Edit: MinHy

Khi đôi môi khô ráo của Cù Mạt Dư áp vào môi anh, hơi thở se lạnh của gỗ hắc đàn xâm nhập vào tất các giác quan, hòa cùng hương hoa quỳnh tạo nên sự tương phản vừa cứng rắn vừa mềm mại, vô cùng hòa hợp, giống như ông trời cố ý tạo nên. Hai người không hẹn cùng nhớ tới lần mà bọn họ đánh dấu, gỗ hắc đàn và hoa quỳnh gắn bó hòa hợp, trong người có ta, thân mật không thể tách rời, trong mỗi tế bào đều phảng phất dấu ấn của người kia, dù có kìm nén như thế nào, chỉ cần một kích thích sẽ đánh thức hồi ức xưa. Dấu ấn có thể tác động vật lý để loại bỏ khỏi cơ thể, nhưng dấu ấn trong tâm trí không thể bị loại bỏ hoàn toàn trong suốt cuộc đời—ngay cả khi dấu ấn không còn nữa.

Cù Mạt Dư nắm cằm Thẩm Đại, từ hôn nhẹ nhàng đến ngậm lấy môi dưới mềm mại, tốc độ nhanh tới mức Thẩm Đại không kịp suy nghĩ gì.

Trái tim Thẩm Đại đập loạn nhịp, anh theo bản năng lùi về sau, lại bị Cù Mạt Dư giữ chặt cổ, cho đến khi anh dùng sức đẩy mạnh, Cù Mạt Dư mới thuận thế buông anh ra. Cảm giác thân mật trên môi biến mất, nhưng dư vị hồi hộp kia vẫn còn đọng lại.

Thẩm Đại đứng lên: "Về thôi."

"Chờ một chút" Cù Mạt Dư dịu dàng nói, "Nhìn nó nở, cũng nên nhìn lúc nó tàn chứ."

Ánh mắt Thẩm Đại chuyển tới đóa hoa quỳnh, nở rộ đến lúc lụi tàn, bắt đầu và kết thúc, trước kia anh rất muốn xem toàn bộ chu kỳ của nó, nhưng lúc này anh không thể tiếp tục đứng cùng một chỗ với Cù Mạt Dư, không khí ở đây như trầm xuống, đóa hoa như gợi lên muôn vàn suy nghĩ, khiến trong lòng anh hoảng loạn. Anh lắc đầu: "Tôi phải về rồi."

Cù Mat Dư cũng đứng lên, đi vòng qua bàn, đứng bên người Thẩm Đại, rất tự nhiên giúp Thẩm Đại vén tóc mái qua sau tai, nhẹ giọng nói: "Được, em đưa anh về."

Thẩm Đại nhét đồ dùng vào trong balo, xoay người bước đi, đi rất nhanh, như "phi nước đại" vậy.

Cù Mạt Dư người cao chân dài, theo sau vài bước, chen vào trước khi cửa thang máy kịp đóng lại, trên tay vẫn cầm chậu hoa quỳnh.

Trong không gian chật hẹp, mùi hương hoa quỳnh càng nồng đậm, thấm vào từng giác quan, Cù Mạt Dư tưởng tượng đó là pheromone của Thẩm Đại, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn. Hắn rất muốn xé miếng dán ngăn pheromone của Thẩm Đại ra, đè người này lên trên gương phía sau, vừa thưởng thức biểu cảm loạn tình của Omega này, vừa say mê hít ngửi hương thơm đã làm hắn chìm đắm bao lần. Nghĩ đến thôi cũng khiến bụng dưới của hắn căng cứng.

Thẩm Đại cũng rất khó chịu, Cù Mạt Dư cố ý phóng thích pheromone không ngừng, mười mấy giây ngắn ngủi ở buồng thang máy, cơ thể anh liên tục bị kích thích như điện giật, anh cố gắng trốn vào trong góc, nhưng không thể ngăn cản Cù Mạt Dư cố ý đứng gần anh.

Vất vả lắm thang máy mới xuống dưới tầng, Thẩm Đại nhanh chóng đi ra ngoài.

"A Đại, từ từ đã, bên ngoài trời vẫn còn mưa." Cù Mạt Dư nhớ chiếc ô của mình vẫn còn ở trong phòng thí nghiệm, hắn giữ lấy Thẩm Đại đang định lao ra ngoài, "Chờ em một chút, em quay lại lấy ô."

"Ừm."

Cù Mạt Dư đặt chậu hoa quỳnh xuống đất, quay trở lại lấy ô.

Thẩm Đại ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng chạm vào cánh hoa mềm mại, sau đó lấy trong túi xách ra một chiếc ô gấp, xoay người bước vào màn mưa.

Công ty cách nơi anh ở bây giờ rất gần, chỉ đi chừng mười phút, trời đã về khuya, đường phố vắng vẻ, thỉnh thoảng có xe cộ chạy qua, thành phố vốn luôn ồn ào nay lại yên tĩnh đến như vậy, dường như chỉ còn lại tiếng gió và tiếng mưa.

Nhưng Thẩm Đại lại có thể nghe rõ tiếng tim mình đang đập. Anh muốn về nhà thật nhanh, thế nên không biết nhịp đập này là do anh đi quá nhanh hay bởi vì Cù Mạt Dư nữa.

Trong đầu anh không ngừng hiện lên hình ảnh hoa quỳnh nở rộ, đêm mưa yên tĩnh, ánh mắt dịu dàng và nụ hôn rất đỗi tự nhiên. Chạy đến phòng thí nghiệm trong cơn mưa nặng hạt chỉ để cùng anh ngắm hoa quỳnh, đây hoàn toàn không phải là việc mà Cù Mạt Dư sẽ làm, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, anh cũng không nên ở lại, vì những thứ đọng lại trong anh không phải là những bông hoa, mà là cùng anh ngắm hoa, anh không nên vì những xúc động nhất thời mà để Cù Mạt Dư tới gần.

Phía sau truyền tới tiếng còi dồn dập, Thẩm Đại không cần quay đầu lại cũng biết đó là cù Mạt Dư.

Bóng đen mờ ảo dừng phía trước anh, Cù Mạt Dư dầm mưa xuống xe, chặn Thẩm Đại lại, hắn cao giọng nói: "Đã trễ thế này, trời còn mưa, anh chạy loạn làm gì."

Đêm mưa, trên đường hầu như không có bóng người, đèn đường lờ mờ hiu hắt, dễ dàng tạo cơ hội thuận lợi cho các hành vi phạm tội. Một Omega đi trên đường như này, thật sự quá nguy hiểm.

Thẩm Đại ngẩng đầu nhìn Cù Mạt Dư: "Tôi sắp tới nhà rồi."

"Còn một con phố nữa mới tới, lên xe." Chỉ hai câu nói, Cù Mạt Dư đã hoàn toàn bị nhấn chìm, hắn nhìn ánh mắt né tránh của Thẩm Đại, trái tim đang nhảy nhót vui mừng vì nụ hôn trộm vừa rồi, lúc này lại trầm xuống, nước mưa như dội thẳng vào tim hắn, hắn cúi đầu, "Hoặc là em cùng anh đi bộ về."

Thẩm Đại thầm than một tiếng, đành phải lên xe.

Cù Mạt Dư ngồi vào ghế lái, dùng khăn giấy lau mặt lung tung, vuốt mái tóc ướt đẫm ra phía sau, từ gương chiếu hậu nhìn trộm Thẩm Đại một cái, trầm mặc dẫm chân ga.

Xe rất nhanh đã chạy tới tầng hầm để xe của chung cư, Thẩm Đại đang chuẩn bị xuống xe, Cù Mạt Dư liền nói: "Cả người em đều ướt hết rồi, rất lạnh, em có thể lên tắm rồi thay bộ quần áo được không?"

"..."

"Trong nhà có quần áo của em, hồi học cấp ba em ở chỗ này, cứ ướt như thế này đi về, em chắc chắn sẽ bị cảm."

Thẩm Đại nói: "Cù tổng, đây là nhà của cậu."

"Nhưng hiện tại anh đang ở đây, tất nhiên em phải hỏi ý kiến anh." Cù Mạt Dư quay đầu lại, ánh mắt mong chờ nhìn Thẩm Đại, "Có thể không?"

Thẩm Đại buông một câu: "Tôi có thể nói không sao." Anh mở cửa xuống xe, lập tức đi thẳng vào thang máy.

Trước khi cửa thang máy đóng lại, Cù Mạt Dư lần nữa chen vào được: "Vậy em không vào, lấy cho em khăn lông là được, dù sao em cũng phải lau khô."

Thẩm Đại yên lặng ấn thang máy.

Hai người đi tới cửa nhà, Cù Mạt Dư giữ chặt cổ tay Thẩm Đại, biểu tình có chút đáng thương: "Em ở đây chờ anh, lấy cho em khăn lông là được, được không? Anh cũng không muốn em cảm lạnh đúng không? Ngày mai em còn có cuộc họp với phòng thí nghiệm của anh."

Thẩm Đại quay sang nhìn Cù Mạt Dư: "Cậu không cần phải như vậy."

"Như vậy?"

"Cù tổng, cậu vẫn nên làm chính mình đi, không cần giả bộ, hoàn toàn không thể giả bộ, cái này không cần." Thẩm Đại dừng lại một chút, " Cậu muốn tôi nghe lời, tôi nghe lời, cậu còn muốn gì nữa." So với người trước mặt làm anh không thể đoán được, Alpha đỉnh cấp cao ngạo, đứng trên đỉnh nhìn xuống kia mới thực sự là Cù Mạt Dư. Anh vất vả lắm mới nhìn rõ Cù Mạt Dư, anh không muốn cố gắng suy đoán mục đích của tất cả các hành động bây giờ. Cù Mạt Dư không hề dịu dàng mà lạnh lùng vô tình, chẳng qua chỉ là giả bộ "tốt".

Có lẽ đối với anh, Cù Mạt Dư - người đã bất chấp dầm mưa lớn để cùng anh ngắm hoa quỳnh, còn đáng sợ hơn Cù Mạt Dư - người đã áp chế anh bằng pheromone.

Cù Mạt Dư hít một hơi thật sâu, quần áo ướt dính vào da, hơi lạnh thấm vào xương tủy, hắn buồn bã nói: " Anh hỏi em muốn gì, anh thử nói đi? Ngày đó em có thể đánh dấu anh, khiến anh phải nói gì nghe nấy, kể cả không đánh dấu anh, anh cũng sẽ phải "nghe lời", em vì sao phải dốc hết tâm sức lấy lòng anh, chẳng lẽ anh thực sự không rõ sao. Em thích anh, trước đây em không tin, cũng không coi trọng tình cảm của anh, hiện tại em biết sai rồi, em hối hận, em đã làm rất nhiều chuyện tổn thương anh, em muốn bù đắp tất cả, muốn một cơ hội, muốn anh tha thứ cho em, muốn anh thích em." Âm thanh của Cù Mạt Dư run rẩy, "Em nói như vậy, đã đủ rõ ràng chưa?"

Một tay Thẩm Đại nắm chặt đai balo, nắm đến mức xương ngón tay đau nhức. Trong đầu anh rối bời, anh thẫn thờ nhìn xuống mặt đất, ánh mắt mờ mịt cùng nghi hoặc.

Đây là những lời Cù Mạt Dư nói sao, đây là Alpha đỉnh cấp nhiều lần cúi đầu trước anh sao, đây là...là thật sao.

Một tay Cù Mạt Dư nắm lấy vai Thẩm Đại, một tay chống lên ván cửa, vây anh trong cánh tay mình, hắn nhẹ giọng nói: "A Đại, anh ngẩng đầu nhìn em đi."

Thẩm Đại không ngẩng đầu, anh không dám ngẩng đầu. Nếu thực sự thấy được trong mắt Cù Mạt Dư tình yêu không phân biệt được thật giả, anh phải xử trí thế nào đây? Anh phải dựa vào hận ý đối với Cù mạt Dư để tự nghiền nát bản thân một lần nữa, xé bỏ ảo tưởng, chỉ khi đó những cảm xúc mạnh mẽ một thời mới có thể được niêm phong trong cơ thể đã bị Cù Mạt Dư đánh dấu. Anh không cho phép mình có tình cảm với Cù Mạt Dư, nếu không đó sẽ là sự phản bội đối với chính anh và Khâu Khâu, những gì anh đã phải chịu đựng chính là đáng đời.

"A Đại, thực xin lỗi, xin lỗi anh vì tất cả những lỗi lầm của em." Cù Mạt Dư chậm rãi áp trán mình lên trán Thẩm Đại, âm thanh dịu dàng mờ mịt, gần như cầu xin, "Anh đã chịu quá nhiều đau khổ, uất ức, em bằng lòng bồi thường, cho em một cơ hội." Hắn nhắm hai mắt lại, tim đau quặn không ngừng, Thẩm Đại âm thầm phản kháng, nhìn như thuận theo nhưng thực ra là làm trái, dùng hết mọi cách phủi sạch quan hệ với hắn, ý đồ muốn kéo giãn khoảng cách, tất cả đều khiến tim hắn như bị xé ra thành trăm mảnh.

Không sai, hắn là người làm ăn vì lợi ích, chỉ nghĩ đến việc thu lợi nhuận tối đa với chi phí thấp nhất. Vì thế hắn tăng cường từng lớp, không ngừng điều chỉnh kế hoạch của mình. Khi hắn ý thức được việc dùng tiền, quyền, danh phận và đánh dấu đều không lay động được Thẩm Đại, hắn cảm thấy tuyệt vọng, hắn chỉ có thể "móc trái tim" này ra, nhưng nếu đến cả trái tim Thẩm Đại cũng không cần. hắn nên làm gì bây giờ.

Thẩm Đại đột nhiên kích động đẩy hắn ra, hai mắt đỏ ngầu tàn nhẫn, "Cậu là người không có tình cảm, chính miệng cậu thừa nhận." Anh không thể tiếp nhận cái "thích" của Cù Mạt Dư, cho dù là thật hay giả, anh bằng lòng tin rằng Cù Mạt Dư có ý đồ khác, cũng không bao giờ tin vào "thích" của hắn để rồi trải qua sự tra tấn như ở địa ngục.

Anh mở cửa đi vào phòng, như một đòn quất mạnh, chặn Cù Mạt Dư ở ngoài cửa.

Cù Mạt Dư nhìn chằm chằm vào cánh cửa, đứng yên như pho tượng thật lâu, cơ thể lạnh như rơi vào hầm băng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play