Edit: MinHy

Cù Mạt Dư cứ thế quăng một lời độc ác, đóng sầm cửa rời đi. Thẩm Đại không có thời gian thu dọn trái tim đã bị nghiền nát hết lần này đến lần khác, vội vàng vào phòng ngủ xem Khâu Khâu.

Khâu Khâu đã khóc đến nghẹn thở, nước mắt nước mũi giàn giụa trên mặt, cực kỳ đáng thương.

Thẩm Đại nâng cổ Khâu Khâu, cẩn thận ôm nhóc con vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng: "Ngoan, ba ba đây, đừng sợ, đừng sợ."

Thẩm Đại thả pheromone trấn an cảm xúc của Khâu Khâu, tiếng khóc từ nức nở dần trở thành thút thít, cơ thể bé nhỏ run lên nhè nhẹ, khuôn mặt đỏ bừng, trên mi còn đọng chuỗi nước mắt nho nhỏ.

Thẩm Đại dùng khăn giấy lau mặt cho Khâu Khâu, sau khi lau xong, anh lau quần áo dính đầy nước mắt nước mũi của mình nhưng càng lau vệt nước trên quần áo càng nhiều. Trước mắt của Thẩm Đại trở nên mơ hồ, anh mở to hai mắt nhìn, nhanh chóng lau sạch nước mắt. Anh tự nói với chính mình, chẳng sao cả, cơn đau khi tẩy ký hiệu không thuốc tê, hai tháng mang thai ăn gì nôn đó, cả người đau đớn, mệt mỏi, tủi thân khi một mình đi khám thai, một trăm ngày không có nổi một giấc ngủ hoàn chỉnh sau khi sinh Khâu Khâu. Mấy câu nói của Cù Mạt Dư nào so sánh được với những giày vò ấy. Anh đã chịu đựng được tất cả, anh đã vượt qua giai đoạn cả thể chất và tinh thần yếu đuối nhất, anh đã có một con đường để đi, một người anh muốn che chở bảo vệ. Từ nay về sau, không gì có thể khiến anh gục ngã.

Thẩm Đại gần như cả đêm không ngủ. Tâm trạng của Khâu Khâu rất không ổn, khóc nhiều đến khi đói lại đòi uống sữa, no thì ngủ thiếp đi, nhưng chỉ được hai tiếng lại tỉnh dậy khóc, cứ như vậy lặp đi lặp lại cả đêm. Thẩm Đại kiệt sức cả về thể xác và tinh thần, ngủ chập chờn được vài giấc cho đến khi Tiểu Điệp trở về vào buổi trưa.

Nhìn thấy đôi mắt xanh đen sưng húp của Thẩm Đại, Tiểu Điệp giật mình: "Thầy Thẩm, anh sao vậy, Khâu Khâu lại khó ngủ ạ?"

Thẩm Đại gật đầu: "Anh gọi đồ ăn, sau khi ăn xong em giúp anh chăm Khâu Khâu một lát, anh muốn ngủ một giấc."

"Vâng, anh ăn cơm đi, ăn xong rồi nhanh đi ngủ."

Thẩm Đại rõ ràng rất đói bụng, nhưng ăn cái gì cũng không vào, hộp cơm kia dường như quá nhiều dầu mỡ, quá nhiều gia vị, thật khó nuốt.

"Thầy Thẩm, anh có dùng tinh dầu pheromone của thầy Bạch không, cái đó không phải có thể trấn an Khâu Khâu sao?"

"Có dùng, nhưng có lẽ không phải lúc nào cũng hiệu quả." Thẩm Đại không thể nói với Tiểu Điệp rằng Khâu Khâu bị chính người cha alpha của mình dọa sợ. Thật trớ trêu khi pheromone của người cha alpha vốn được cho là có thể đồng hành và an ủi đứa trẻ trong quá trình lớn lên, lại khiến đứa trẻ khiếp sợ.

"Thật đau đầu ghê, nếu sau này pheromone của thầy Bạch cũng không có tác dụng nữa, Khâu Khâu phải làm sao bây giờ."

Trong lòng Thẩm Đại cũng lo lắng, nhưng trước mắt anh cũng chẳng biết phải làm sao.

Tiểu Điệp ý thức được không nên nhắc đến chuyện này, vội vàng chuyển đề tài: "Thầy Thẩm, anh biết không, hôm nay em tức chết mất thôi."

"Sao vậy?"

"Viện nghiên cứu đã tổ chức một cuộc họp nội bộ vào sáng nay. Em rất phấn khích vì vị trí em ngồi rất gần Thái tử. Wow, thực sự vừa cao vừa đẹp trai, rất có khí chất, không hổ là alpha đỉnh cấp.

Thẩm Đại ngây ra một lúc.

"Kết quả là hắn hôm nay rất kỳ quái, em cảm thấy hắn cố ý tìm lỗi, khiến thầy Bạch khó xử."

"..."

"Hôm trước khi khai mạc hội thảo, Thái tử cùng Yến Minh Tu ở trước mặt truyền thông khen thầy Bạch cùng viện nghiên cứu của chúng ta, câu nào câu nấy đều lên tận mây xanh. Kết quả hôm nay họp nội bộ, câu nào hắn nói cũng châm chọc, giáo sư Lưu nói đỡ cho thầy Bạch còn bị hắn khiến cho suýt chút nữa không thể bước xuống sân khấu. Em thực sự không hiểu, hắn có phải cố ý ra oai phủ đầu với chúng ta không?"

Thẩm Đại trầm mặc buông bát đũa xuống, anh không thể tin được Cù Mạt Dư - người rất coi trọng sự nghiệp của mình lại công khai báo thù cá nhân. Phải biết rằng thầy anh học thuật đỉnh cao, luôn được mọi người kính trọng, Bạch Hướng Vãn tuy trẻ tuổi nhưng trình độ đứng đầu toàn ngành, là nhân tài mà tất cả các học viên đều tranh giành.

Tiểu Điệp thở dài: "Sếp tổng tâm tư khó đoán, thầy Bạch thật không dễ dàng gì."

Thẩm Đại ý thức được lửa giận của Cù Mạt Dư so với những gì anh nghĩ lớn hơn nhiều, nếu không phải do anh, thầy giáo cùng Bạch sư huynh sẽ không phải gánh cơn giận này. Anh phải suy nghĩ xem tiếp theo nên làm như thế nào, chờ đến khi Cù Mạt Dư khôi phục lý trí, hắn chắc chắn sẽ hoài nghi thân thế của Khâu Khâu, so sánh với khoảng thời gian kia, chỉ cần điều tra một chút là có thể biết được tất cả.

Nếu Cù Mạt Dư biết được Khâu Khâu là con mình, sẽ như thế nào đây.

Thẩm Đại không dám nghĩ tới, cũng không đoán được, tránh xa Cù Mạt Dư, ngăn không cho hắn gây bất cứ ảnh hưởng nào đến con của mình, chính là điều quan trọng nhất anh phải làm.

Lúc sau, Thẩm Đại nhận được một cuộc điện thoại từ Lưu Tức, trực giác cho thấy cuộc gọi này có liên quan đến buổi họp sáng nay.

Quả nhiên, Lưu Tức do dự một lúc rồi hỏi: "A Đại, Cù tổng biết chỗ em ở rồi phải không?"

Thẩm Đại thầm nghĩ, đâu chỉ biết, tối hôm qua hắn còn theo đuôi thầy tìm được nhà anh, nhưng tạm thời anh không thể nói, nói ra chẳng giải quyết được vấn đề gì, ngược lại sẽ khiến thầy tự trách. Anh hỏi: "Sao thầy lại nghĩ vậy ạ?"

"Sáng nay viện chúng ta có một cuộc họp nội bộ, hắn chọn vấn đề của Bạch Hướng Vãn, cố ý làm khó, khiến mọi việc không thoải mái. Buổi tối hắn tự mình mời thầy ăn cơm, ý muốn bồi tội, kết quả lúc ăn cơm, hắn hỏi thăm về em."

Hô hấp Thẩm Đại ngưng trệ: "Hắn nói gì ạ?"

"Không nói rõ, đại ý nói em có muốn giữ lại chức vị của mình không, rõ ràng muốn thử thầy."

Thẩm Đại thấp giọng nói: "Thầy, em làm phiền thầy rồi."

"Không sao cả, kể cả hắn biết thầy giúp em ổn định chỗ ở, cũng sẽ không làm gì thầy cả. Ngược lại em phải cẩn thận, Khâu Khâu là con ngoài giá thú, đối với gia tộc bọn họ mà nói, là tai họa ngầm liên quan rất nhiều đến quyền lợi."

"...Em hiểu rồi."

Cuộc điện thoại này khiến Thẩm Đại cả đêm mất ngủ, đối với anh mà nói, lựa chọn tốt nhất bây giờ là ở lại làm việc trong viện nghiên cứu ở Lan Thành. Nhưng sự xuất hiện đột ngột của Cù Mạt Dư khiến sự lựa chọn này khó có thể thực hiện được, một mặt anh cũng muốn cho Khâu Khâu có một cuộc sống ổn định, mặt khác, anh nghĩ về bà của mình, có lẽ anh nên quay lại thủ đô và tìm một công việc mới.

Hợp đồng giữa Tinh Châu và Long Kha đã chính thức được ký kết. Vào thứ hai, hầu hết những người trong viện nghiên cứu được đưa bằng xe buýt đến khu vực khai thác cách đó hơn 60km để tham gia lễ cắt băng khánh thành.

Bạch Hướng Vãn gửi cho Thẩm Đại một vài bức ảnh chụp nơi tổ chức sự kiện. Trong lời nói của anh tràn đầy tham vọng, đây là một thành tựu quan trọng trong sự nghiệp của anh, anh tràn đầy hi vọng vào dự án trong tương lai.

Ảnh chụp không tránh khỏi sự xuất hiện của Cù Mạt Dư, Thẩm Đại tận lực bỏ qua, chân thành chúc mừng Bạch Hướng Vãn.

Bạch Hướng Vãn đột nhiên gọi tới.

Điện thoại đã kết nối nhưng đầu dây bên kia rất yên tĩnh, giọng Bạch Hướng Vãn có chút mệt mỏi: " Năm, sáu giờ sáng anh đã dậy, cuối cùng cũng họp xong, anh đang ở trong phòng nghỉ."

"Bận rộn quá." Thẩm Đại cười nói, "Sau khi hạng mục khởi công sẽ càng bận hơn."

"Bận rộn cũng không sao, mấy cuộc họp mặt vô ích này thật lãng phí thời gian." Bạch Hướng Vãn ngáp một cái, "Mấy ngày nay anh bận tiếp khách, không đi gặp em được... Khâu Khâu, Khâu Khâu thế nào rồi, còn khó ngủ không?"

"Khá hơn nhiều rồi, tinh dầu pheromone của anh rất hiệu quả."

"Vậy tốt rồi. Khu vực khai thác cách thành phố khá xa, buổi tối bọn anh sẽ ở bên này, điện thoại của Tiểu Điệp hết pin, lúc nãy nhờ anh báo với em một tiếng."

"Vâng ạ, chờ mọi người trở về chúng ta sẽ ăn mừng, lần nữa chúc mừng anh."

"Anh hi vọng em sẽ tham gia dự án này, anh đã nói chuyện với thầy. Sau khi khoảng bận rộn này kết thúc, anh sẽ xử lý việc điều chuyển công việc của em."

Thẩm Đại trầm mặc hai giây, thấp giọng nói: "Vâng, hết bận chúng ta lại nói chuyện này."

Tiểu Điệp không trở lại ngày hôm nay, Khâu Khâu hiếm khi ngoan như này, chín giờ hơn đã ngủ rồi. Thời gian riêng tư ít ỏi này rất khó có được, Thẩm Đại vội sắp xếp và cập nhật hồ sơ cá nhân của mình.

Gần mười một giờ, Thẩm Đại cũng buồn ngủ, anh tắm rửa chuẩn bị đi ngủ, chuông cửa đột nhiên vang lên.

Tim Thẩm Đại đập nhanh theo tiết tấu của tiếng chuông, đã trễ thế này, ai sẽ đến? Chỉ sợ là...

Anh nhảy ra khỏi giường, lo lắng đi vòng quanh cửa phòng ngủ hai lần, trong lòng anh có dự cảm, thậm chí không muốn nhìn xem ai đang ở bên ngoài, nhưng nếu chuông cửa reo như thế này, nó sẽ đánh thức Khâu Khâu mất. Trong cơn tuyệt vọng, anh không còn cách nào khác là bước tới, qua lỗ mắt mèo, anh nhìn thấy Cù Mạt Dư đang đứng ngoài cửa.

(Lỗ mắt mèo: lỗ gắn ở cửa ra vào để nhìn được người bên ngoài)

Hành lang tối tăm, hình ảnh qua lỗ méo mó và người đàn ông cao lớn khoác trên mình chiếc áo khoác đen rõ ràng tạo nên bầu không khí của một bộ phim kinh dị, ít nhất đối với Thẩm Đại mà nói, sự xuất hiện của Cù Mạt Dư cũng đủ khiến anh hoảng sợ. Anh quay người lại và nghiêng người lưng tựa vào cửa, điều chỉnh nhịp thở.

Chuông cửa cũng ngừng lại.

Hai người ăn ý đứng sau cánh cửa, yên lặng chờ đợi.

Lúc lâu sau, tiếng Cù Mạt Dư vang lên: "Mở cửa, tôi không muốn quấy rầy mọi người xung quanh."

Thẩm Đại bình tĩnh nói: "Cậu đồng ý với tôi, không dọa con tôi sợ."

Cù Mạt Dư siết chặt tay, trầm giọng nói: "Sẽ không, tôi chỉ muốn nói chuyện với anh."

Thẩm Đại đành phải mở cửa ra.

Cù Mạt Dư không mời mà đến, giống như lần trước tùy tiện bước vào cửa. Hắn một thân quần áo bụi bặm, trên người mang theo khí lạnh của đêm đầu xuân, làm cho Thẩm Đại rùng mình một cái.

Thẩm Đại cảnh giác đứng ở một bên, nhìn Cù Mạt Dư cởi áo khoác ném lên sô pha, sau đó cũng ngồi xuống, giống như đây là nhà của họ Cù vậy.

"Ngồi đi." Cù Mạt Dư hất cằm về phía ghế sô pha bên cạnh.

Thẩm Đại da đầu tê dại, chậm rãi đi tới, ngồi xuống.

Cù Mạt Dư đặt túi tài liệu trong tay lên bàn trà, trên mặt không có cảm xúc gì, giọng điệu rất bình tĩnh, nhưng đôi mắt đen thăm thẳm kia lại nhìn thẳng vào Thẩm Đại, khiến anh cảm thấy như bị thú rừng bám theo.

Cù Mạt Dư dùng ánh mắt ý bảo Thẩm Đại xem tập tài liệu.

Thẩm Đại cầm lấy túi hồ sơ, chậm rãi rút tài liệu bên trong ra, khi hai chữ "Thẩm Nhạc" xuất hiện ở trong tầm mắt, Thẩm Đại cảm giác toàn thân máu như đông lại, động tác cũng cứng đờ.

Thẩm Nhạc là tên thật của Khâu Khâu.

"Tôi đã tra ngày sinh, nó là con của tôi, nếu anh không thừa nhận, chúng ta sẽ làm xét nghiệm ADN." Cù Mạt Dư khẽ nâng cằm, không giận tự uy, tạo cảm giác như tên đã lên nòng, ẩn nhẫn không bắn ra, chính hắn có lẽ cũng không nhận ra, đó là tư thế đàm phán thường ngày, hắn không nhanh không chậm nói, "Anh nợ tôi rất nhiều."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play