Thẩm Đại thức trắng đêm không ngủ, Cù Mạt Dư cũng trằn trọc đến tận bình minh. Hai người ở hai nơi, cùng nhìn trăng sao trên bầu trời, suy nghĩ về những chuyện liên quan đến đối phương để rồi dằn vặt đau khổ, giống đang như lao vào đèn bắt côn trùng, thấy ánh sáng mà đến, cuối cùng bị lạc đường ra.
Sáng sớm hôm sau, Cù Mạt Dư bắt đầu điều tra hành động của Vưu Hưng Hải, Cù Thận nói "vội vã" không phải không có lí do, Vưu Hưng Hải thực sự cũng đang rất "vội vã". Sau khi nhận ra việc đe dọa bằng lời nói không đủ trọng lượng, ông ta nhất định sẽ hành động thật. Hắn tra ra được Vưu Hưng Hải đã hợp tác với một chủ nợ, đang nộp đơn lên tòa án xin niêm phong bất động sản của Thẩm Đại.
Cù Mạt Dư gọi điện cho Vưu Hưng Hải, muốn gặp mặt nói chuyện nhưng Vưu Hưng Hải tỏ ra không vội, chậm rãi nói rằng gần đây ông ta rất bận, sẽ mời Cù Mạt Dư uống trà vào một ngày khác. Cù Mạt Dư cũng lười tranh luận với ông ta, trực tiếp nói rằng muốn bàn chuyện liên quan đến Thẩm Đại, nếu hôm nay không gặp, lần sau sẽ gặp nhau trên tòa.
Vưu Hưng Hải do dự một lúc rồi đồng ý gặp mặt vào buổi tối.
Lúc này, Cù Mạt Dư đang chuẩn bị đến công ty, hắn giao cho luật sư Trần kiểm kê lại tất cả những hợp đồng mà Thẩm Đại đã ký trong quá trình mua bán sáp nhập. Họ phải nghiên cứu kỹ xem Vưu Hưng Hải sẽ lợi dụng sơ hở nào để chuyển số nợ sang cho Thẩm Đại, và bọn họ phải xử lý việc đó như thế nào. Nếu Vưu Hưng Hải dám làm vậy, một là cùng đường bí lối, hai là ông ta đoán chắc chắn hắn sẽ không bỏ rơi Thẩm Đại, chuyện này cho dù có thể giải quyết được, cũng sẽ không tránh khỏi việc "đổ máu". Cù Thừa Trần nếu biết tin tức này, không biết có nhân cơ hội lại "đục nước béo cò" nữa không.
Mọi chuyện đang diễn ra theo chiều hướng hắn không thể đoán trước được, điều này khiến hắn rất bực bội.
Xe vừa mới đỗ ở bãi xe dưới tầng hầm, hắn nhận được cuộc điện thoại của bảo mẫu, nói rằng Thẩm Đại đang thu dọn hành lý, trong lòng hắn càng trầm xuống, lão Ngô lập tức quay xe.
Vừa vào chung cư, quả nhiên thấy Thẩm Đại đang thu dọn đồ đạc. Trong hai thùng lớn toàn đồ dùng hàng ngày của Khâu Khâu, đồ của Thẩm Đại ít đến đáng thương, dường như từ lúc đến nơi này đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi.
"Anh đang làm gì vậy." Cù Mạt dư vội vàng đi qua, cầm lấy một thùng nhỏ đựng quần áo trong tay Thẩm Đại.
Thẩm Đại không nhìn hắn, quay đầu đi lấy một thùng khác.
Cù Mạt Dư nắm lấy bả vai anh, quay người anh lại, nhấn giọng: "A Đại, anh nhìn em!"
Thẩm Đại rốt cuộc cũng nhìn về phía Cù Mạt Dư, cặp mắt kia âm u, xám xịt, phảng phất như có mưa bão vô tận, nhìn hắn nhưng trong mắt anh dường như không có thứ gì.
"A Đại, anh bình tĩnh, Khâu Khâu vẫn ở bên anh, sẽ không có ai tách hai người ra, chỉ cần chúng ta ở bên nhau, quyền nuôi dưỡng cho dù là của ai cũng không quan trọng, đúng không, anh bình tĩnh lại, chúng ta nói chuyện đã."
Thẩm Đại đẩy Cù Mạt Dư ra, mặt không biểu cảm nói: "Mặc kệ quyền nuôi dưỡng là của ai, chỉ cần Khâu Khâu không quá ba tuổi, còn ở thời kỳ bú sữa, cho dù là pháp luật hay bất cứ kẻ nào cũng đừng hòng cướp con khỏi tôi."
"Không có ai cướp..."
"Cậu không có gì có thể uy hiếp tôi." Đôi mắt Thẩm Đại dần hiện lên tơ máu, "Tôi muốn đưa con về nhà, đưa con rời xa họ Cù các người." Mất đi quyền nuôi dưỡng, có lẽ cũng là một chuyện tốt, con dao lơ lửng trên đỉnh đầu cuối cùng cũng rơi xuống, máu đã rơi đầy đất, anh ngược lại không sợ hãi nữa, một con dao không thể giết chết anh hai lần. Anh tính bán đi căn phòng của mình, tận hiếu với bà ngoại trong những ngày cuối đời, đến khi bà rời đi, anh cũng sẽ mang theo Khâu Khâu xa chạy cao bay.
Tim Cù Mạt Dư lập tức đau như cắt: "Chẳng lẽ tất cả những gì em làm đều là "uy hiếp" anh sao? Em đã nỗ lực đối tốt với hai người, bù đắp quá khứ sai lầm, em thực sự thích anh, muốn cho anh tất cả những gì em có thể, anh chỉ thấy "uy hiếp" sao!"
"Tất cả những gì cậu làm đều bởi vì Khâu Khâu là Alpha cấp S." Thẩm Đại gào khóc, "Nó là người thừa kế đỉnh cấp mà cậu muốn, nếu không làm sao mà cậu lại hạ mình đi lấy lòng một Omega thấp kém, cậu diễn kịch đến mức tin là thật luôn rồi à!"
"Không phải!" Cù Mạt Dư gầm nhẹ, "Em không phải vì con, em thừa nhận lúc biết cấp bậc pheromone em rất vui, nhưng em cũng nghĩ anh sẽ hiểu lầm nên không dám nói với anh. Từ lúc ở Lan Thành tìm được anh đến lúc anh trở lại Bắc Kinh, em đã sai, nói sai, làm sai rất nhiều điều, nhưng chẳng lẽ anh không nhìn ra em rất kiên trì sao. Nếu em chỉ muốn con, em có vô số thủ đoạn để cướp nó đi, em vẫn luôn muốn anh, bởi vì anh nên em mới muốn Khâu Khâu."
Thẩm Đại chậm rãi lắc đầu: "Cậu không cần tôi, cũng không cần Khâu Khâu, cậu dùng pheromone khống chế tôi xóa sạch ký hiệu, phá bỏ con mình, cậu từ đầu đến cuối đều biết bản thân muốn gì, cũng rất tỉnh táo hành động. Nếu Khâu Khâu không phải Alpha đỉnh cấp, đối với cậu, tôi với nó không có giá trị gì cả."
"Anh có biết mình đang nói gì không!" Khuôn mặt tuấn tú của Cù Mạt Dư đau đến vặn vẹo, sau khi đã làm tất cả, cho đi hết thảy mọi thứ trong cuộc đời này, hắn vẫn bị người mình yêu hiểu lầm. Như thể cho dù hẳn có nói hay làm gì đi chăng nữa, đối với Thẩm Đại đều là âm mưu và toan tính, tất cả đều là ác ý, anh sẽ vẫn luôn hiểu lầm và phòng bị hắn. Loại cảm giác bất lực này như muốn rút sạch ruột gan hắn, hắn run run giải thích, "Sau lần anh phát tình lúc trước, em mới biết được cấp bậc của Khâu Khâu, trước đó anh không thấy em đã lấy lòng anh ra sao sao? Anh không tin có thể kiểm tra hồ sơ bệnh viện, phó viện trưởng và bác sĩ xét nghiệm có thể làm chứng, mẹ em cũng có thể làm chứng, thực sự ngày đó em mới..."
Hai mắt Thẩm Đại lạnh băng, trống rỗng: "Bệnh viện là của cậu, cậu muốn "bằng chứng" gì đều có. Điều này không quan trọng, mặc kệ cậu muốn cái gì, tôi đều không quan tâm, tôi chỉ cần cậu rời xa tôi và con trai, đời này tôi không muốn nhìn thấy Cù gia các người nữa."
Sắc mặt Cù Mạt Dư tái nhợt, đau đớn trong mắt như sắp tràn ra ngoài, hắn khàn giọng nói: "A Đại, anh không thể nói vậy với em, cũng không thể đối xử với em như vậy."
Thẩm Đại cúi đầu, tiếp tục thu dọn quần áo.
Cù Mạt Dư nắm chặt tay, nhấc chân bước về phía phòng Khâu Khâu: "Anh không thể mang Khâu Khâu đi, em là cha Alpha của nó, nó hiện tại rất ỷ lại vào em..."
Thẩm Đại đột nhiên ngẩng đầu, chạy qua, hung hăng đẩy hắn ra, lạnh giọng quát: "Không được chạm vào nó!"
Cù Mạt Dư lảo đảo hai bước, sau đó sững sờ tại chỗ, không tin nổi mà nhìn Thẩm Đại.
Thẩm Đại thở hổn hển, hai mắt trừng to: "Cậu đừng chạm vào con tôi, cũng đừng chạm vào tôi, cậu không có trái tim, cậu không có tình cảm, những lời nói và việc làm của cậu ngày đó tôi chưa từng quên. Điều mà tôi hối hận nhất chính là biết cậu, Cù Mạt Dư, tôi vĩnh viễn không muốn gặp lại cậu."
Biểu cảm của Cù Mạt Dư chuyển từ cực kỳ đau thương sang vô cùng tức giận, hắn giống như mãnh thú trọng thương, kéo lê cơ thể đẫm máu của mình, không dám tiến cũng chẳng dám lùi. Hắn dường như không thể tin trên đời lại có ngôn từ đau đớn đến như vậy, không thể tin có người có thể làm hắn đau đến như vậy, cũng không dám tin lần đầu tiên hắn thật lòng yêu một người lại bị hiểu lầm và ghét bỏ đến như vậy.
Hắn cho rằng mình đã buông bỏ tôn nghiêm và niềm tin mà mình đã kiên trì suốt nửa cuộc đời, gần như phủ nhận lối sống quá khứ để bày tỏ tấm lòng chân thành với Thẩm Đại, nhưng thứ hắn nhận lại chính là nỗi đau nhân đôi khi liên tục bị người mình yêu làm tổn thương.
Hắn dường như không thể làm gì được nữa, hắn đem tất cả những gì mình cho là quý giá nhất đưa cho Thẩm Đại, hắn cho Thẩm Đại thấy cái bụng mềm của mình, nhưng Thẩm Đại vẫn hận hắn, vẫn không chịu tha thứ cho hắn, thậm chí còn không tin bất kỳ lời giải thích nào của hắn. Mỗi khi hắn thầm vui mừng khi được gần gũi Thẩm Đại và Khâu Khâu hơn một chút, Thẩm Đại lại luôn nghĩ cách tránh xa hắn.
Trong lòng hắn đau đến mức gần như mất cảm giác rồi, lúc này hắn thậm chí còn có ý muốn hủy diệt tất cả, nếu Thẩm Đại đã thực sự trở thành điểm yếu của hắn, không bằng hắn tự tay bẻ gãy điểm yếu này.
Thẩm Đại bị khí lực quá lớn áp đảo, anh nhìn nét mặt vặn vẹo co giật của Cù Mạt Dư, trong lòng sinh ra khoái cảm, anh cảm nhận được Cù Mạt Dư đau khổ, thật tốt, đau khổ giống anh đi, bị tuyệt vọng bao phủ giống anh đi.
Thẩm Đại che chắn Khâu Khâu ở phía sau, từ trong thân thể cằn cỗi rút một chút sinh lực: "Cút đi."
"Nhà? Căn nhà kia sao." Cù Mạt Dư chậm rãi nói, "Anh không về được đâu, căn nhà kia có vấn đề."
Thẩm Đại ngẩn người, "Có ý gì?"
"Ba em gấp gáp khiến anh chuyển quyền nuôi dưỡng là bởi vì Vưu Hưng Hải biết được pheromone của Khâu Khâu, ông ta dùng hai người uy hiếp đòi tiền, anh biết vì sao Vưu Hưng Hải biết được không, là Thẩm Tần nói cho ông ta."
Thẩm Đại thẫn thờ nhìn Cù Mạt Dư, thật lâu không nói gì, anh không phải không hiểu, anh hoàn toàn hiểu, lối thoát cuối cùng của anh cũng bị chặn lại, nhưng anh lại không cảm thấy tức giận. Thực ra anh cũng không có cảm giác gì, trong lòng anh đầy vết thương, thêm một đao hay bớt một đao cũng không khác biệt.
"Vưu Hưng Hải muốn thông qua pháp luật cùng một số thủ đoạn tài chính, chuyển phần nợ sang cho anh, căn hộ đứng tên anh rất nhanh sẽ bị niêm phong."
Thẩm Đại hỏi: "Là Vưu Hưng Hải làm hay là Cù gia các người làm."
Cù Mạt Dư nắm chặt tay: "Em trong lòng anh hèn hạ đến vậy sao?"
"Hợp ý của cậu, không phải sao." Thẩm Đại quay đầu nhìn thoáng qua cửa phòng Khâu Khâu, bé con chính là nguồn sức mạnh của anh, "Tôi vẫn muốn dọn đi, từ lúc lệnh niêm phong được thi hành ít nhất cũng mất vài năm, tôi có thể trụ được."
"Anh cho rằng chỉ đơn giản như vậy sao. Một khi anh trở thành người phải chấp hành án, tiền tiết kiệm và tiền lương của anh đều sẽ bị đóng băng, anh sẽ bị hạn chế chi tiêu, ăn mặc, nơi ở, đi lại, việc xét cấp bậc chức danh phát biểu trong luận văn cũng bị ảnh hưởng. Điều này anh không phải không biết."
Thân thể Thẩm Đại run nhè nhẹ.
Cù Mạt Dư lộ ra nụ cười lạnh lẽo: "Em vốn tưởng rằng nói cho anh biết, sẽ khiến anh yên tâm, kiện tụng nhất định sẽ thắng, cho em thời gian, em sẽ bảo vệ anh, vì anh giải quyết tất cả phiền toái, nhưng hiện tại em thấy, quả thực đó chỉ là những gì em muốn". Hắn nghiến răng, những chiếc răng nanh hiếm khi lộ ra vào lúc bình thường của Alpha xuất hiện, trong đôi mắt mãnh thú kia chỉ có tuyệt vọng cùng chật vật, "Nếu anh rời khỏi em, chính bản thân cũng không nuôi nổi, anh còn muốn đi đâu? Em nên dùng thủ đoạn đối phó với anh mới đúng, cái gì mà thật lòng, cái gì mà tôn trọng, anh là một Omega, chỉ cần em cắn vào tuyến thể của anh, đánh dấu anh, anh sẽ yêu em, cái gì anh cũng sẽ nghe em, anh sẽ mãi mãi bên cạnh em."
Thẩm Đại hoảng sợ lùi về phía sau một bước, Cù mạt Dư tiến thêm một bước.
"Em chịu đủ rồi, em làm cái gì anh cũng không vừa lòng, em móc trái tim mình ra anh cũng không thèm nhìn một cái, em vì cái gì mà làm khó chính mình, em học cách yêu anh, anh chỉ nghĩ đến việc rời khỏi em." Sắc mặt Cù Mạt Dư đau đớn đến cực hạn, "Em cố gắng hết sức để một nhà ba người chúng ta ở bên nhau, nhưng tất cả mọi người đều muốn tách chúng ta ra, bao gồm cả anh."
Thẩm Đại nhìn sự điên cuồng trên mặt Cù Mạt Dư, anh cảm thấy mình cũng điên rồi, dưới sự tra tấn này không còn là người bình thường nữa.
"Cho nên bây giờ em sẽ đánh dấu anh." Âm thanh của Cù Mạt Dư tàn nhẫn, "Bây giờ em sẽ khiến anh phát tình, khiến anh cầu xin em đánh dấu mình, anh sẽ hoàn toàn thuộc về em, sẽ thích em giống như trước đây, không rời khỏi em." Hắn không bao giờ muốn nhìn thấy vẻ mặt, nghe những lời như vậy của Thẩm Đại nữa, hắn sẽ bị choáng ngợp bởi đau đớn và thất vọng tột độ, hắn sẽ mất trí và làm những điều không thể cứu vãn. Đánh dấu có lẽ là lựa chọn duy nhất, chỉ có buộc người này vào cuộc đời mình, hắn mới có thể thỏa mãn.
Thẩm Đại không thể lùi, có lẽ anh chỉ có thể làm một con rối mới có thể giải thoát cho chính mình.
Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Cù phu nhân hoảng loạn tiến vào, sợ hãi nhìn hai người.
Khi nhìn thấy mẹ mình, Cù Mạt Dư dường như lấy lại được chút tỉnh táo, cứng đờ tại chỗ không nói lời nào.
"Các người..." Cù phu nhân hít một hơi thật sâu, bất đắc dĩ nói, "Hai người có thể bình tĩnh nói chuyện không?"
Thẩm Đại chống đỡ cơ thể, quay người về phía phòng Khâu Khâu, đóng cửa lại, phòng khách quay về vẻ yên tĩnh.
Cù Mạt Dư ngã gục trên ghế sô pha, bàn tay to bưng kín mặt, bộ dạng sứt đầu mẻ trán.
"Con đã giải thích với cậu ấy chưa?" Cù phu nhân nhẹ giọng hỏi.
Cù Mạt Dư gật đầu, lại lắc đầu: "Vô dụng, anh ấy không tin con, anh ấy hận con, chỉ muốn rời khỏi con."
Cù phu nhân ảm đạm cúi đầu: "Mẹ sẽ khuyên cậu ấy, hiện tại quan trọng nhất là giải quyết Vưu Hưng Hải, không phải hai người mâu thuẫn với nhau."
"Vô dụng." Cù Mạt Dư nỉ non lặp lại, "Vô dụng."
"Mạt Dư..."
"Con muốn đánh dấu anh ấy." Cù Mạt Dư ngẩng đầu, trên mặt hiện vẻ cố chấp khiến người ta kinh hãi, "Mẹ nói mấy điều kia, cái gì mà thật lòng, toàn bộ đều vô dụng, vô dụng! Chỉ cần đánh dấu anh ấy, anh ấy sẽ yêu con, sẽ nghe lời, chỉ có như vậy anh ấy mới không rời khỏi con."
"Con đừng nổi điên." Cù phu nhân vội la lên, "Pheromone của cậu ấy có thể đầu hàng con nhưng trái tim thì không, làm như vậy chỉ khiến cậu ấy đau khổ, càng hận con hơn."
"Con không quan tâm." Cù Mạt Dư lộ ra nụ cười quái dị, "Như vậy mới khiến anh ấy ở bên cạnh con."
"...Cậu ấy sẽ thực sự cắt bỏ tuyến thể." Cù phu nhân xoa bàn tay, trong mắt ngập tràn đau thương, "Cậu ấy không phải nói suông."
"Sẽ không, anh sẽ nghe con nói, anh ấy sẽ..."
"Cậu ấy sẽ!" Cù phu nhân lớn giọng nói, "Năm đó con đánh dấu rồi bắt cậu ấy xóa bỏ ký hiệu, cậu ấy vì để giữ thai nhi, thời điểm xóa ký hiệu không tiêm thuốc tê!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT