Thẩm Đại ngẩn người, anh thật sự không nghĩ tới câu đầu tiên Cù Mạt Dư nói sẽ là xin lỗi. Anh chấn động đến mức cơ chế phòng ngự toàn thân rũ xuống, trần trụi đối mặt với bất kì lời nói hoặc hành động tổn thương mà Cù Mạt Dư có thể làm ra.
"Lúc ở Lan Thành, tôi hơi quá kích nói ra một số lời không nên, làm ra một số hành động cực đoan. Chuyện đó không phải do tôi cố ý, lúc đó tôi quá tức giận." Ánh mắt Cù Mạt Dư chân thành mà nhìn Thẩm Đại.
Thẩm Đại suy nghĩ một chút, gật gật đầu. Anh sẽ không chỉ vì một câu xin lỗi mà buông lỏng cảnh giác. Những chuyện mà Cù Mạt Dư đã làm với anh, một câu "Xin lỗi" không thể xóa đi, nhưng anh cố gắng không chọc giận người này.
"Tôi đã kiểm tra lại, bình thường Bạch Hướng Vãn ở trong ký túc xá của công ty. Mặc dù anh sống trong nhà của anh ta nhưng trong nhà không có đồ dùng sinh hoạt của Bạch Hướng Vãn. Đáng lẽ lúc đó tôi nên phát hiện ra..." Cù Mạt Dư rất ảo não với hành động ngu ngốc của mình lúc đó, khi hắn ngửi thấy mùi pheromone của một Alpha khác trong phòng Thẩm Đại thì tất cả huấn luyện quản lý cảm xúc của hắn đều trở nên vô ích, hắn mất khống chế.
Thẩm Đại cũng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất Cù Mạt Dư sẽ không gây khó dễ cho Bạch Hướng Vãn nữa. Bạch Hướng Vãn đã giúp anh quá nhiều rồi, không nên vì anh mà bị liên lụy.
"Về việc Khâu Khâu sử dụng pheromone của anh ta để làm pheromone thay thế, chuyện này phải được sửa đổi từ từ. Anh đừng lo lắng, tôi đã hỏi ý kiến bác sĩ. Hệ thống giác quan của đứa bé vẫn đang phát triển, không khó để sửa đổi đâu." Nếu Thẩm Đại và Bạch Hướng Vãn không có quan hệ gì nhưng một Alpha lại giúp đỡ một Omega như vậy thì chưa chắc đã có mục đích trong sáng, hơn nữa hắn sao có thể chịu được cảnh con trai mình coi Alpha khác là ba?
Thẩm Đại khẽ cau mày: "Không cần sửa đổi gì hết, bác sĩ nói trẻ em đến hai ba tuổi thì sẽ thoát khỏi sự ỷ lại quá mức với pheromone."
"Bây giờ đứa bé mới có ba tháng, chẳng lẽ phải luôn sử dụng pheromone của Bạch Hướng Vãn đến lúc đó? Tôi là ba Alpha của nó, pheromone của tôi mới là tốt nhất đối với đứa bé."
"Pheromone của cậu chỉ làm Khâu Khâu sợ, làm Khâu Khâu khóc không ngừng."
Sắc mặt Cù Mạt Dư khẽ biến: "Lúc đó tôi làm Khâu Khâu sợ, là tôi không đúng. Nhưng tôi và đứa bé có quan hệ huyết thống, cho dù trong quá trình mang thai không có pheromone của tôi tham gia thì chỉ cần cả hai thân thiết hơn, Khâu Khâu nhất định sẽ nhớ kỹ."
Thẩm Đại bình tĩnh mà nhìn Cù Mạt Dư: "Khâu Khâu đã quen với pheromone của Bạch sư huynh, vẫn luôn dùng được nên không cần chỉnh sửa chuyện gì hết, đừng làm đứa bé thêm bất an. Đứa trẻ này chỉ là con của tôi, nó họ Thẩm, cậu không cần thân thiết với nó."
