Edit: Mon

Sau khi gấp yếm xong, Thẩm Đại lại đi tìm việc khác để làm, dù sao cũng không thể đứng ở đây mắt to trừng mắt nhỏ với Cù Mạt Dư.

Cù Mạt Dư liền đi theo sau Thẩm Đại, loanh quanh ở trong phòng. Lúc thì hỏi cái này là cái gì, lúc thì hỏi hỏi cái kia dùng như thế nào, nhiều đồ cho trẻ em sơ sinh trong mắt hắn rất kỳ quái. Sau đó hắn đi đến bên mép giường của Khâu Khâu.

Cô bảo mẫu cảm thấy tư thế ngủ của Khâu Khâu cần được cải thiện nên đã quấn kín mít bé lại, chỉ để lộ ra một cái đầu nhỏ.

Cù Mạt Dư cảm thấy có chút buồn cười, vật nhỏ luôn nhe răng múa vuốt khóc sướt mướt bây giờ lại giống như một cuộn sushi lớn, tay chân đều không thể nhúc nhích. Thật thú vị. Hắn nhịn không được mà vươn tay ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc vào khuôn mặt bụ bẫm của Khâu Khâu.

Thẩm Đại từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy động tác của Cù Mạt Dư thì lập tức nhỏ giọng nói: "Đừng chạm vào con!"

Đôi lông mày của Khâu Khâu xoắn lại như sâu bướm, sau đó mí mắt bắt đầu run run, vừa rồi còn khịt mũi chảy nước miếng, đột nhiên lại há miệng ra khóc, dù mắt vẫn đang nhắm tịt.

Cù Mạt Dư sợ tới mức rụt về tay, lui về phía sau hai bước, có chút chột dạ mà nhìn Thẩm Đại một cái.

Thẩm Đại vội vàng đi tới, vỗ nhẹ lên ngực Khâu Khâu, nhỏ giọng nói: "Ừm cục cưng ngoan, ngoan nào. Không sao đâu không sao đâu, ngủ đi." Anh phóng ra pheromone để trấn an bé con, đồng thời nói với Cù Mạt Dư, "Cậu tránh ra xa chút."

Cù Mạt Dư sờ sờ mũi, buồn bực lui vào trong góc tường.

Thẩm Đại cong eo, một tay vỗ nhẹ vào Khâu Khâu, tay kia vén phần tóc mái lòa xòa trước mắt ra sau tai, lộ ra quai hàm rõ ràng cùng chiếc cổ dài trắng trẻo. Khi nhìn Khâu Khâu, khóe mắt anh cong cong, trên mặt nở nụ cười, đôi môi hồng nhạt hé mở, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, dịu dàng khó tả.

Trái tim của Cù Mạt Dư đập dữ dội vài lần, Omega của hắn đang dỗ con của họ ngủ, hình ảnh như vậy xứng đáng với tất cả những lời miêu tả ấm áp và đẹp đẽ nhất trần gian.

Khi tiếng khóc của Khâu Khâu dần yếu đi, Thẩm Đại mới thở phào nhẹ nhõm. Anh ngồi xuống bên giường, giải phóng pheromone để an ủi đứa con của mình, nhìn đứa bé nhỏ bình yên chìm vào giấc ngủ.

Cù Mạt Dư cách khá xa, vươn cổ cũng không nhìn thấy Khâu Khâu. Thẩm Đại vẫn quay lưng về phía hắn, với tư cách là một người cha alpha, hắn càng ngày càng muốn đến gần, vì vậy hắn nhịn không được nhỏ giọng nói: "Ngủ rồi à?"

Thẩm Đại quay mặt lại, lạnh lùng nhìn Cù Mạt Dư một cái, ý tứ là hiển nhiên.

"Ừm, để nó ngủ đi, tôi ra ngoài trước." Cù Mạt Dư chán nản đi ra ngoài, hắn quyết định ngày mai khi dậy sẽ cố gắng nhìn đến gần Khâu Khâu hơn, mua nhiều đồ chơi như vậy thì chắc phải có thứ Khâu Khâu thích.

Khi hắn đi xuống cầu thang, bảo mẫu đang trò chuyện với chú Hằng, Cù Mạt Dư liếc nhìn cô ấy và ra hiệu cho cô ấy đi qua.

Hai người đi sang một bên, Cù Mạt Dư nói: "Tôi đã xem qua lý lịch của cô, cô đã làm y tá khoa nhi hơn mười năm."

Bảo mẫu mỉm cười nói: "Đúng vậy, Cù tổng." Đây là ưu thế của cô so với những bảo mẫu bình thường, đó là lý do tại sao cô có thể vào làm bảo mẫu của một gia đình giàu có như vậy.

"Được." Cù Mạt Dư gật đầu, "Rút một ít dịch tuyến của Khâu Khâu cho tôi, đừng để Thẩm Đại phát hiện."

Bảo mẫu ngẩn người.

"Có thể thực hiện tại nhà không?" Rút dịch tuyến giống như lấy máu, lấy kim đâm vào tuyến thể để rút ra. Ít nhất theo Cù Mạt Dư biết là như thế, nhưng hắn không biết có thể áp dụng cho trẻ sơ sinh không.

Bảo mẫu do dự nói: "Có thể." Cô ấy hỏi: "Cù tổng, ngài có thể cho tôi biết dùng để làm gì không? Tôi phải biết lượng dịch cần rút ra và cất giữ thế nào."

"Đo nồng độ pheromone." Ánh mắt Cù Mạt Dư tối lại, trong lòng dâng trào ý nghĩ. Hắn muốn mang dịch tuyến của Khâu Khâu đến bệnh viện mà hắn đầu tư vào để kiểm tra. Nếu là loại A thì tốt, còn không phải thì đổi thành loại A, nếu không người nhà họ Cù sẽ không thèm để Thẩm Đại vào mắt.

Buổi chiều Cù Mạt Dư đến công ty để mở cuộc họp, khi về đến nhà đã quá giờ ăn tối. Hắn cởi áo vest đưa cho dì Lan, rồi hỏi: "Hôm nay của A Đại ăn cơm thế nào? Thực đơn do chuyên gia dinh dưỡng kê anh ấy có thích không?"

Dì Lan nói: "A Đại nói thích. Nhưng ngài cũng biết cậu ấy không kén ăn, cho dù không thích cũng sẽ không nói gì. Tôi có quan sát, chắc là cậu ấy cảm thấy canh vịt hơi béo nên chỉ húp một chén nhỏ, thịt và rau đều ăn, còn ăn một bát cơm, tổng thể cậu ấy ăn không quá nhiều nhưng cũng không quá ít."

"Chuyên gia dinh dưỡng nói như thế nào?"

"Chuyên gia dinh dưỡng nói rằng A Đại đã không chăm sóc bản thân sau khi sinh, lại làm lụng vất vả nên bây giờ cơ thể khá yếu. Nhưng cũng may là nền tảng cơ thể vẫn tốt, chỉ cần ăn ngon ngủ ngon, tâm trạng tốt, phối hợp vận động một chút, dần dần sẽ tốt lên."

Nghĩ đến dáng vẻ gầy gò của Thẩm Đại, Cù Mạt Dư liền cảm thấy khó chịu: "Phải mau chóng chăm cho anh ấy béo lên một chút."

"Thiếu gia, tôi cảm thấy có chuyện này ngài nên hỏi thăm bác sĩ một chút."

"Chuyện gì?"

Dì Lan nhỏ giọng nói: "Hôm nay tôi nói bóng nói gió hỏi, A Đại từ khi sinh Khâu Khâu đến giờ vẫn chưa tiến vào kỳ phát tình. Omega thường sẽ tiến vào kỳ phát tình trong vòng hai ba tháng sau khi sinh, kỳ phát tình này sẽ giúp cho cơ thể khôi phục các chức năng, nếu qua ba tháng mà vẫn không có thì chứng tỏ sức khỏe không tốt, cần đi gặp bác sĩ." Bà nói xong lời cuối cùng, sắc mặt trầm xuống, "Năm đó tôi chăm sóc Cù phu nhân nên biết chuyện này, bà ấy lúc đó không khỏe lắm..."

Vẻ mặt của Cù Mạt Dư liền thay đổi. Mẹ hắn khi đó mắc chứng trầm cảm sau sinh, thân thể đã chịu tổn thương rất lớn, sau đó bà không còn mang thai nữa. Về phần bà không muốn hay không thể mang thai lần nữa, hắn cũng không biết. Hắn chỉ biết cha và mẹ hắn là đôi vợ chồng bị đánh dấu trói buộc nhau, đối với nhau vừa yêu lại vừa hận, cả đời hành hạ lẫn nhau. Nếu như bà không sinh ra đỉnh cấp Alpha là hắn thì cha tuyệt đối sẽ không chấp nhận chuyện mình chỉ có một đứa con trong cuộc đời này.

"Dì Lan, tôi hiểu rồi." Cù Mạt Dư nói, "Đừng nói với anh ấy những chuyện này."

"Tôi hiểu rồi, thiếu gia."

"Anh ấy vẫn còn ở trong phòng Khâu Khâu à?"

"Đúng vậy."

Cù Mạt Dư chạy lên lầu. Sau lưng truyền đến âm thanh nho nhỏ có phần do dự của dì Lan: "Thiếu gia, xin hãy đối xử tốt với A Đại."

Cù Mạt Dư đi đến cửa phòng, gõ nhẹ hai lần, sau đó đẩy cửa ra.

Bảo mẫu đang chơi di động, Thẩm Đại đang đọc sách, hai người đều ngồi ở sô pha bên cạnh giường em bé.

Bảo mẫu đứng lên, chỉ chỉ vào giường em bé, nhỏ giọng nói: "Tiểu thiếu gia ngủ rồi."

Thẩm Đại cũng buông sách xuống, như thể anh đang đề phòng Cù Mạt Dư sẽ đến gần và đánh thức Khâu Khâu một lần nữa.

Cù Mạt Dư đưa tay về phía Thẩm Đại: "Khâu Khâu ngủ rồi, anh cũng nên về phòng nghỉ ngơi đi."

Thẩm Đại ngơ ngẩn mà nhìn tay Cù Mạt Dư, không động đậy.

"A Đại, đi thôi."

Thẩm Đại đương nhiên biết anh không thể ngủ ở chỗ này, bởi vì bảo mẫu muốn ngủ ở đây, cũng là bởi vì Cù Mạt Dư không cho, nhưng anh cũng không muốn ở cùng một chỗ với Cù Mạt Dư...

Bảo mẫu cúi đầu, không nhìn chuyện cô không nên nhìn, không hỏi chuyện cô không nên hỏi, bầu không khí thật sự rất xấu hổ.

"A Đại." Cù Mạt Dư lại kêu tên anh lần nữa, dịu dàng nói: "Ngoan nào."

Thẩm Đại đột nhiên đứng lên, bước nhanh đi tới cửa, lướt qua Cù Mạt Dư, trực tiếp đi ra ngoài.

Cù Mạt Dư đuổi theo anh vài bước: "Anh đừng giận."

Thẩm Đại cúi đầu không nói lời nào.

Cù Mạt Dư giữ chặt tay Thẩm Đại, đi lên lầu.

Vừa bước vào phòng ngủ của Cù Mạt Dư, Thẩm Đại đã dựng tóc gáy. Mọi thứ ở đây đã được khôi phục như ban đầu, sớm đã không còn dấu vết tàn phá khi Cù Mạt Dư và anh cùng trải qua thời kỳ mẫn cảm. Nhưng những ký ức đó vẫn còn rõ ràng trước mắt anh, những âm thanh hoặc bạo lực, hoặc rối bời, hoặc ngọt ngào, hoặc đau đớn. Những mảnh vỡ của bức tranh kí ức ùa về trong tâm trí anh ngay khi anh bước vào căn phòng đầy mùi gỗ Hắc Đàn này, gợi cho anh rất nhiều chuyện mà anh không muốn nhớ lại.

Dường như tất cả các loại cảm xúc giữa anh và Cù Mạt Dư đã bùng nổ trong căn phòng ngủ này. Anh đã khóc, đã cười, đã kêu lên, đã van xin, đã giải thích, và những lời buộc tội anh. Nếu đã từng dây dưa với Cù Mạt Dư là vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời anh, thì căn phòng này là nơi ngòi bút đặt xuống nặng nhất. Nơi mà cả đời anh tưởng chừng sẽ không bao giờ đặt chân đến nữa, giờ đây anh như bị mắc kẹt lại ở đây.

Cù Mạt Dư nhận ra Thẩm Đại cứng đờ, tự nhiên hắn cảm thấy những ký ức dù tốt hay xấu như hiện rõ trước mắt. Hắn nhẹ nhàng nói: "Nếu anh không muốn ở trong căn phòng này thì chúng ta có thể đổi phòng khác, nhưng anh vẫn phải ở cùng phòng với tôi."

Thẩm Đại rút tay về, không muốn lộ ra vẻ sợ hãi của bản thân, anh lạnh lùng nói: "Sao cũng được."

Cù Mạt Dư ôm Thẩm Đại vào lòng, đặt lên trán anh vài nụ hôn nhẹ nhàng: "Anh nghe tôi nói, A Đại. Tôi thực sự rất muốn làm tình với anh, dù xa anh một khoảng thời gian nhưng mỗi một ngày tôi đều nhớ đến, nhưng tôi cũng không muốn miễn cưỡng anh. Tôi đảm bảo sẽ cho anh trải nghiệm tốt nhất, giống như trước đây, anh có thể chấp nhận không? Hửm? Được không?"

Thẩm Đại vẫn trầm mặc như cũ.

Cù Mat Dư nâng cằm anh lên, hôn lên môi anh: "A Đại, tôi rất nhớ anh, anh có nhớ tôi không?"

Trái tim Thẩm Đại run lên, anh đã từng hãm sâu vô tận vì sự dịu dàng không độ ấm của Cù Mạt Dư, anh đã từng không thể kiềm chế bản thân. Cho đến khi anh nhìn thấy bộ rõ mặt thật của con người này, anh mới biết một người có thể chạm vào mặt nào đó của Cù Mạt Dư hay không hoàn toàn được quyết định bởi việc người đó có hại hay có lợi cho Cù Mạt Dư. Giữa anh và Cù Mạt Dư đã là "chuyện cũ". Trùng hợp là quá trình này xảy ra từ từ, vì thế anh đã nhìn thấy Cù Mạt Dư ban đầu đối xử với anh lịch sự mà xa cách, sau đó lại như trêu đùa sủng vật, cho sủng vật tình cảm và phần thưởng, cuối cùng trở mặt vô tình, tàn nhẫn không cho anh và đứa trẻ trong bụng anh một con đường sống.

Bây giờ anh lại "có ích" với Cù Mạt Dư, hắn chỉ là muốn làm tình với anh. Anh sẽ không còn bối rối trước sự "dịu dàng" của Cù Mạt Dư nữa, bởi vì anh đã nhìn thấy sự tàn ác đẫm máu đằng sau đó, tất cả đều đến từ một người.

"Tôi rất nhớ anh, cũng rất thích anh." Cù Mạt Dư vuốt ve mái tóc mềm mại của Thẩm Đại, "Bây giờ anh đã trở về, chúng ta làm lại từ đầu đi."

Thẩm Đại bị Cù Mạt Dư ôm vào trong ngực nhưng toàn thân vẫn phát lạnh. Anh chợt nhận ra rằng sau khi trải qua nỗi đau và sự tra tấn của người mà anh từng yêu sâu đậm, cảm xúc lớn nhất của anh đối với Cù Mạt Dư không phải là hận, mà là sợ hãi.

Là sự bất lực, là nỗi sợ hãi không thể chống cự, là bị hung hăng áp chế từ mọi mặt khi anh đối diện với Cù Mạt Dư. Biết rõ tới gần sẽ mình đầy thương tích nhưng lại không có chỗ để trốn tránh, đó là nỗi sợ hãi sinh ra từ tình yêu đau khổ và sự thù hận khó quên của anh.

Anh sợ Cù Mạt Dư, đặc biệt sợ Cù Mạt Dư đối xử tốt với anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play