Lương Nhuế khuyên Thẩm Đại đừng vội vã hay đưa ra bất cứ quyết định nào cả mà thay vào đó là suy nghĩ về điều quan trọng nhất bây giờ.
Quan trọng nhất vẫn luôn là Khâu Khâu, Thẩm Đại nhìn con, buộc bản thân phải làm nguội cái đầu đang nóng. Cù Thận ép anh chuyển giao quyền nuôi dưỡng khiến anh vô cùng hoảng sợ và chống cự, bản năng nguyên thủy khiến anh chỉ nghĩ đến việc chạy trốn trước tiên. Nhưng anh không thể mất khống chế, cũng không có đường lui hay chỗ dựa, anh chỉ có thể dựa vào chính mình. Anh không phải không thể hoảng sợ, nhất nhất phải chống đối, chỉ là khi bình tĩnh lại, anh ý thức được làm như vậy cũng không giúp được gì.
Anh dường như bị ném từ chiến trường này đến chiến trường khác, một số tranh đấu có liên quan đến anh, một số thì anh bị liên lụy, anh đã cố gắng đi đường vòng, trốn tránh, bỏ chạy, đầu hàng và giả vờ chết. Anh biết sự nhỏ bé và điểm yếu của mình, không bao giờ dám liều lĩnh, nhưng khi mọi phương tiện tự cứu đều không thể ngăn chặn được sự tấn công của gươm súng thì lựa chọn cuối cùng còn lại cho anh chính là chiến đấu.
Thẩm Đại ngồi trong phòng không bật đèn, im lặng không biết đã bao lâu, chỉ có tiếng hít thở khe khẽ của Khâu Khâu, dường như đó là tín hiệu duy nhất anh nghe được từ thế giới này, chứng tỏ hồn anh vẫn chưa rời khỏi nơi đây.
Lúc này, bên tai vang lên tiếng gõ cửa, rất khẽ, rất cẩn thận dè dặt.
Thẩm Đại biết Cù Mạt Dư ở ngoài cửa.
"A Đại, em biết anh chưa ngủ." Âm thanh của Cù Mạt Dư tràn đầy sự mệt mỏi, "Thật xin lỗi, vừa nãy em rối quá, em sẽ không đánh dấu anh, trừ khi có một ngày anh bằng lòng."
" Em cảm nhận được mùi hương của anh nhưng em thấy anh cách em xa quá."
"Mẹ em nói, thời điểm anh xóa ký hiệu..." Cù Mạt Dư hít một hơi, khó khăn nói, "Anh lúc đó chắc chắn rất đau, chắc chắn rất hận em."
Thẩm Đại ngẩng đầu, nhìn ánh sáng sau khe cửa, có bóng người chần chừ đứng đó. Mấy năm nay anh đều mong đợi có thể tình cờ gặp được Cù Mạt Dư ở Tinh Châu, cho dù chỉ nhìn thấy bóng lưng đi ngang qua. Giờ đây hai người cách nhau một cánh cửa, bóng dáng Cù Mạt Dư chỉ khiến anh vô cùng lo lắng. Giữa người với người sao lại có thay đổi lớn đến như vậy, năm đó bởi vì ký hiệu tạm thời mà anh thầm khao khát Cù Mạt Dư bao năm, vậy mà bây giờ cái ký hiệu cầu mà không có được ấy lại khiến anh tránh như thấy rắn rết.
Cù Mạt Dư dựa lưng vào cánh cửa, trượt xuống đất, đầu tóc rối bù, đôi mắt hõm sâu lộ rõ vẻ chán nản: "Em vẫn chưa bao giờ dám đối mặt với quá khứ, không dám quay đầu lại nhìn xem em đã đối xử với anh tệ đến nhường nào, bởi vì em không muốn tin, anh thực sự sẽ hận em. Em vốn dĩ...em vốn dĩ muốn cho anh cuộc sống tốt nhất, bảo vệ anh, chăm sóc anh, khiến anh hạnh phúc." Hắn đau khổ nhắm mắt lại, "Nhưng mà tất cả những bất hạnh của anh, dường như đều do em mà ra."
Thẩm Đại hít một hơi thật sau vẫn không thể ngăn được cơn quặn đau trong lồng ngực, anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay bé nhỏ siết chặt khi mơ ngủ của Khâu Khâu, cảm nhận năng lượng từ làn da mềm mại ấm áp.
"Thực sự ngày đó em mới biết được pheromone của Khâu Khâu, em thực sự yêu anh, tuyệt đối không phải vì con mà muốn ở bên anh, nếu không, việc gì em phải khiến bản thân thảm hại như vậy, cớ gì làm khó anh và khiến bản thân khó coi đến vậy. Em chỉ là..." Cù Mạt Dư cau mày, cảm thấy ruột gan như đứt từng khúc, "Em không có cách nào buông tay anh, cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra, em cũng không thể buông tay."