Cù Mạt Dư nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Đại, trầm giọng nói: "A Đại, chẳng lẽ tôi nói chưa đủ rõ ràng sao? Tôi rất nhớ anh, muốn anh mang theo con của chúng ta trở về bên tôi, tôi nhất định sẽ cho cả hai cuộc sống tốt nhất, Khâu Khâu cũng nên có người ba Alpha thực sự của mình."
Trong lòng của Thẩm Đại tràn ngập sự ngột ngạt, lúc trước Cù Mạt Dư hận không thể mau chóng xử lý những rắc rối về anh và Khâu Khâu càng sớm càng tốt sao, bây giờ làm vậy là vì gì? Anh đoán không ra mục đích thật sự của Cù Mạt Dư, nhưng tuyệt đối không thể bởi vì tình cảm, người này không có tình cảm. Anh im lặng một lúc rồi hỏi: "Cù tổng, rốt cuộc cậu muốn làm gì?"
Cù Mạt Dư hít một hơi thật sâu, đột nhiên nắm lấy tay Thẩm Đại kéo về phía mình, không cho anh rút tay lại: "Tôi thích anh."
Thẩm Đại sững sờ trong chốc lát, trong lòng ngũ vị tạp trần kèm theo đau đớn. Trước đó anh đã vô số lần tưởng tượng rằng người này sẽ nói thích anh, đúng là anh đã nghe được câu nói này, tổng cộng hai lần. Lần thứ nhất, Cù Mạt Dư hoàn toàn phủ nhận giá trị tồn tại của tình cảm này; lần thứ hai, Cù Mạt Dư đã cố gắng dùng một bông hoa tô điểm cho ngọn cỏ cằn cỗi trong trái tim anh. Thế cho nên anh cảm thấy rằng việc nói 'thích' từ miệng người này là một loại báng bổ. Lửa giận sôi sục bốc lên trong lồng ngực, anh cố nén nói: "Cậu căn bản không hiểu 'thích' là gì."
Ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Đại khiến Cù Mạt Dư vô cùng khó chịu: "Tôi chưa bao giờ đối xử với ai như với anh, cũng chưa bao giờ tôi khao khát một người như vậy. 'Thích' không chỉ có một định nghĩa, chẳng lẽ một người trắng tay nói một câu 'thích' là phải, còn tôi nguyện ý chăm sóc anh cả đời thì không phải?"
Lồng ngực Thẩm Đại kịch liệt phập phồng, anh cứ tưởng rằng cả đời này cũng sẽ không có cơ hội nói ra những lời này, huống chi khiến 'đao phủ' vạch trần miệng vết thương thì có ích gì đâu, nhưng 'đao phủ' này lại muốn phơi bày vết thương của anh dưới ánh mặt trời. Anh nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi không định nghĩa được người khác, nhưng cậu tuyệt đối không xứng nói hai chữ* này. Tôi đã giải thích rất nhiều lần rằng tôi không hề mưu hại cậu, cậu không tin cũng chẳng quan tâm. Cậu bắt tôi phải xóa sạch ký hiệu và phá thai. Khi đó tôi đang mang thai Khâu Khâu, cậu đã dùng pheromone để áp chế tôi..."
(*thích trong tiếng Trung gồm hai chữ 喜欢, từ này đôi lúc còn được dịch là vui mừng)
"A Đại!" Cù Mạt Dư lớn tiếng cắt lời Thẩm Đại, trên mặt tràn đầy u ám, con ngươi chột dạ mà lập lòe: "... Thật xin lỗi, tôi không nên đối xử với anh như vậy." Hắn càng khao khát Thẩm Đại thì càng không dám nhớ lại chuyện một năm trước, không dám trực tiếp đối mặt với vết thương lòng của Thẩm Đại. Từ nhỏ hắn đã luôn cân nhắc giữa được và mất, hầu như chưa bao giờ đưa ra quyết định sai lầm. Tất cả những lựa chọn mà hắn đưa ra khi bắt đầu đều là dựa trên tình hình thực tế, trong lòng hắn chưa bao giờ cân nhắc đúng sai, hắn chỉ suy tính cho chính mình. Khi đó, hắn cảm thấy Thẩm Đại chỉ là một tình nhân có thể thay thế bất kì lúc nào, cho dù là hắn có hơi quan tâm đến anh thì cũng tuyệt đối không thể vì một chút tình cảm cá nhân mà ảnh hưởng đến lợi ích. Hắn cũng không biết rằng đánh dấu sẽ có ảnh hưởng lớn đến vậy, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng hắn sẽ không thể buông bỏ Thẩm Đại. Lời xin lỗi và hòa giải lúc này chính là sự thỏa hiệp lớn nhất trong cuộc đời hắn, hắn đã hạ thấp lòng tự tôn của mình.
Thẩm Đại nắm chặt nắm tay, theo từng hơi thở mà nhẹ nhàng run rẩy.
"Sau đó, tôi đã gặp Cù Thừa Trần." Cù Mạt Dư lúng túng nói: "Cậu ta tự mình thừa nhận rằng cậu ta đã tính kế vì biết kỳ mẫn cảm của tôi sắp tới, tôi biết tôi đã hiểu lầm anh. Anh và Khâu Khâu đều vô tội, hãy để tôi gánh vác trách nhiệm mà chăm sóc hai người, được không?"
Thẩm Đại đã từng rất muốn sự trong sạch này, bây giờ anh đã có được trong sạch một cách rất nhẹ nhàng, nhưng tâm tình của anh lúc lại giống như khi Cù Mạt Dư lười nghe anh giải thích — không quan tâm, không quan trọng. Thật sự không còn quan trọng nữa, anh không còn cần Cù Mạt Dư tin tưởng nữa vì anh không còn cần Cù Mạt Dư nữa. Anh nhìn Cù Mạt Dư với đôi mắt như bị bao phủ bởi một lớp sương mù xám, hỏi: "Nếu cậu biết ngay từ đầu, kết quả sẽ khác đi sao?"
Cù Mạt Dư giật mình, Thẩm Đại thừa dịp hắn ngây người mà rút bàn tay bị nắm chặt đến đau lại.
"Tôi vẫn là một Omega thấp kém không xứng với ký hiệu của cậu. Xuất thân kém, pheromone cấp thấp, không thể sinh ra người thừa kế Alpha cấp S." Thẩm Đại như chẳng màng điều gì mà xé toạc vết thương không bao giờ lành lại của mình: "Cậu vẫn sẽ kết hôn và sinh con với người xứng đôi vừa lứa, cậu vẫn sẽ ly hôn với tôi, bắt tôi xóa sách ký hiệu và phá thai, không phải sao?"
Cù Mạt Dư nhìn lòng bàn tay trống rỗng, nơi đó vẫn còn chút hơi ấm thuộc về Thẩm Đại nhưng Thẩm Đại sẽ không cho hắn chạm vào đó nữa. Hắn mở miệng thở dốc, muốn biện minh cho mình, hắn có thể nói dối mà mặt không biến sắc ở bất cứ nơi nào, với bất kỳ ai. Nhưng dưới ánh mắt như nhìn thấu mọi thứ của Thẩm Đại, hắn không nói được lời nào. Thẩm Đại nói đúng, dưới ánh mắt chăm chú đó hắn như không có chỗ dung thân.
Cù Mạt Dư cúi đầu xuống, chậm rãi điều chỉnh hơi thở, kiềm chế sự cáu kỉnh khi bị từ chối liên tục và sự xấu hổ khi bị chọc trúng tim đen. Hắn cảnh báo bản thân rằng không được hành động theo tình cảm, phải dùng đầu óc để giải quyết vấn đề, đạt được điều mình muốn. Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt lại trở nên trong suốt, dịu dàng nói: "A Đại, chúng ta là hai người khác nhau, xuất thân, kinh nghiệm, học vấn, nhận thức hoàn toàn khác nhau. Nhưng tôi thích anh, anh cũng thích tôi, chúng ta có con rồi, chúng ta phải tìm cách cùng tồn tại với nhau mới có thể tiếp tục, tôi nói đúng không?"
Thẩm Đại lạnh lùng mà nhìn Cù Mạt Dư, anh đã đoán được Cù Mạt Dư muốn nói gì.
"Xuất thân của tôi đã quyết định rằng cuộc hôn nhân của tôi sẽ không phải là kết quả của tình yêu, mà là sự kết hợp giữa tài nguyên và lợi ích. Vị hôn thê của tôi cũng rất hiểu điều này. Cậu ấy có thể cho tôi thứ mà tôi thực sự cần trong hôn nhân." Cù Mạt Dư nhìn chằm chằm Thẩm Đại: "Chúng ta không cần một cuộc hôn nhân cũng không cần đánh dấu, nhưng tôi hứa sẽ cho anh và Khâu Khâu một tương lai vượt xa sức tưởng tượng của anh. Anh cần gì phải cố chấp với một danh phận?"
Lần này, Thẩm Đại nhìn Cù Mạt Dư thật lâu, hình như hơn mười giây, giống như đang nhiều lần xác nhận bọn họ thật sự ở cùng một chỗ thời không, nhưng sao lại cảm thấy xa xôi quá. Trái tim anh đau như bị đâm xuyên, thật sự rất đau, nhưng anh lại mỉm cười: "Cù tổng, cậu nói đúng. Mỗi người có cách sống khác nhau, anh cứ theo đuổi điều mình muốn, không ai dám ngăn cản anh, mà tôi cũng muốn theo đuổi điều mình muốn."
"Rốt cuộc là anh muốn gì?" Cù Mạt Dư cảm thấy sự kiên nhẫn của mình đang nhanh chóng cạn kiệt.
Thẩm Đại nghiêm túc nói: "Tôi không muốn tiền của cậu, không muốn danh phận của cậu, không muốn cậu xuất hiện, không muốn cậu cho tôi thứ gì hết, tôi không muốn cậu." Anh chậm rãi nói, giống như sợ Cù Mạt Dư sẽ bỏ sót chữ nào đó mà không thể hiểu được sự quyết tâm của anh.
Sắc mặt Cù Mạt Dư trong nháy mắt tái nhợt, đời này hắn chúng tinh phủng nguyệt*, chưa từng bị cự tuyệt và ghét bỏ nhiều lần như vậy. Lòng dạ hắn chân thành, cúi đầu cầu hòa với một Omega thấp kém, đây là sự thỏa hiệp lớn nhất cuộc đời hắn, vậy mà lại đổi lấy sự khinh thường! Hắn nhìn chằm chằm Thẩm Đại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Sao anh lại ngoan cố như vậy, sao lại không biết tốt xấu, anh có thể vì một ngàn vạn mà bán mình cho một người xa lạ, sao bây giờ lại coi tình yêu cao thượng đến vậy? Anh muốn tôi không nghi ngờ anh đang nâng giá bản thân thế nào đây?"
(*chúng tinh chủng nguyệt: Trăng sao vây quanh, ý nói luôn được che chở, là cái rốn của vũ trụ)
Thẩm Đại dường như đã tê liệt trước những lời độc địa này, đối với sắc mặt của Cù Mạt Dư cũng không có gì kinh ngạc. Anh biết rõ sự ngạo mạn của vị đỉnh cấp Alpha này, giả vờ hạ mình chỉ là một loại sách lược trên bàn đàm phán. Nếu anh vẫn tin thì có nghĩa là anh vẫn chưa chịu đủ đau khổ, anh đứng dậy và nói: "Cù tổng, nếu cậu thực sự cảm thấy có chút áy náy, có chút thương hại với tôi và Khâu Khâu thì xin cậu đừng làm phiền chúng tôi nữa."
Ánh mắt Cù Mạt Dư hung ác nham hiểm nhìn theo bóng lưng Thẩm Đại, cho đến khi người trong mắt hắn bước vào phòng và đóng cửa lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT