Thẩm Đại vào trong phòng bệnh chào tạm biệt bà ngoại, nói với bà ngày mai sẽ mang Khâu Khâu đến thăm, sau đó đi ra quầy lễ tân tìm Trình Nhược Trạch, định cùng đi xe về.
Trình Nhược Trạch đang nói chuyện với y tá.
"Trợ lý Trình, sao vậy?"
"Y tá nói ở đây có hồ sơ của Khâu Khâu, nhưng đã bị mã hóa, lạ thật, nhập vào từ lúc nào."
Thẩm Đại chợt nhớ ra: "À, lần trước Khâu Khâu bị sốt, đã ở đây một đêm." Chuyện này anh không quên, ngày đó Cù Mạt Dư lén rút máu Khâu Khâu đi làm xét nghiệm ADN, sau đó dùng quyền nuôi dưỡng khống chế anh, trong tiềm thức anh không muốn nhớ lại.
"Thì ra là thế, vậy chuyện ngày mai sẽ đơn giản. Chị y tá, phiền chị đem hồ sơ tới, ghi giúp thời điểm tiêm mũi 2 vắc xin viêm gan B." Trình Nhược Trạch nói, "Anh Thẩm, ngày mai anh tới thì trực tiếp tìm y tá trưởng, cô ấy sẽ sắp xếp cho anh."
"Được, thực ra..." Ngày mai Cù Mạt Dư cũng tới.
"Ngại quá, hồ sơ của Thẩm Nhạc không cho phép tùy tiện lấy." Y tá nhìn màn hình nói.
"Sao lại thế?" Trình Nhược Trạch lập tức nhận ra, "À, Cù tổng yêu cầu mã hóa. Không sao đâu, tôi là trợ lý của Cù tổng, vị này là cha Omega của Thẩm Nhạc."
Y tá có chút khó xử, tuy cô không quen biết Trình Nhược Trạch và Thẩm Đại, nhưng cũng nhìn ra được sếp mình coi trọng bà của Thẩm Đại tới cỡ nào, vì thế cô không nghi ngờ danh tính của bọn họ: "Chỉ là tôi không có quyền hạn, tôi cần có xác nhận của lãnh đạo."
"Không sao, để tôi gọi điện cho cô ấy." Trình Nhược Trạch trực tiếp bấm số, gọi cho y tá trưởng.
Sau khi y tá trưởng xác nhận thân phận của hai người, y tá mới nhập mật mã, lấy hồ sơ của Khâu Khâu ra: "Anh muốn nhập ngày tiêm vắc xin đúng không, là ngày nào ạ?"
Thẩm Đại mở điện thoại lục tìm, báo với y tá.
Quầy lễ tân hình vòng cung, hai người đứng chỉ đủ để nhìn thấy một phần màn hình từ bên cạnh, Trình Nhược Trạch người cao chân dài, vì thế chỉ cần hơi nghiêng người là có thể nhìn được rõ. Vốn dĩ chỉ là trong lúc vô tình liếc nhìn một cái, cậu lại phát hiện ra một chữ cái chói mắt.
Cậu kinh ngạc "A" một tiếng.
Y tá ngẩng đầu nhìn, Thẩm Đại cũng khó hiểu nói: "Làm sao vậy?"
"Trời đất!" Trình Nhược Trạc dứt khoát xoay màn hình máy tính lại, âm thanh vì kích động mà run nhẹ, "Khâu Khâu là Alpha cấp S!"
Thẩm Đại ngây cả người.
Trình Nhược Trạch hưng phấn nói: "Anh và Cù tổng thế mà không nói, Khâu Khâu thực sự..." Cậu nhìn biểu cảm mờ mịt của Thẩm Đại, cảm thấy có gì đó không ổn, vẻ mặt này rõ ràng là không biết gì.
Thẩm Đại cũng nhìn màn hình, trong hồ sơ của Khâu Khâu, cột nồng độ pheromone lẽ ra phải để trống, bởi vì anh chưa từng kiểm tra, nhưng bây giờ nó là chữ S màu đen rõ ràng trên nền trắng.
Alpha cấp S.
Khâu Khâu là Alpha cấp S.
Trình Nhược Trạch cẩn thận hỏi: "Anh Thẩm, anh không biết sao?" Trong lòng cậu cũng tràn đầy bối rối, làm sao mà một người cha lại không biết mức độ pheromone của con mình, cứ cho là trước đó không kiểm tra, hiện tại đã biết, đây không phải chuyện vui sao, nhưng phản ứng của Thẩm Đại lại làm cậu khó hiểu.
Rất nhiều âm thanh cùng hình ảnh hỗn loạn tràn vào trong đầu Thẩm Đại, vô số cảm xúc từ tứ phương phong tỏa hệ thống thần kinh của anh, khiến anh không thể suy nghĩ. Đứa con của anh hóa ra là một Alpha cấp S, tương đương với việc vô cùng may mắn khi trúng xổ số, nhưng anh không thể sinh ra bất kỳ niềm vui nào cả. Điều đầu tiên hiện lên trong đầu anh, là giọng nói "thì ra là thế". Đã có lời giải thích cho tất cả những ân cần và lấy lòng của Cù Mạt Dư đối với anh và Khâu Khâu, hắn thậm chí vi phạm nguyên tắc nửa đời, sẵn sàng mạo hiểm dâng quyền độc chiếm sinh sản, muốn kết hôn và đánh dấu anh dù anh chỉ là một Omega thấp kém, tất cả đều đã được giải thích - Cù Mạt Dư đã có được người thừa kế alpha cấp S mà hắn mong muốn nhất.
Thì ra là thế.
Tất cả các hành động của Cù Mạt Dư đều có động cơ hợp lý.
Nực cười là, đêm mưa đó bọn họ cùng nhau ngắm hoa quỳnh nở, nụ hôn kia thật dịu dàng. Trong một khoảnh khắc, anh chỉ mong thời gian ngừng lại, tạm thời quên đi tất cả những chuyện tồi tệ trong quá khứ, anh thực sự tin rằng Cù Mạt Dư cũng có tình cảm với mình, cho dù là ngọt ngào năm xưa cũng được, đánh dấu ngoài ý muốn cũng được, ít nhiều cũng có một chút thích anh.
Nhưng thực tế rất logic, không phải phỏng đoán. Mỗi việc Cù Mạt Dư làm đều là một chuỗi logic, chỉ có anh, một người bình thường suy nghĩ mọi việc theo góc độ tình cảm, Alpha đỉnh cấp sẽ luôn hoàn mỹ. Ngay từ ngày Khâu Khâu vào viện vì phát sốt, Cù Mạt Dư đã biết được mọi chuyện nên dùng quyền nuôi dưỡng để ép anh trở về Cù gia, sau đó hủy hôn ước, nói rằng sẽ cưới anh, thậm chí còn muốn đánh dấu anh. Anh nên sớm đoán ra, nếu không phải vì lợi ích to lớn thúc đẩy, làm sao Cù Mạt Dư có thể buông bỏ sự tự tôn và kiêu ngạo của mình.
Cho dù giờ phút này, trong lòng lại bị xé nát lần nữa, Thẩm Đại vẫn cảm thấy may mắn, anh thực sự "yên tâm", Cù Mạt Dư chưa từng thay đổi. Anh sẽ không còn trằn trọc khó ngủ vì phải phỏng đoán lời nói và việc làm của hắn nữa, anh sẽ không còn cố gắng nhặt nhạnh niềm hy vọng nhỏ nhoi từ tâm hồn vỡ nát nữa, anh cũng sẽ không còn mong đợi hình ảnh Cù Mạt Dư và Khâu Khâu ở bên nhau nữa. Nếu anh vẫn còn ảo tưởng về Cù Mạt Dư sau khi trải qua thương tích đầy mình, những đau thương anh phải nhận là xứng đáng.
Trình Nhược Trạch thấy sắc mặt Thẩm Đại trắng bệch không còn giọt máu, trong đáy mắt là đau thương tích tụ, cậu thực sự bị dọa sợ, tuy không biết nguyên nhân là gì, nhưng trực giác nói cho cậu biết mọi chuyện không ổn rồi, cậu nhẹ giọng nói: "Anh Thẩm, anh sao vậy, tôi nói sai gì à."
Thẩm Đại trầm mặc hồi lâu, giống như cái xác không hồn.
Bề ngoài anh thoạt nhìn không có gì nhưng trái tim đã thực sự vỡ vụn, anh không thể để ai phát hiện ra. Người nhà và con đều cần anh, anh phải đứng vững.
"Anh Thẩm, có cần tôi gọi cho Cù tổng không, có phải bệnh viện có vấn đề gì không?" Trình Nhược Trạch nhìn bộ dạng của Thẩm Đại, lo lắng sợ hãi.
Thẩm Đại nhìn Trình Nhược Trạch, ánh mắt tối tăm trống rỗng, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không cần, chuyện này đừng cho Cù tổng biết, Cù tổng không muốn cho người khác biết."
Trình Nhược Trạch lập tức biết mình đã gặp rắc rối, cậu hít một hơi thật sâu, nhìn về phía y tá.
Y tá cũng rất khẩn trương: "Tôi không biết cái gì cả, ngài vừa gọi điện xác nhận với cấp trên của tôi mà."
Thẩm Đại cúi đầu: "Trợ lý Trình, chuyện này nhờ cậu xử lý, tôi về trước." Không đợi Trình Nhược Trạch đáp lại, anh quay người rời đi. Đôi chân như nhũn ra nhưng anh bước rất nhanh, trước khi cảm xúc sụp đổ, anh phải né tránh ánh mắt của mọi người, tự nuốt từng chút đau khổ, giống như vô số lần trước đây, không ai có thể cứu anh cả.
Ở nơi ít người để ý, Thẩm Tần đang đứng ở một góc hành lang cách đó không xa. Tiền sảnh trống trải của bệnh viện tư, tiếng vang sẽ truyền rất xa...
Sáng sớm hôm sau, Cù Mạt Dư tới đón Thẩm Đại và Khâu Khâu. Nhớ lại lần đầu tiên Khâu Khâu lên chiếc xe này, ngửi thấy mùi gỗ hắc đàn từng đe dọa mình mà khóc không ngừng, bây giờ vừa lên xe, nhóc con đã chủ động vươn tay về phía Cù Mạt Dư.
Cù Mạt Dư kinh ngạc ôm lấy Khâu Khâu, hôn lên gương mặt núng nính như cục bột một cái: "Khâu Khâu nhớ ba à."
Khâu Khâu vui vẻ cười toe toét.
Biểu cảm của Thẩm Đại như thường, không nhìn ra cảm xúc.
"Khâu Khâu và em ngày càng thân thiết." Trên mặt Cù Mạt Dư toàn là ý cưới, "Nhóc con biết em là ba của nó." Ba tháng qua, hắn hao hết tâm tư lấy lòng nhóc con này, cuối cùng cũng thấy đứa nhỏ từ nhìn thấy hắn là khóc biến thành sống chung hòa thuận, tiến thêm bước nữa sẽ sinh ra sự ỷ lại vào hắn, vì con, Thẩm Đại sẽ dần dần buông bỏ khúc mắc.
Thẩm Đại liếc nhìn Khâu Khâu đang cười ngọt ngào một cái, sau đó quay đầu đi, không ai phát hiện trong mắt anh đau đớn âm ỉ. Đúng vậy, Khâu Khâu và Cù Mạt Dư ngày càng thân thiết, tất cả mọi thứ của Khâu Khâu đều được "nhuộm" bằng pheromone gỗ hắc đàn, người cha Alpha thực sự đang ở bên cạnh nhóc, Khâu Khâu sẽ không cần pheromone thay thế nữa, đứa nhỏ sẽ theo bản năng tự nhiên được định sẵn, chấp nhận Cù Mạt Dư.
Một ngày nào đó, có lẽ Khâu Khâu sẽ không còn cần anh với tư cách là một người cha Omega nữa. Alpha cấp S cần phải từ bỏ những cảm xúc vô ích, trở nên cứng rắn và lạnh lùng để trưởng thành. Đây là cách Cù Mạt Dư lớn lên, anh không hy vọng Khâu Khâu sẽ biến thành người giống Cù Mạt Dư, nhưng tình thế đang hoàn toàn đi ngược lại với những gì anh mong muốn.
Về mặt pháp lý, tình cảm hay giáo dục, Cù Mạt Dư đều có thể cướp đi con của anh. Nỗi sợ này thường trực như hình với bóng.
Đứa trẻ nửa tuổi sẽ không nhớ rõ điều gì, nếu Cù Mạt Dư cướp đi Khâu Khâu, Khâu Khâu sẽ quên anh rất nhanh, trở thành người thừa kế đời tiếp theo của Cù gia, hưởng thụ phú quý cùng tôn sùng, bị giáo dục tư tưởng đặt lợi ích lên hàng đầu, lớn lên với suy nghĩ ngạo mạn, trở thành Alpha đỉnh cấp thứ hai vừa hoàn mỹ vừa tàn nhẫn, ích kỷ.
Sao anh có thể để con mình trở thành người như thế được.
Cù Mạt Dư vẫn đắm chìm trong niềm vui được Khâu Khâu chấp nhận, một tay hắn ôm Khâu Khâu, tay kia nắm lấy tay Thẩm Đại: "Sau khi tiêm phòng xong, chúng ta sẽ về nhà. Khoảng thời gian trước, em với ba vì việc hủy bỏ hôn ước mà căng thẳng với nhau, mẹ em vẫn luôn làm công tác tư tưởng cho ông ấy, em tin Khâu Khâu có thể khiến ông ấy thay đổi." Hắn hôn lên tay Thẩm Đại, ánh mắt dịu dàng, "Dù ông ấy không chấp nhận anh và Khâu Khâu, em vẫn muốn anh, nhưng người một nhà có thể hòa thuận là tốt nhất, anh thấy đúng không."
Thẩm Đại thẫn thờ gật gật đầu.
"Anh yên tâm, mọi chuyện đều sẽ tốt." Khóe mắt Cù Mạt Dư cong cong, chứa đựng ý cười dịu dàng. Trong lòng hắn, bọn họ thực sự đang phát triển theo hướng tốt đẹp, Khâu Khâu tiếp nhận hắn chính là một dấu hiệu. Omega của hắn cuối cùng cũng sẽ nhìn thấy tâm ý của hắn, sẽ tha thứ cho sai lầm của hắn, sẽ tin tưởng tình cảm của hắn, bọn họ sẽ thực sự trở thành người một nhà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT