Author: Tiểu Lãnh Lãnh

Lãnh Nguyệt một đôi phượng mâu âm lãnh khẽ híp lại. Hảo cho một câu không trách tội nàng! Xem ra Lãnh Như Ngọc này đã trúng tiếng sét ái tình với tên Hoàng đế này rồi. Dám lấy nàng làm bàn đạp chứng tỏ bản thân dịu dàng hiểu lễ nghi sao? Nàng ta cũng thực quá coi thường Lãnh Nguyệt này rồi đấy.

Bất quá, Lãnh Nguyệt chưa kịp cất lời, Nam Cung Tuyệt đã hừ lạnh:

- Bổn đế còn chưa có ý kiến gì, vậy mà ngươi, một Lục công chúa nho nhỏ đã dám chỉ giáo quả nhân nên thế này, nên thế kia sao? Hay ngày mai, Phượng Thiên Quốc của ta như thế nào cũng nên do ngươi làm chủ luôn phải không?- Quay sang Lãnh Nguyệt, giọng nói liền dịu lại.- Hơn nữa vốn dĩ Cửu công chúa nàng sắp trở thành Hoàng hậu của ta, việc nàng gọi tên của ta cũng chẳng có gì. Bổn đế ta mong nàng bỏ đi tước hiệu phía trước còn không kịp nữa là.

Nam Cung Tuyệt hướng Lãnh Nguyệt, ném cho nàng một cái mị nhãn, khiến Lãnh Nguyệt cảm giác da gà da vịt cứ thế rơi đầy đất. Nàng khẽ rùng mình, nhưng vẫn phải giả vờ đứng dậy cười thẹn thùng:

- Lãnh Nguyệt nhất thời hồ đồ, mong Phượng Thiên Đế không trách phạt.

- Làm sao đây, ta thương nàng còn không hết, như thế nào phạt nàng?- Nam Cung Tuyệt nhìn Lãnh Nguyệt, cười đến mức đất trời điên đảo, mị hoặc chúng sinh.

Một màn Phượng Thiên Đế bao che Cửu công chúa nghiễm nhiên đập vào mắt mọi người, làm tất cả đều choáng váng. Nam nhân cao cao tại thượng, trước giờ không gần nữ sắc, cư nhiên lại bởi vì một Cửu công chúa thất sủng của Bạch Vân Quốc mà động tâm. Thiên a! Đạo lý ở đâu?

Lãnh Như Ngọc mặt mũi trắng bệch, bàn tay trong ống tay áo siết lại, móng tay đâm thẳng vào lòng bàn tay, vậy mà nàng ta coi như không đau đớn chút nào. Thấy Nam Cung Tuyệt đối tốt với Lãnh Nguyệt như thế, Lãnh Như Ngọc chung quy vẫn không cam lòng. Bất quá vẫn phải gượng cười:

- Như Ngọc không có ý muốn chỉ giáo Phượng Thiên Đế mà ta chỉ là một lòng lo lắng cho hoàng muội, sợ ngài trách phạt muội ấy. Như Ngọc thực sự không có ý khác. Nay thấy ngài yêu chiều Cửu hoàng muội như thế, thân làm hoàng tỷ của nàng, ta cũng thấy yên tâm.

Lãnh Nguyệt bĩu môi nghĩ thầm:

"Tại sao tên chết tiệt này lo lắng cho ta mà ngươi lại thấy yên tâm chứ? Liên quan quá đi! Hơn nữa mắt như muốn ăn tươi nuốt sống ta rồi kìa. Thật là, nói một đằng nghĩ một nẻo."

- Vậy trước đó Lục công chúa nghĩ quả nhân là người hẹp hòi, bụng dạ tiểu nhân, so đo từng chút một với Cửu công chúa sao?- Nam Cung Tuyệt nhướng mày, ánh mắt nhàn nhạt phóng về phía Lãnh Như Ngọc.

