Cù Mạt Dư bận rộn sắp xếp cục diện rối rắm bên ngoài, không rảnh chú ý đến Thẩm Đại, vì thế đã sắp xếp một bảo vệ trông chừng anh.
Thẩm Đại xem như bị giam lỏng, mặc dù Cù Mạt Dư cũng không thật sự hạn chế quyền tự do của anh, nhưng anh không thể đến công ty, cũng không thể về nhà, bởi vì trên người anh mang theo ký hiệu của Cù Mạt Dư. Để người quen nhìn thấy chắc chắn sẽ bị bại lộ, cho nên ngoài Cù gia ra, chỗ nào anh cũng không được đi.
Anh mất nửa ngày để vực dậy ý thức của mình ra khỏi sự đau đớn tột cùng và cảm giác xấu hổ. Anh nhận ra chính mình đã thật sự lâm vào nguy hiểm, anh bắt đầu bình tĩnh suy nghĩ mọi chuyện, làm thế nào để giải quyết được từng vấn đề trước mắt.
Lời nói của Cù Mạt Dư rất gây tổn thương cho người khác, nhưng đó là do hiểu lầm và tức giận. Vì hiểu lầm mà có suy nghĩ ác ý về anh, Cù Mạt Dư cũng đã sớm nói sẽ không đánh dấu anh nên mới dùng những từ khó nghe. Đứng trên lập trường của Cù Mạt Dư mà nói, những phản ứng như vậy là hoàn toàn phù hợp. Anh là nạn nhân, nhưng Cù Mạt Dư không phải là thủ phạm, đầu sỏ gây ra mọi chuyện này là Cù Thừa Trần và Thẩm Tần.
Thay vì buồn bã và tủi thân, điều anh cần nhất bây giờ là sự bình tĩnh, bình tĩnh và bình tĩnh lại.
Nhiệm vụ cấp bách nhất là chứng minh anh trong sạch và giải quyết hiểu lầm giữa họ.
Thẩm Đại mua một chiếc điện thoại di động mới, bản sao lưu tải xuống từ kho lưu trữ trên đám mây chưa hoàn thiện, anh không có thời gian kiểm tra tài liệu công việc nào bị thất lạc, trả lời các loại thông tin cũng mất nhiều thời gian.
Kỳ phát tình chỉ có bảy ngày nghỉ, mà hôm nay đã là ngày thứ tám, thầy của anh đã từ Nam Phi trở về, anh chỉ có thể xin phép thầy và nói với Trình Tử Mai mình nghỉ dưỡng bệnh.
Mấy ngày nay bà ngoại cũng nhắn tin quan tâm anh, bà vốn không lo lắng vì sao cháu ngoại đột nhiên mất tích là bởi vì bà cũng biết Thẩm Đại tiến vào kỳ phát tình, mà tin tức này, tất nhiên là Thẩm Tần nói cho bà. Ngoài ra, vì để khống chế tật tiêu xài hoang phí của Thẩm Tần, Thẩm Đại một tuần chỉ chuyển cho Thẩm Tần 1000 tệ để lo nhu yếu phẩm hằng ngày, các khoản chi tiêu khác đều tính riêng, mà một tuần nay Thẩm Tần lại chẳng tìm anh làn nào. Chừng đó cũng đủ chứng minh, Thẩm Tần nhận tiền của Cù Thừa Trần, và đã đụng đến điện thoại của anh.
Thẩm Đại bịa ra một vài lí do để trấn an bà ngoại, nói với bà rằng bởi vì kỳ phát tình mà công việc bị chậm trễ, mấy ngày nay đều phải tăng ca, qua thời gian này mới có thể về thăm bà. Bà ngoại tỏ vẻ đã hiểu, dặn dò anh chú ý thân thể.
Thẩm Đại lại hỏi: "Ông ta đâu rồi ạ?" Nhắc tới Thẩm Tần, trong lòng anh sinh ra cảm giác căm ghét khó có thể hình dung. Đối mặt với người thân lợi dụng và phản bội mình, anh không cảm thấy đau lòng, chỉ cảm thấy ghê tởm người đã mang đến đau khổ cho anh và người thân anh. Cha ruột của anh, năm xưa có thể vì cái gọi là "Tình yêu" mà lừa gạt cha mẹ của chính mình, hiện tại cũng vì ích lợi mà bán đứng con trai của mình. Điều làm anh tuyệt vọng chính là, bọn họ làm cách nào cũng không thể xoá bỏ được ràng buộc huyết thống, Thẩm Tần giống như một khối u hút máu nằm trên người anh và bà ngoại, phải làm sao để có thể cắt bỏ nó mà không làm tổn thương đến tận xương tủy?
"Ở bên ngoài xem TV." Bà ngoại cười nói, "Nó chăm sóc bà rất tốt, trong nhà mọi chuyện đều ổn, cháu không cần lo lắng."
"...... Vậy là tốt rồi." Thẩm Đại còn chưa nghĩ ra nên như thế nào đối phó Thẩm Tần, băn khoăn duy nhất của anh là bà ngoại.
"A Đại à." Bà ngoại nói có chút chần chờ.
"Làm sao vậy?"
Bà ngoại hạ giọng nói: "Thẩm Tần không chỉ một lần khóc nói với bà rằng con không gọi nó là ba, đối xử với nó cũng rất lạnh nhạt. Bà ngoại biết con không cách nào có thể tha thứ cho ba con, nhưng nó đã cố gắng thay đổi, con người luôn muốn tiến về phía, ba con hiện tại biết sai sửa sai rồi, con có thể...... Cho nó một cơ hội để đền bù không?"
Thẩm Đại hít sâu một hơi, nắm chặt hai tay thành quyền, bà ngoại sẽ không biết "Biết sai sửa sai" mà ông ta đã làm với con trai mình là gì. Bởi vì anh không đành lòng nói cho bà biết. Anh trước giờ đeo trên lưng lưng áp lực kinh tế, hiện tại trên lưng lại đeo áp lực tinh thần, tất cả đều là vì muốn báo đáp công ơn dưỡng dạy của bà ngoại, nhưng làm sao anh có thể xua tan uất hận trong lòng? Anh lạnh giọng nói: "Cháu đã cho ông ta vào nhà ở, cháu đã cho ông ta một cơ hội rồi, không còn nữa."
Bà ngoại im lặng một lát, sau đó thở dài một hơi.
Thẩm Đại vốn muốn thông qua công việc để lấy lại tinh thần càng sớm càng tốt, nhưng mở máy tính lên cả tiếng đồng hồ anh lại chẳng đọc nổi chữ nào, đầu óc rối bời, ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn của Cù Mạt Dư thỉnh thoảng hiện lên trong đầu.
Sau khi đánh dấu Alpha và Omega từ mặt sinh lý sẽ sinh ra tình cảm sâu đậm, điều đó có nghĩa là hiện tại anh quan tâm đến Cù Mạt Dư nhiều hơn, và Cù Mạt Dư có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của anh nhiều hơn, bị chính Alpha của mình hiểu lầm, sỉ nhục và khiển trách là cảm giác gì chứ, nó khiến người ta cảm thấy khó thở và áp lực từng giây tưng phút.
Anh có ý đồ thông qua Vưu Bách Duyệt lấy số điện thoại của Cù Thừa Trần, nhưng Vưu Bách Duyệt không trả lời WeChat, anh cũng nghĩ tới việc mặt đối mặt chất vấn Thẩm Tần, nhưng đối với Cù Mạt Dư mà nói, bọn họ là cha con một lòng, Thẩm Tần làm chính là anh làm, người ngoài sao có thể biết anh và Thẩm Tần đã sớm không còn liên quan bất kỳ điều gì về tình thân.
Anh nhất thời cũng không biết nói sao để chứng minh bản thân trong sạch.
Mấy ngày kế tiếp, Thẩm Đại không ra khỏi cửa, không phải ngủ thì là đối diện với máy tính, ngồi cả một ngày mà hiệu suất làm việc cực kém. Chú Hằng hoặc dì Lan vẫn mang cơm đến cho anh nhưng ánh mắt của họ trở nên xa lạ và thờ ơ, khi thì lại biểu hiện ra bộ dạng muốn nói lại thôi, làm anh càng không muốn bước ra cửa phòng nửa bước.
Anh ấy thực sự muốn nói chuyện với Cù Mạt Dư, nhưng Cù Mạt Dư ngày nào cũng đi sớm về muộn, hoặc là hoàn toàn không quay về, anh mãi không tìm được cơ hội.
Sau đó, anh phát hiện Cù Mạt Dư có thể là cố ý tránh né anh, có lẽ là sợ anh phóng thích pheromone, Alpha sẽ có bản năng muốn bảo vệ Omega của mình, pheromone có thể biến thành một loại thủ đoạn ép buộc tình cảm.
Nhưng anh nôn nóng không đợi được nữa, anh không muốn ở trong tình trạng này mãi, cũng không thể cứ giả bệnh không ra ngoài. Vì vậy, đêm đó, anh ngồi trong phòng khách đợi Cù Mạt Dư, bất kể muộn thế nào anh cũng sẽ đợi.
Chú Hằng và dì Lan thay phiên nhau tới khuyên anh ba bốn lần, cuối cùng một lần chú Hằng nói thẳng: "Cậu nên biết hiện tại thiếu gia căn bản không muốn gặp cậu, cậu cũng đừng chọc thiếu gia nổi nóng."
Thẩm Đại bình tĩnh nói: "Xảy ra vấn đề thì phải giải quyết, chần chừ có ích lợi gì, hơn nữa tôi không thể cứ đóng cửa im ỉm được, tôi có gia đình, có công việc, còn có cuộc sống của riêng mình."
"Thiếu gia sẽ không cho cậu đến công ty." Chú Hằng sầm mặt nói, "Ngài ấy sẽ không để cho người khác biết ngài ấy đã đánh dấu cậu."
Thẩm Đại mím môi, anh biết trong lòng đám người chú Hằng, anh đã bị định tội là "Omega thấp kém" trăm phương ngàn kế lừa lấy đi đánh dấu của Cù Mạt Dư, anh trầm giọng nói: "Cho nên tôi muốn nói chuyện với cậu ấy."
"Muốn nói chuyện cũng phải chờ thiếu gia hết giận, cậu có biết cậu đã gây ra tổn thất rất lớn cho ngài ấy, cậu ấy hiện tại mỗi ngày......"
Đúng lúc này, Cù Mạt Dư đã trở về.
Thẩm Đại cho rằng bản thân đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ nhưng khi đối diện với ánh mắt lạnh băng của Cù Mạt Dư, lòng vẫn không chịu được mà trầm xuống. Anh tự trấn anh bản thân, bước về phía trước hai bước, nhẹ giọng nói: "Mạt Dư, chúng ta nói chuyện được không?"
Ánh mắt của Cù Mạt Dư lướt qua Thẩm Đại vài giây ngắn ngủi, bước chân ngừng lại chưa được bao lâu cũng đã lướt qua anh.
"Cậu không thể không cho tôi cơ hội giải thích." Thẩm Đại xoay người, nhìn bóng lưng Cù Mạt Dư, cất cao âm lượng.
Cù Mạt Dư cũng không quay đầu lại mà bỏ lại một câu: "Thư phòng."
Thẩm Đại cắn chặt răng, đi theo lên lầu.
Cù Mạt Dư cởi tây trang và áo khoác, tùy tay ném ở trên bàn, sau đó ngồi vào ghế dựa, nhắm mắt lại, ngón tay thon dài xoa ấn giữa mày.
Thẩm Đại nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Cù Mạt Dư, không khỏi cảm thấy đau lòng. Mặc dù trong lòng tràn đầy oán hận, nhưng vẫn không nhịn được muốn quan tâm đến Alpha của mình.
Thẩm Đại sắp xếp lại suy nghĩ của mình, ngắn gọn nói: "Tôi không làm chuyện này, chuyện này tôi không biết."
Cù Mạt Dư chậm rãi mở to mắt, nhìn Thẩm Đại bằng ánh mắt khinh miệt.
"Tôi biết cậu không tin, ngọn nguồn tôi cần vài phút để giải thích."
"Chuyện này ai được lợi?" Cù Mạt Dư ngữ khí trào phúng.
"......"
"Anh vẫn luôn muốn tôi đánh dấu, đúng chứ?"
Thẩm Đại rũ mắt xuống: "Đúng vậy, mỗi một omega ở kỳ phát tình đều muốn bị đánh dấu, đây là bản năng."
"Còn khi không ở kỳ phát tình?"
Thẩm Đại há miệng thở dốc, nhưng lại như nghẹn ở họng, bất cứ lúc nào anh cũng đều khao khát được Cù Mạt Dư đánh dấu, khao khát được Cù Mạt Dư thích, khao khát được Cù Mạt Dư coi là người duy nhất trong cuộc đời, thích một người có cái gì sai, phần cảm tình này, vì sao tới giờ này lại biến thành thứ khiến anh khó mở miệng?
Thẩm Đại trầm mặc làm ánh mặt Cù Mạt Dư càng thêm âm u.
"Cũng...... Cũng muốn." Thẩm Đại cảm thấy trong cơ thể có thứ gì đó đang gào thét muốn phá vỡ gông cùm vô hình, nó đã bị đè nén quá lâu, nhất định phải bộc lộ hết ra, cho nên dù anh biết đây không phải là thời điểm tốt để nói ra những lời này, nhưng vẫn buột miệng, "Bởi vì tôi thích cậu." Giờ khắc này, trong lòng anh nổi lên một trận sóng lớn.
Thẩm Đại cổ vũ bản thân tập trung toàn bộ sức lực để thổ lộ, nhưng đáp lại là bị Cù Mạt Dư khịt mũi coi thường, anh ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào Cù Mạt Dư, đột nhiên không biết làm sao.
"Anh 'thích' tôi." Cù Mạt Dư cười lạnh nói, "Thật mới mẻ làm sao."
Lòng Thẩm Đại đau đớn.
"Có Omega nào ở gần tôi không 'thích' tôi đâu." Cù Mạt Dư cau mày lộ vẻ khó chịu, "Thích là thứ gì ghê gớm sao, chẳng qua chỉ là một loại cảm xúc hư vô mờ mịt, lại ảo tưởng muốn dùng 'nó' lôi cuốn tôi để đổi lấy lợi ích, ngu xuẩn lại tham lam."
Cơ thể Thẩm Đại run rẩy không ngừng: "Cậu, cậu đã sớm biết......"
"Từ lúc anh hỏi WeChat của tôi." Cù Mạt Dư một tay chống cằm, trên mặt tràn đầy lãnh đạm, "Ánh mắt lúc đó, tôi đã nhìn thấy vô số Omega như vậy, anh cho rằng mình giấu kỹ lắm sao?"
Hóa ra từ lâu Cù Mạt Dư đã biết, anh tự cho là đã bảo vệ rất tốt bí mật ấy, anh muốn đến gần nhưng lại buộc bản thân phải xa cách, những cảm xúc đau buồn ghen ghét mà anh cố gắng che đậy, hóa ra trong mắt Cù Mạt Dư, không đáng một đồng.
Cho nên, Cù Mạt Dư là có ý gì, lời nào cũng ngoài khiến cho anh không ngừng ảo tưởng viển vông về bản thân. Hơn một lần hắn bày tỏ vợ tương lai nhất định là một omega cấp S, còn có cà vạt của Vưu Bách Duyệt, tiếc nuối vì không thể cưới Vưu Bách Duyệt, hai người hẹn hò lại biến thành bữa tối với Vưu Bách Duyệt.
Có lẽ Cù Mạt Dư đã sớm biết đến tình cảm của anh, cũng hoàn toàn không cần để ý anh sẽ khổ sở hoặc xấu hổ, bởi vì Cù Mạt Dư không hề quan tâm đến anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT