Author: Tiểu Lãnh Lãnh
Đã qua một hồi tặng quà, mà vị trí của Lãnh Bích Doanh vẫn còn trống, Hoạ Thiên Lan hơi nhíu nhìn qua Hoàng hậu:
- Hoàng hậu, Thất công chúa vì sao chưa có tới?
Diệp Ngọc Hoàng hậu bị điểm danh, đang định mở lời thì tiếng gã thái giám eo éo cất lên:
- Thất công chúa tới!
Lãnh Bích Doanh một thân phấn y đáng yêu nhanh chóng xuất hiện. Kim bộ diêu bằng vàng và lục lạc trên cổ chân phát ra tiếng động thanh thuý dễ thương. Đằng sau nàng, một cung nữ đang bê theo một cái khay bạc. Vì mọi người đang ngồi còn cung nữ kia đang đi vào nên nhất thời không ai biết trong khay đựng thứ gì.
- Doanh Nhi thỉnh an Thái hậu, Hoàng thượng, Hoàng hậu, các vị nương nương. Gặp qua Nam Cung Đế, Lôi Thần Thái tử, Nhị hoàng tử Sở Mục Quốc, Tam hoàng tử và Thất công chúa Thuỳ Dụ Quốc.
- Doanh Nhi, tại sao đến muộn như vậy?- Hoạ Thiên Lan không có ý trách móc mà vẫn mỉm cười từ ái.
- Thái hậu thứ tội. Cháu gái hôm nay không biết chọn quà gì để tặng người. Cháu không biết chọn trang sức gì phù hợp cho người, muốn hoạ một bức chân dung người hay thêu một cái túi thơm nhưng cũng là hậu đậu, làm không xong. Cuối cùng nghĩ ra, cái duy nhất cháu gái có thể làm chính là nấu nướng. Nghĩ thế liền lập tức đi trù phòng, đích thân làm một tô mì trường thọ để hiếu kính người. Vì thế mới trễ thọ yến.- Lãnh Bích Doanh hớn hở khoe thành quả của mình. Trong đáy mắt nàng, thấp thoáng niềm hạnh phúc.
- Hồ nháo! Một công chúa cao quý lại bước chân vào trù phòng, còn ra thể thống gì hả?- Lãnh Diệp nghe Thất công chúa nói, mặt rồng đanh lại, quát.- Hằng ngày đúng là Hoàng hậu đã bỏ bê con quá rồi!
Diệp Ngọc Hoàng hậu sắc mặt từ từ chuyển sang trắng bệch:
- Thần thiếp biết tội! Xin Hoàng thượng bớt giận.
Lãnh Bích Doanh có chút sợ hãi, bàn tay trong ống tay áo cũng khẽ run lên.
- Người đâu, đem đặt bên cạnh bổn cung một chiếc ghế nữa. Doanh Nhi, lại đây ngồi cùng bổn cung đi!- Thái hậu ôn hoà lên tiếng.- Món quà sinh thần này là tâm ý của con, ta thích.
Bắc Cơ Thần nhìn Lãnh Bích Doanh, lại phảng phất thấy bóng dáng của Đông Miện. Đông Miện của hắn là một nữ nhân hiền lành nhu thuận, cũng rất thích nấu nướng. Tuy phụ thân nàng ngăn cấm nhiều lần nhưng vẫn không cản được nàng. Cuối cùng vẫn là đau lòng con gái nên Đông lão gia liền nhắm một mắt mở một mắt, ngầm đồng ý cho nàng vào bếp. Ánh mắt Nhị hoàng tử mang theo ôn nhu, giải vây cho Lãnh Bích Doanh:
- Hoàng thượng không nên khắt khe với Thất công chúa quá. Thiết nghĩ một công chúa tới trù phòng cũng chẳng phải việc thương thiên hại lý gì, nếu nàng thích thì nên thành toàn cho nàng thôi.
Lúc Bắc Cơ Thần dứt câu, ghế cũng được mang lên đặt cạnh chiếc ghế của Hoạ Thiên Lan. Lãnh Nguyệt một phen nhìn qua Bắc Cơ Thần, vừa vặn thấy Liễu Như Mai ngồi bên cạnh hắn sắc mặt trầm xuống, ánh mắt âm tàn kín đáo bắn về phía Lãnh Bích Doanh. Tử y nữ nhân cụp xuống mi mắt, lại lắc nhẹ ly rượu trong tay, hôm nay chướng khí thật nhiều nha!
Đôi mắt đen như ngọc của Lãnh Bích Doanh hướng về Bắc Cơ Thần, trong mắt hàm chứa tia cảm kích cùng lời cảm ơn chân thành nhất. Tim Nhị hoàng tử Sở Mục Quốc khẽ run lên một cái, gật đầu khích lệ.
Không để cho Lãnh Diệp nói thêm câu nào, Hoạ Thiên Lan vẫy tay với Thất công chúa, ý bảo nàng tới ngồi bên cạnh mình:
- Doanh Nhi, tới cho bổn cung nếm thử trù nghệ của ngươi nào.
Lãnh Bích Doanh dường như vẫn chưa hết sợ hãi, chậm chạp bước lên đài cao, tới bên cạnh Thái hậu, dáng đi có chút xiêu vẹo.
Thực ra người bà nội này hằng ngày đều không dễ gì gặp mặt, đối với đám hoàng tử công chúa mấy người đều là một bộ dáng không quản. Bà rất ít khi ra khỏi Liên Hoa Cung, cũng rất ít khi gọi các cháu gái hay các nương nương đến tiếp chuyện, ngay cả thỉnh an mỗi sáng đều miễn luôn. Thái độ của bà không nóng không lạnh, trong số các cháu, có thể được bà quan tâm nhiều hơn một chút thì cũng chỉ có Lãnh Nguyệt, bất quá vẫn là không gặp mặt, chỉ thỉnh thoảng sai cung nhân đem chút đồ tốt tới Nguyệt Cung. Một năm, ngay cả Hoàng thượng cũng gặp bà được một lần vào dịp sinh thần. Năm nay ngoại lệ tổ chức hoành tráng một chút, cũng xem như là tiệc mừng thọ cuối cùng còn có thể ở cùng Lãnh Nguyệt.
Từ sau khi Hiền phi qua đời, bà tuy quan tâm Lãnh Nguyệt, nhưng áy náy đè nặng trong lòng khi không thể cứu mẹ của nàng khiến bà không dám gặp mặt đứa cháu gái này, chỉ có thể đứng từ xa trợ giúp nàng phần nào mà thôi.
Lãnh Bích Doanh tiếp lấy khay bạc từ tay cung nữ, cẩn thận đặt ngay ngắn trước mặt Thái hậu, rụt rè ngồi xuống bên cạnh bà.
Hoạ Thiên Lan thong thả cầm lấy đũa bạc, hướng vào bát mì trường thọ còn nóng hổi, nếm thử một miếng.
Thái hậu hằng năm đều tổ chức sinh thần trong Liên Hoa Cung cùng với Hoàng thượng, Hoàng hậu và các tôn tử, tôn nữ, năm nào cũng theo phong tục truyền thống, ăn một bát mì trường thọ. Bất quá bát mì năm nay có chút khác biệt. Dường như trù nghệ của Thất công chúa còn tốt hơn đầu bếp của cung bà một chút, rất hợp khẩu vị.
Sợi mì dai mềm, to vừa phải, nước dùng được ninh từ xương vịt trong thời gian dài, nên vị vừa thanh đạm vừa đậm đà. Nước dùng vừa có vị ngọt từ xương, lại có thêm mùi thơm của nấm, kết hợp với một chút hành tây, cần tây và cà rốt, kích thích cả thính giác, khứu giác và vị giác của người ăn. Biết Thái hậu đã lớn tuổi, không thích hợp ăn đồ quá mặn, Lãnh Bích Doanh liền cho mì nhạt đi một chút. Mì được để trong một cái tô bằng ngọc, trang trí chỉ dùng một chút hành cùng ớt đỏ. Màu xanh của rau, màu đỏ của ớt kết hợp cùng màu trắng của bạch ngọc hoà quyện, vô cùng kích thích thị giác.
Hoạ Thiên Lan nếm thử một miếng, lại muốn ăn thêm một miếng. Bà hài lòng cười:
- Đứa nhỏ ngoan! Hôm nay dù bao nhiêu vàng bạc châu ngọc cũng không thể sánh được so với bát mì trường thọ này của ngươi. Rất ngon!
- Tạ Thái hậu khen ngợi. Nếu sau này người thích, cháu gái sẽ làm đồ ăn mang đến Liên Hoa Cung của người.- Lãnh Bích Doanh được khen ngợi, hai má có chút ửng hồng.
- Được! Ngày sau nếu có làm thức ăn ngon, liền đem qua Liên Hoa Cung một phần đi. Ta đợi cháu đấy.- Hoạ Thiên Lan gật đầu, cả người trong ngoài đều vui vẻ.
- Thất công chúa thực là hiếu thuận. Hoạ Thái hậu đúng thực có phúc.- Đông Linh Sâm khen ngợi.
- Đúng! Thất công chúa thực là phúc của Bạch Vân ta!
- Thất công chúa thật hiếu thảo a!
- ...
Một lời nói của Đông Linh Sâm khiến các đại thần đều nhất tề phụ hoạ. Người nào người nấy thần sắc vui vẻ, không khí không còn căng thẳng như lúc chuẩn bị bắt đầu thọ yến nữa. Thái hậu ra lệnh tấu nhạc, tất cả những nhạc sư cùng nhau tấu lên một bài nhạc có giai điệu thật vui tươi. Vũ nữ mặc y phục xinh đẹp thướt tha nhảy múa. Các vị quan viên nâng chén uống rượu chúc mừng; nhóm sứ thần tứ quốc đều thoải mái thưởng thức sơn hào hải vị bày trên bàn nhỏ trước mặt; công tử, tiểu thư cũng là vui vẻ nói cười.
- Ơ kìa! Cửu công chúa chẳng phải đang đeo bộ Nghênh Điệp trang sức đó sao?- Từ giữa hàng ngũ các vị tiểu thư, nữ nhân một thân y phục thanh nhã lên tiếng, trong giọng nói là ngạc nhiên không thể che giấu.
Thanh âm của nàng ta dù không to không nhỏ nhưng các đại nhân vật đều ngồi xung quanh đó, hiển nhiên là nghe thấy. Một lời này đã thành công một lần nữa dời sự chú ý của mọi người vào thân ảnh tử y đang ung dung thưởng thức món Kim Ngọc Mãn Đường hấp dẫn.
Nam Cung Tuyệt nghe có người nhắc đến Nghênh Điệp trang sức, tử mâu xẹt qua tia âm trầm. Còn có người tiếp tục tìm Nguyệt Nhi của hắn phiền toái. Một màn hắn đối xử tốt với Lãnh Nguyệt, tâm ý này đều bị người bỏ qua một bên rồi. Một Lục công chúa còn chưa đủ răn đe hay sao? Hình như nữ nhân này chê mạng quá dài rồi.
Lãnh Nguyệt nhíu nhíu mày, trong lòng buồn bực. Hôm nay là ngày gì thế không biết, hết bị tên khốn Nam Cung Tuyệt uy hiếp, rồi tới Lãnh Như Ngọc chất vấn, giờ lại thêm một lục y này nữa. Quả thực chọc nàng mất hứng mà.
Cửu công chúa buông đôi đũa bạc xuống, híp mắt cáu kỉnh nhìn tên đầu sỏ gây chuyện. Ánh mắt âm u của hắn phát hiện ra tầm mắt nàng dừng lại trên người, liền nhanh chóng thu liễm khí tức, xuyên qua đám vũ cơ đang múa, thản nhiên đón nhận ánh mắt sắc như dao của nàng, lại như có như không nở nụ cười yêu nghiệt làm khuynh đảo chúng sinh.
Lãnh Nguyệt hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn biết giờ chưa làm gì được hắn, nên dứt khoát quay đi. Giấu kĩ xúc động muốn xé hồng y nam nhân ra thành tám khúc, nàng nhàn nhạt nhìn về phía người vừa nói.
Nữ nhân lục y trong đám các tiểu thư đích thực xinh đẹp tới cực điểm. Gương mặt trái xoan, mi thanh mục tú, mày liễu xinh đẹp, ánh mắt sắc sảo, môi anh đào nhỏ nhắn hớp hồn. Lục y dài chấm đất, đai ngọc tôn lên vòng eo mảnh mai. Kim bộ diêu hoa lan cố định ba ngàn tóc đen mượt mà, dải tua rua rủ xuống thỉnh thoảng tạo ra tiếng đinh đang. Nói nàng ta khuynh quốc khuynh thành cũng không có gì quá đáng, xứng với danh hiệu Đệ nhất mĩ nhân Bạch Vân Quốc. Hạ Tâm Noãn thần sắc tỏ ra ngạc nhiên với Nghênh Điệp trang sức, nhưng đáy mắt thoáng qua một tia âm trầm, vừa lúc phá tan vẻ xinh đẹp thánh khiết trên dung nhan nàng ta.
- Hạ tiểu thư nhìn không sai. Đây chính là Nghênh Điệp đó. Ngươi có chuyện gì với nó sao?- Lãnh Nguyệt thản nhiên, không hoảng loạn đáp.
- Ồ! Quả nhiên là Nghênh Điệp. Thần nữ chỉ có chút ngạc nhiên mà thôi.- Hạ Tâm Noãn thu về sự kinh ngạc, như vô tình mà nói ra.
- A, là chuyện gì mà khiến cho Hạ tiểu thư đây ngạc nhiên đến vậy?
- Chuyện là hồi sáng thần nữ có đi ra phố, muốn tới Trân Bảo Các một chuyến để lựa chút đồ trang sức, hơn nữa hôm nay cũng là ngày Trân Bảo Các bày bán thiết kế của Thất công tử nên cố ý lui tới. Nào ngờ gần đến nơi lại nghe nói Nghênh Điệp đã được bán cho một vị công tử rồi. Thần nữ nghe một số người tả lại Nghênh Điệp nên mới cả gan thử xác nhận với công chúa xem bộ trang sức ngài đang đeo có phải nó không thôi a!
Các phu nhân nhìn Lãnh Nguyệt không rời mắt, mấy người trên đài cao vẫn luôn chú ý động tĩnh bên này nên ánh mắt đều dồn tới.
- Đúng là bộ trang sức đó rồi mà. Sáng nay ta có đi coi sớm, đã được nhìn thấy bộ trang sức kia rồi đó.
- Tỷ tỷ, vậy mà ngươi cũng không gọi ta theo cùng. Trang sức của Thất công tử thiết kế, tuy không có tiền mua nhưng nhìn một cái cũng tốt rồi.- Một người lên tiếng thì thầm.
- Nhưng chính xác nó đã bị một công tử thu mua mà. Vì cớ gì nay lại ở trên người Cửu công chúa chứ?- Tố y nữ nhân cũng kinh ngạc, nhanh chóng bắt được trọng tâm câu nói của Hạ Tâm Noãn.
- Ừ, mặc dù nam nhân kia mặc áo choàng đen rồi trùm mũ kín, nhưng lúc đó một trận gió lớn thổi qua liền đem một phần gương mặt hắn lộ ra ngoài. Dù có đem theo mặt nạ bạc, nhưng có người nhìn thấy chính xác đôi mắt hắn màu tím a. Nghe nói nam nhân này lớn lên không tồi. Không biết người phương nào, vừa ra tay hào phóng mà còn tuấn mĩ như thế?
- Hừ, không chừng đó là tình nhân bí mật của nàng tặng đó.- Một hoàng y nữ nhân ghen ghét nhìn Lãnh Nguyệt.
Trên đài cao, Hoạ Thiên Lan đã sớm cau mày, Lãnh Diệp thì càng khỏi phải nói, mặt đen như đáy nồi. Bên trái hắn, Hoàng hậu chỉ chăm chú nhìn xem tình hình, ngồi ngay sau Hoàng hậu là Doãn Thục phi sắc mặt âm lãnh. Các tần phi khác không dám ngẩng đầu lên nhìn một cái, thở mạnh lại càng không dám.
Doãn Thục phi hôm nay, con gái cưng thần trí bất minh, coi như tiền đồ của cả bà ta và Lãnh Tiểu Ni Tam công chúa đều đã bị huỷ hoại. Gương mặt tuyệt mĩ tái nhợt, không biết đã dặm bao nhiêu phấn mới che bớt đi được quầng thâm trên đôi mắt kia. Lãnh Nguyệt đảo mắt, Doãn Thục phi xinh đẹp trong mấy tuần đã gầy đi một vòng. Cung phục thướt tha, vàng bạc châu ngọc trên búi tóc cũng chẳng thể khiến bà ta trở lại quyến rũ như xưa, khí sắc rất kém. Thấy Doãn Thục phi ánh mắt như dao găm ghim trên người mình, Lãnh Nguyệt khẽ thở ra một hơi. Doãn Thục phi nhất định còn ghi thù nàng bẻ gãy ngón tay Lãnh Tiểu Ni, lần này chắc chắn cắn chặt không buông đâu.
Quả nhiên thấy nàng ta nhíu mày đầy khinh miệt:
- Cửu công chúa thất tốt a! Cư nhiên nhận trang sức của nam nhân không rõ lai lịch. Ngươi nhớ rõ bổn phận của ngươi một chút đi. Sắp gả cho Phượng Thiên Hoàng đế mà còn không biết xấu hổ câu dẫn nam nhân khác. Không biết mẫu phi ngươi dạy dỗ ngươi như thế nào a?
Lãnh Nguyệt nghe Doãn Nghiêm Lạc nhắc tới mẹ mình, thuỷ mâu màu lam nhanh chóng tối tăm. Cơ Hiền phi là mẹ ruột của khối thân thể này, nàng không thể để người khác mang người mẫu thân này ra mắng chửi được. Dạ Minh Nguyệt nàng lấy đi thân xác của Lãnh Nguyệt, đương nhiên cũng phải tiếp quản và bảo vệ tất cả những thứ mà người này đã trân trọng. Cố đè nén tâm tư muốn vả miệng Doãn Nghiêm Lạc, Lãnh Nguyệt không chút sợ hãi nhìn thẳng vị Thục Phi trang sức hoa lệ kia, đôi môi hồng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên:
- Doãn Thục phi, ngài phải chăng đã quên? Mẫu phi ta vào thời điểm ta ba tuổi đã trúng độc mất mạng. Cái mạng này của ta cũng là do chính nàng dùng mạng của bản thân để đổi về. Ta chính là như thế, chính là loại người không có giáo dưỡng đó. Tuy ta mất mẫu phi từ sớm, nhưng cũng là con Hoàng thượng, lại nói hoàng tử công chúa nào chẳng là con của Hoàng hậu, phải không a? Doãn Thục phi hôm nay nói ta không có giáo dưỡng, phải chăng muốn khởi binh vấn tội phụ hoàng cùng Hoàng hậu nương nương chăng?
- Hỗn xược!- Lãnh Diệp vỗ vào tay ghế, giận dữ mắng.- Lãnh Nguyệt ngươi tại sao không có nửa điểm kính trọng trưởng bối chút nào vậy? Doãn Thục phi giáo huấn ngươi một chút cũng là vì muốn tốt cho ngươi. Vậy mà ngươi không biết điều, còn cãi lại nàng! Nên nhớ nàng cũng coi như một nửa mẫu phi ngươi.
- Nhi thần chỉ có một mẫu phi! Là người đã mất khi ta ba tuổi.
Lồng ngực Lãnh Diệp lên xuống phập phồng, hiển nhiên tức giận không hề nhẹ.
- Hoàng thượng, bảo trọng long thể! Dù sao ngài cũng nên hỏi một chút xuất xứ của bộ trang sức kia chứ, không nên oan uổng Cửu công chúa a!- Diệp Hoàng hậu nhẹ nhàng nói một câu, lập tức nhắm trúng trọng tâm. Thật không hổ danh là Hoàng hậu a!
- Các người xong chưa? Hôm nay là thọ yến của bổn cung đó. Bổn cung mới chính là chủ nhân bữa tiệc này.- Hoạ Thiên Lan nhăn mày.- Chuyện của Nguyệt Nhi đợi sau hẵng tính. Hôm nay còn các sứ thần Tứ quốc, chuyện gia đình nên đóng cửa rồi hãy suy xét.
- Tạ Thái hậu ngài chiếu cố. Nhưng cháu gái không làm gì thẹn với lương tâm, chi bằng ngài giải quyết luôn bây giờ cũng được.- Lãnh Nguyệt nhìn Hoạ Thiên Lan một chút, đáy mắt dâng lên tia ấm áp.
Cạch! Bốp! Bốp! Bốp!
- Hay, thật là hay quá đi! Không ngờ bổn đế hôm nay tới Bạch Vân Quốc còn được chứng kiến một màn hấp dẫn như thế này.
Nam Cung Tuyệt sắc mặt lạnh lẽo, ly rượu bạch ngọc trong tay cạch một tiếng đặt xuống bàn gỗ, hai bàn tay thon dài tuyệt mĩ chậm rãi vỗ vỗ mấy cái, ý cười như có như không đậu trên bạc môi mỏng.
- Để Nam Cung Hoàng cùng các vị chê cười rồi! Là quả nhân dạy nữ nhi chưa nghiêm, để nàng làm ra chuyện tệ hại như thế.- Sắc mặt lão hoàng thượng hơi chút hoà hoãn.- Mong các vị thứ lỗi.
- A? Lãnh Đế nói xem nếu nàng đúng thực lăng loàn, lại sau lưng phu quân tương lai là bổn đế ta, công khai câu dẫn nam nhân, vậy nên xử trí thế nào đây?- Nam Cung Tuyệt nhướn mày.
- Trẫm...- Lãnh Diệp vốn không có tình phụ tử nào với Lãnh Nguyệt, hơi do dự một chút, liền lạnh nhạt.- Tuỳ Nam Cung Hoàng Đế trách phạt nàng. Trẫm không can thiệp nữa.
Nam Cung Tuyệt cười lạnh lùng. Người ta nói, hổ dữ không ăn thịt con, vậy mà lão hoàng đế Bạch Vân này cư nhiên đối xử với nàng như thế. Thật không khó để hình dung, cuộc sống của Lãnh Nguyệt những năm này cực khổ như thế nào. Giấu tia sắc lạnh xuống đáy mắt, Nam Cung Tuyệt trầm mặc không lên tiếng, tựa hồ như còn đang suy xét.
- Nam Cung Đế, nàng chính xác là từ nhỏ không được dạy dỗ chu đáo, nữ huấn nữ tắc đều không biết. Loại nữ nhân như vậy không xứng đáng làm Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ của Phượng Thiên Quốc.- Mạc Sơ Ly đứng cạnh Hạ Tâm Noãn mạnh miệng lên tiếng.
Vốn dĩ Mạc Sơ Ly đã không thích Lãnh Nguyệt, nhưng lại thân thiết với Tam công chúa Lãnh Tiểu Ni. Ngày trước mỗi khi có chuyện gì buồn bực, hai người các nàng đều tìm tới Cửu công chúa trút giận một phen. Vài ba hôm trước nghe nói Lãnh Tiểu Ni trong cung bị Lãnh Nguyệt bẻ gãy một ngón tay, tâm tình Mạc Sơ Ly đương nhiên khó chịu, cùng lúc nghe nói thánh chỉ liên hôn hai nước Phượng-Bạch đã truyền xuống, Lãnh Nguyệt được gả tới Phượng Thiên Quốc hùng mạnh làm Hoàng hậu nên nàng ta ghen tị vô cùng. Dù nàng thích Lôi Huyền Thái tử, nhưng bây giờ có cơ hội kéo Lãnh Nguyệt rơi đài, làm sao có thể không làm?
Nam Cung Tuyệt bảo hộ nàng ta thì sao? Chung quy cũng là nam nhân, ai lại chịu để cho bản thân đội một cái nón xanh* lớn trước mặt bản dân thiên hạ như thế. Lòng tự trọng của nam nhân cực lớn, tất nhiên người cao cao tại thượng như Nam Cung Tuyệt kia càng coi trọng cái này. Hôm nay việc Lãnh Nguyệt ăn trái đắng là không thể tránh khỏi. Nghĩ đến đó, Mạc Sơ Ly giả vờ vô hại, nhu thuận cúi xuống, môi lại mỉm cười đắc thắng.
*: Chỉ người đàn ông có vợ ngoại tình :))
- Ồ, thì ra Mạc gia lại dưỡng thành một cái đại nữ nhi như thế này sao? Chưa phân trắng đen đã định tội? Thật khiến bản thái tử mở rộng tầm mắt.- Lôi Huyền Quang giọng nói lộ rõ vẻ trào phúng.
- Lôi Huyền Thái tử, trắng đen chẳng phải đã minh bạch rồi hay sao?- Mạc Sơ Ly sắc mặt đang vui vẻ thoáng cái trắng bệch, đôi mắt tràn đầy uỷ khuất nhìn người mình thầm mến mộ.
Nam Cung Tuyệt không để ý đến xung quanh, nhìn Lãnh Nguyệt hớn hở cười một tiếng:
- Nguyệt Nhi, bộ trang sức này quả nhiên nàng đeo lên. Rất đẹp! Ừ, lúc mới nhìn thấy ta liền nghĩ ngay đến nàng, đúng là không phụ số bạc ta bỏ ra mua nó. Nàng không ghét bỏ nó, ta thật vui mừng a!
Câu nói của Nam Cung Tuyệt như một hòn đá lớn ném vào mặt hồ tĩnh lặng. Doãn Thục phi, Lãnh Sơ Ly, Hạ Tâm Noãn, Lãnh Như Ngọc đều không dám tin nhìn về phía hai người.
Mạc Sơ Ly cả gương mặt trong một thời gian ngắn đổi màu liên tục, từ hồng chuyển sang xanh lét rồi tái nhợt. Ả làm sao có thể nghĩ ra, nam nhân mua Nghênh Điệp lại chính là Nam Cung Tuyệt chứ?
Không thể nào! Có lẽ hắn đang gạt mọi người thôi. Đó là cách khiến không ai có thể trì trích hắn, cười nhạo hắn bị đội nón xanh. Đúng! Chính xác là như thế!
Hạ Tâm Noãn lặng im theo dõi kì biến. Ngoại trừ khơi mào ra câu chuyện, nàng ta cho tới tận bây giờ cũng chưa hé răng thêm một câu nào, âm thầm cẩn thận suy tính đối sách. Mấy thứ râu ria khác, đương nhiên sẽ có người thay nàng tiếp tục chỉ ra. Như Doãn Thục phi và Mạc Sơ Ly là ví dụ điển hình nhất.
- Nam Cung Đế, ngài đừng quá bao che cho nàng ta. Ta biết ngài vì giữ thể diện cho bản thân và cho Cửu công chúa nàng nên mới nói như thế thôi đúng không?- Mạc Sơ Ly nhìn hồng y nam nhân, chăm chú muốn tìm ra dù chỉ là nửa điểm dao động trên mặt hắn. Nhưng tất nhiên, Nam Cung Tuyệt để cho nàng ta thất vọng rồi.
Hạ Tâm Noãn lãnh đạm, hơi nhíu mày nhìn Mạc Sơ Ly. Công khai trì trích Nam Cung Đế? Ngu ngốc! Nữ nhân này đúng là không được việc gì cả!
Dung nhan yêu nghiệt của nam tử nhu tình nhìn Lãnh Nguyệt không rời mắt. Hồng bào rực rỡ như thế, không phải người nào đều có thể mặc, có thể nói là quá loè loẹt khi khoác trên người một nam nhân. Bất quá với Nam Cung Tuyệt thì khác. Hồng y khiến người đối diện cảm giác hắn như một đoá mạn đà la làm điên đảo chúng sinh, phụ trợ cho gương mặt như thơ như hoạ kia thêm mị hoặc, thần bí. Dường như màu đỏ sinh ra chỉ để giành riêng cho người nam nhân này. Hồng bào yêu nghiệt, nhất tiếu khuynh thiên**.
**: trường bào đỏ yêu nghiệt, một nụ cười khuynh đảo thiên hạ.
Lãnh Nguyệt ngây ngốc nhìn Nam Cung Tuyệt cười mị hoặc, rốt cục đã hiểu vì sao ngày đó ở Tuý Nhan Lâu, nhìn thấy Lưu Lâm khoác một bộ hồng bào, bản thân mình lại cảm thấy chướng mắt rồi. Thì ra là vì người nam nhân trước mắt này đây.
Thiên hạ này, trừ Nam Cung Tuyệt ra, bất kể người nào cũng không xứng với hồng y, có mặc vào cũng chỉ là một tên phàm phu tục tử loè loẹt mà thôi.
Bóng dáng hồng y in sâu vào trong đáy mắt, một kích đánh thẳng vào tận đáy lòng, khiến nàng bỗng chốc hoảng hốt không dám tiếp tục nhìn hắn. Thuỷ mâu cụp xuống, nhanh chóng ổn định tâm thần, khi ngẩng lên đã không còn thấy tia bối rối nữa, chỉ còn một vẻ lạnh nhạt mênh mông, cự người ngàn dặm.
Khẽ thở ra một hơi, Lãnh Nguyệt thầm mắng bản thân không có khí tiết, suýt chút đã rơi vào ôn nhu của hắn. Nàng nghiến răng nghiến lợi. Làm sao lại có thể xém mắc bẫy hắn đây. Là ai uy hiếp bắt nàng đeo hả? Bây giờ còn giả bộ vui mừng? Đúng là khốn nam nhân mà!
Lãnh Nguyệt tức đến nỗi muốn đánh người, nhưng hết lần này tới lần khác đều phải trưng ra bộ mặt vui vẻ, thụ sủng nhược khinh***:
- Ta tài sơ học thiển cũng không biết đây là Nghênh Điệp thiết kế của Thất công tử, chỉ là thấy đẹp nên mang bên người mà thôi. Lãnh Nguyệt cảm tạ Nam Cung Đế đã đem tặng ta món quà quý giá nhường này.
***: được sủng ái mà sợ hãi.
Một câu nói xác nhận làm cho lòng người chấn động. Mạc Sơ Ly và Doãn Thục phi dù có không phục cũng chẳng thể làm gì, chỉ ngại ngùng im lặng. Song phương đã thú nhận, người ngoài như bọn họ còn cái gì có thể nói đây?
Mạc Sơ Ly tuy căm hận nhưng không nói nên lời, chỉ có thể cắn răng nhìn Lãnh Nguyệt thản nhiên thoát tội. Mạc tiểu thư không biết tốt xấu, không phân trắng đen đã định tội Cửu công chúa, dĩ hạ phạm thượng cuối cùng chuốc lấy nhục nhã. Một vài tiểu thư các phủ khác thường ngày có quan hệ tốt, lúc này khi nhìn tới nàng ta, thần sắc trong mắt đều thấp thoáng nét khinh miệt như có như không.
----------Đôi lời Au----------
Ảnh trên cùng các nàng thấy không? Các nàng đoán mĩ nữ xinh đẹp đó là ai nào? Là ai là ai là ai? :))
Thôi bỏ đi, biết chắc các nàng đoán không ra đâu mà 🙄🙄🙄
Đó chính là Đệ nhất mĩ nhân Bạch Vân Quốc- Hạ Tâm Noãn 👌👌👌
Nàng đẹp, đúng không? Ờ đẹp đó, nhưng mà bật mí chút nè, về sau Au sẽ cho nàng ta sắm vai nữ nhân thủ đoạn ác độc luôn *tung bông, tung bông* 🙃🙃🙃
Huỷ hoại mĩ nhân, hình như Lãnh Lãnh ta sắp thành kẻ biến thái có đúng hay không a?!! 😀😀😀