Muốn hắn nhìn Thẩm Đại bước ra khỏi cuộc đời mình, một ngày nào đó trở thành người vợ Omega của kẻ khác, hắn không làm được, kể cả có chết cũng không làm được, chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến trái tim hắn vụn vỡ.
Cù Mạt Dư lau mặt, vực dậy tinh thần: "Trước hết anh đừng đi đâu cả, được không, coi như là vì Khâu Khâu, chuyện của Vưu Hưng Hải em sẽ giải quyết, tin em một lần nữa." Hắn không mong Thẩm Đại đáp lại, nhưng hắn biết Thẩm Đại chắc chắn đang nghe, hắn đứng lên, dựa trán vào cánh cửa, trước khi rời đi để lại một câu xin lỗi đầy đau thương.
Thẩm Đại vẫn ngồi đó, trong bóng tối, ngồi rất lâu.
Sáng sớm ngày hôm sau, trước khi đi làm anh đã đến ngân hàng, vừa vào đã vội vàng lấy số, anh muốn rút hết số tiền mình đang có, căn nhà đang ở anh cũng đã nghĩ vài biện pháp nhưng có lẽ chưa chắc đã kịp thực hiện, số tiền mặt này là có thể cứu anh trong lúc cần.
Hai thẻ ngân hàng tổng cộng có hơn 16 vạn, anh rút toàn bộ. Các khoản chi tiêu trong một năm ở Lan Thành cộng với số tiền chữa bệnh cho bà ngoại đã khiến số tiền tiết kiệm 20 vạn mà anh đề ra bị thiếu hụt. Tuy nhiên, đây là số tiền duy nhất anh có thể dùng, một khi bị khởi kiện, thẻ lương của anh sẽ bị kiểm soát, anh chỉ có thể dựa vào số tiền này.
Lấy tiền xong, anh mang theo giấy tờ bất động sản đi làm chuyện thứ hai, anh muốn "bán" nhà cho Trình Tử Mai, chỉ cần căn nhà không đứng tên mình, sẽ không thể đem đi gán nợ.
Trên đường tới cục thuế, anh nhận được điện thoại từ luật sư Trần.
Luật sư Trần nói chuyện rất vội vã: "Thẩm tiên sinh, anh đang ở đâu? Chúng ta hẹn gặp. Tôi cần anh ký một số hợp đồng để chứng minh quan hệ của anh với khoản nợ của bên thứ ba, niêm phong căn nhà của anh trước Vưu Hưng Hải."
Thẩm Đại nói: "Tôi sắp đến cục thuế, tôi muốn bán căn nhà cho bạn mình."
"Phương án này không ổn, trước hết căn nhà của anh có bị hạn chế giao dịch không? Rất nhiều bất động sản trong vòng ba đến năm năm bị hạn chế giao dịch. Hơn nữa, bạn của anh có thể lập tức chuyển mấy trăm vạn mua nhà sao, nếu giá bán quá thấp, ý đồ chuyển rời tài sản quá rõ ràng, Vưu Hưng Hải khởi kiện rất có thể sẽ thắng. Cho dù có thể đáp ứng được tất cả các điều kiện trên, thuế chuyển nhượng cũng sẽ lên đến mấy trăm nghìn, hơn nữa những thủ tục này không thể làm xong trong một ngày."
Thẩm Đại thở dài, anh vốn dĩ muốn giãy giụa một chút, anh không ôm quá nhiều hy vọng đối với căn nhà này.
Luật sư Trần nói chậm lại: "Thẩm tiên sinh, quả thực căn nhà mấy trăm vạn này, Vưu Hưng Hải không để vào mắt, ông ta trả lãi cũng không đủ, nhưng ông ta biết Cù tổng quan tâm đến anh, chắc chắn sẽ uy hiếp điểm yếu của ngài ấy. Đồng thời, Cù tổng cũng không muốn căn nhà này, ngài ấy có thể cho anh nhiều căn nhà tốt hơn, đắt tiền hơn, ngài ấy chỉ là không muốn làm cho anh buồn. Cho nên, anh có thể hoàn toàn tin tưởng chúng tôi, chúng tôi sẽ xử lý việc này nhanh nhất có thể."
"Được rồi."
Hai người hẹn nhau tại địa điểm ở giữa cả hai, Thẩm Đại nhìn luật sư Trần đẩy hợp đồng về phía mình, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi. Hợp đồng anh ký trong đời này, phần lớn đều không tốt đẹp, cảm giác không ổn lúc này là bởi vì trước đó rơi vào đường cùng mà ký đủ loại hợp đồng, mấy ngày trước, anh còn vừa bị Cù Thận dùng pheromone áp chế mà mất đi quyền nuôi dưỡng con, bây giờ anh nhìn thấy hợp đồng, đáy lòng dâng lên chán ghét và sợ hãi.
Luật sư Trần biết Thẩm Đại hiện tại suy nghĩ gì, cậu cười khổ một tiếng: "Thẩm tiên sinh. Hợp đồng này thoạt nhìn rất dọa người, nhưng lại là biện pháp bảo vệ bất động sản của anh với chi phí thấp nhất, chúng tôi niêm phong trước Vưu Hưng Hải, kể cả sau này Vưu Hưng Hải muốn tịch thu, chúng tôi sẽ khẳng định quyền lợi của mình với căn nhà này, như vậy sẽ khiến căn nhà an toàn tuyệt đối."
Thẩm Đại tin tưởng Cù Mạt Dư sẽ không coi trọng căn nhà này, hơn nữa, muốn khiến anh trắng tay, chỉ có thể ỷ lại Cù gia thì có rất nhiều cách để làm, cũng không cần phải dùng đến thủ đoạn giả tạo này. Cho nên anh không chần chừ quá lâu, cầm bút lên ký.
Luật sư Trần nhẹ nhàng thở ra: "Tiếp theo anh sẽ nhận được điện thoại từ tòa án, bọn họ nói cái gì cùng không quan trọng, anh đừng lo lắng. Hiện tại anh có thể tời ngân hàng rút tiền."
"Đã rút."
Luật sư Trần cười cười: "Vậy tốt quá, Cù tổng yên tâm rồi."
Thẩm Đại dừng lại một chút, hỏi: "Hợp đồng tôi ký lúc đó nghiêm trọng đến mức nào?"
"Con dấu, tài khoản và hợp đồng đều ở trong tay Vưu Hưng Hải, chỉ cần giả mạo chữ ký của anh sẽ có thể đẩy khoản nợ lên người anh. Chúng tôi cũng có một số hợp đồng, dù sao lúc ấy cũng tiến hành rất nhiều giao dịch với Tinh Châu. Tóm lại, chúng tôi muốn thu thập nhiều bằng chứng để phục vụ khởi tố." Luật sư Trần bất đắc dĩ nói, "Vưu Hưng Hải thực sự không ra gì cả, ông ta hoặc là gán nợ lên trên người anh, hoặc là uy hiếp khiến Cù tổng phải trả nợ giúp. Dù sao ông ta hiện tại chân trần không sợ đi giày*, có thể làm được gì thì sẽ làm.
*Chân trần không sợ đi giày: thường được dùng để chỉ người làm việc không chút đắn đo. Nó cũng được dùng để mô tả một người không xu dính túi hoặc không có mối bận tâm, nhưng dám làm bất cứ điều gì mà không lo nghĩ. (theo Baidu)
Thẩm Đại chậm rãi nắm chặt tay: "Tôi có thể làm gì?"
"Anh không cần phải lo lắng gì cả. Cuộc sống của anh cũng sẽ không bị ảnh hưởng, muốn ở khách sạn sẽ có người sắp xếp, muốn ra ngoài thì đi ô tô, muốn đi xa thì đi máy bay của Cù tổng, Cù tổng chắc chắn sẽ chăm sóc anh thật tốt."
Thẩm Đại mặt không biểu cảm nói: "Tôi sắp trở thành kẻ trắng tay, tôi không thể mặc kệ. Tôi bình xét chức danh cấp bậc nghề nghiệp, xuất bản tác phẩm, tìm việc làm, làm dự án, tất cả đều sẽ bị ảnh hưởng, sẽ không chỉ là bị hạn chế chi tiêu." Anh sẽ không chờ Cù gia nuôi mình, anh thậm chí nghi ngờ Cù Mạt Dư không thực sự nghiêm túc giải quyết vụ kiện tụng này. Chỉ cần bị đóng băng tài sản, anh không thể nuôi nổi bản thân và con nhỏ, chỉ có thể dựa vào hắn mà sống, đây chẳng phải điều Cù Mạt Dư muốn sao. Anh không tin Cù Mạt Dư, anh không thể ngồi chờ chết.
"Haizz..." Luật sư Trần khó xử nói, "Nhưng hiện tại quả thực anh không thể làm gì được, vấn đề liên quan đến pháp luật, vẫn nên giao cho chúng tôi đi."
Luật sư Trần đi rồi, Thẩm Đại cầm điện thoại, lục tìm danh bạ, tới số của Vưu Hưng Hải, ngón tay cái của anh lướt trên số mấy lần, sau hồi lâu suy nghĩ, anh bấm gọi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT