không chú ý tới hàng hiên nửa tầng của hành lang, bóng người quen thuộc vẫn chưa đi xa.
Mà theo lúc cậu mở cửa, người nọ cũng sải bước lên bậc thang, trực tiếp đưa tay ngăn lại động tác đóng cửa của cậu.
*******
Cả hai người tựa hồ đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi.
Đứng ở trước cửa nửa khép nửa mở, bốn mắt nhìn nhau.
Thẳng cho đến khi trong hành lang vang lên tiếng bước chân của người khác lên lầu, Đồ Lương mới theo bản năng đẩy người trước mặt vào trong phòng.
Đôi chân của chính mình cũng không khống chế được mà đi theo, "Rầm" một tiếng, ngăn cách hai người và âm thanh bên ngoài hành lang.
"Anh..."
"Tôi..."
Hai người đồng thời mở miệng, lại đồng thời im miệng.
Khổng Tiếu cảm giác mình đang ở bên bờ cái chết...
Cả người cậu đều bốc khói, thầm nghĩ muốn tự đào một cái hang chôn mình tại chỗ, thật muốn quên đi cảnh tượng trước mặt này, cậu căn bản không biết nên nói cái gì cả.
Mà Đồ Lương thì lại trắng trợn nhìn chằm chằm cơ thể chói mắt trước mặt, cổ họng khô rát không có cách nào nói chuyện.
Người trong lòng hắn nhớ thương đã lâu, cứ như vậy đột nhiên ngoài ý muốn, đem thân thể mê người của mình phô bày ra trước mặt hắn.
Trần truồng, lại trắng như tuyết.
Giống như một miếng bánh kem ngọt ngào, ngoan ngoãn tự mình tháo vỏ hộp ra ngoài, chạy đến trước mặt hắn.
Đồ Lương tham lam quét tất cả ngọt ngào của chiếc bánh kem này vào trong mắt.
Đồng thời, hắn cũng chú ý tới vật che chắn duy nhất của chiếc bánh ngọt khiến người ta miệng đắng lưỡi khô bị che khuất này là... Một cái gối ôm!
Nho nhỏ, mềm nhũn, như cái mông của một chú chó Corgi vậy.
Vừa đủ để che chắn cái eo nhỏ kia.
"Khụ, em... Trước tiên nên mặc quần áo vào đã!"
Đồ Lương gắt gao ngăn chặn thân thể rục rịch, nỗ lực dời ánh mắt của mình sang một bên, khàn giọng nói.
Khổng Tiếu một tay ấn gối ôm, một tay ôm ngang cánh tay chắn trước ngực, khóc không ra nước mắt.
"Không có!"
Nè nha!
Nếu cậu có quần áo, mắc mớ gì cậu lại không mặc?!
Lúc này, trong đầu Khổng Tiếu toàn là xấu hổ, đã hoàn toàn quên đi tâm tư muốn quyến rũ người ta.
Cậu chỉ muốn nhanh chóng tiễn người đi, không cho hắn nhìn thấy bộ dáng mất mặt này của mình.
Nhưng nam nhân một chút cũng không nhìn ra sự bất lực xấu hổ của cậu, thậm chí còn tiến lên một bước, kề sát cậu hơn.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Hương vị nam tính đánh thẳng vào mặt làm cho Khổng Tiếu rùng mình, tay cậu không khỏi nắm chặt cái mông của Corgi, thẳng thắn lấy thái độ gáo vỡ làm muôi ra, nhắm mắt hét lên:
"Cửa phòng ngủ của tôi không mở được!"
Đáng ghét!
Tất cả đều tại anh ta!!!
Nếu không phải vì người bán thịt này, cậu sẽ lưu lạc tới mức trần truồng như thế này à?!?
Khổng Tiếu biến xấu hổ thành động lực, trong lòng bắt đầu cố tình gây sự.
Đồ Lương lại không biết Khổng Tiếu đang nghĩ gì.
Hắn nghe vậy liền buông thức ăn trong tay xuống, đi về phía phòng ngủ muốn giúp khổng tước nhỏ xem tình huống như thế nào. Có điều trước khi đi qua, chân hắn rẽ một chút, đi đến cửa sổ phòng khách, kéo rèm cửa lại.
"Em che người lại đi!"
Hắn khô khan giải thích một câu.
Thật ra đây không phải là hành động thân sĩ gì hết, chỉ là dục vọng chiếm hữu bên trong Đồ Lương không cho phép bất cứ ai ai nhìn bất cứ thứ gì trên người khổng tước nhỏ của hắn!
"Ừm..."
Khổng Tiếu cúi đầu, dùng chân trần cọ cọ sàn nhà, "Cám ơn anh."
Nhất thời trong lòng nói không nên lời.
Đồ Lương cảm thấy nếu mình không tìm gì đó để làm, chỉ sợ mình lại dán mắt vào người bánh ngọt nhỏ, vì thế bước nhanh tới cửa phòng ngủ, thử phá khóa.
Bộ dạng nảy của Khổng Tiếu, không dám đứng gần nam nhân nên cậu chạy đến ghế sofa ngồi, nép người vào lưng ghế, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ nói với Đồ Lương.
"Vô dụng thôi..."
Trên ghế sofa còn có một cái gối ôm khác.
Cậu liền lấy ra ấn vào người, tốt xấu gì cũng thêm một phần cảm giác an toàn.
"Đó là khóa điện từ, hết điện, không mở được." Khổng Tiếu hận lúc nãy mình quá ngu, lúc này lại ủ rũ giống như cải thìa, "Ngoại trừ bảng điện tử thì không có cái gì ở bên ngoài hết."
"Cổng sạc đâu?"
Đồ Lương ở dưới bảng điện tử, mò được một cái giao diện, quay đầu lại hỏi Khổng Tiếu.
Kết quả vừa quay đầu, nhìn thấy một màu xanh ngọc đầy mắt, cái đầu nhỏ, cùng một mảnh vai gáy trắng nõn.
Quai hàm Đồ Lương căng thẳng.
Đồng chí dưới háng cũng không kiềm chế được có ý định muốn chào cờ.
"À, cái kia có thể dùng khẩn cấp, nhưng phải có dây sạc..."
Ngay cả "Hậu chiêu" mà Khổng Tiếu cũng không muốn để lại, cậu thẳng thắn thừa nhận, "Sạc dự phòng với dây sạc đều ở trong phòng của tôi."
Nói xong ảo não dùng ót dập vào đầu ghế sofa, "oăn mo tam" phỉ nhổ chủ ý của thằng bạn.
(Oăn mo tam = one more time)
Quyến rũ cái gì mà quyến rũ!
Giờ cậu trần như nhộng, cũng không muốn quyến rũ ai hết á!
Ngược lại làm cho mình trần truồng, ngay cả một bộ quần áo tử tế cũng không có mà mặc, đêm nay còn phải ngủ ngoài sofa!
Thật đáng ghét!
Khổng Tiếu không biết trong mắt của Đồ Lương, bộ dáng này của mình có bao nhiêu đáng yêu.
Đáng yêu đến mức khiến người ta hận không thể ôm cậu vào trong ngực, hung hăng nắn bóp "thương yêu".
Quai hàm của Đồ Lương hết căng rồi thả, cuối cùng dứt khoát thả lỏng.
Trải qua một trận đấu vật vô hình trong nội tâm, khát vọng chiến thắng lý trí, mà lý trí thì lung lay sắp đổ nói cho hắn biết...
Cơ hội không thể bỏ lỡ, có không giữ mất tìm cái nịt!
Vì thế, Đồ Lương bỗng dưng đứng lên.
Một bên kéo vạt áo của mình ra khỏi lưng quần, một bên chầm chậm đi đến sofa.
******
Có chương 14 trên wordpress rồi nha mn ^^