- Như Ngọc, không dám!- Một cái nhìn thoáng qua như thế lại mang theo áp lực kinh hồn. Lãnh Như Ngọc nhận lấy áp bức từ khí thế của Nam Cung Tuyệt, thiếu chút nữa muốn quỳ luôn xuống. May mắn, nàng ta cố trấn tĩnh, thân thể mềm yếu khẽ run lên, cúi đầu nhận lỗi.

Lãnh Nguyệt từ đầu đến cuối chưa nói một câu, chuyên tâm xem kịch. Xem ra hôm nay Nam Cung Tuyệt này rõ ràng muốn giáo huấn Lãnh Như Ngọc một chút rồi.

Lãnh Như Ngọc vốn dĩ ngày thường là một nàng công chúa xinh đẹp lộng lẫy, giờ đây lại yếu đuối đáng thương, càng khiến người khác muốn ôm vào lòng mà che chở. Ở đây cũng nhiều công tử các phủ muốn tiến lên bảo hộ người đẹp, nhưng khí thế của Phượng Thiên Hoàng đế quá cường hãn, căn bản không có ai muốn rước lấy phiền toái vào người, chỉ là âm thầm tiếc thương cho mĩ nhân.

- Phượng Thiên Đế cũng hơi khắt khe rồi! Theo Huyền Quang thấy, Lục công chúa đã nhận lỗi, lại chỉ là nóng lòng muốn giúp đỡ hoàng muội mà thôi. Người là Hoàng đế, cũng đừng nên trách tội nàng nữa.- Lôi Huyền Quang khẽ cười, tao nhã nhấc ly trà trên bàn hớp một ngụm, lên tiếng hoà giải, nụ cười của chàng ôn nhuận ấm áp như gió xuân.

- Hừ, bổn đế nếu muốn trách tội nàng ta thì đã làm từ lâu rồi, hơi đâu dây dưa với nàng nhiều như thế? Đây chẳng qua chỉ là nhắc nhở nàng ta thu liễm một chút thôi. Bổn đế vẫn còn một chút gọi là phong độ, đương nhiên không thèm so đo với nàng.- Nam Cung Tuyệt nhếch môi.- Lôi Huyền Thái tử, quả nhân trước nghe người ta nói, Thái tử không phải người thương hoa tiếc ngọc, vậy mà lại nói đỡ cho Lục công chúa đây. Đúng là hiếm thấy.

- Ha ha, trước giờ Huyền Quang vốn là người thương hoa tiếc ngọc, Nam Cung Đế ngài đúng là không biết rồi.- Lôi Huyền Quang bật cười, cũng không để ý lời châm chọc mà nhận luôn.

- Mèo khen mèo dài đuôi, hôm nay quả nhân thực sự mở rộng tầm mắt.- Nam Cung Tuyệt châm chọc, ném cho Lôi Huyền Quang ánh mắt đầy khinh thường, mà Lôi Huyền Quang kia vẫn là cười cười tiếp tục thưởng trà.

Không khí Thần Điện căng như dây đàn.

- Đây, uống cho nhuận giọng đi!- Lãnh Nguyệt mặt không đổi sắc, đưa cho hồng y nam nhân một tách trà. Các vị đại thần lập tức hít một ngụm khí lạnh.

Ngũ quốc ai chẳng biết Nam Cung Đế ăn uống khắt khe lại mắc bệnh sạch sẽ đến mức biến thái. Tách trà này, đừng nói hắn không nhận, hất thẳng vào mặt người đưa cũng không phải chuyện lạ gì.

Ấy vậy mà, dưới con mắt không thể tin của mọi người, Nam Cung Tuyệt thản nhiên nhận tách trà, uống một hơi cạn sạch. Các đại thần già nua trợn tròn mắt, vỗ vỗ ngực cho dễ thở hơn. Ngày hôm nay đúng là hù chết các lão mà, cái chuyện kinh thiên động địa gì cũng có thể xảy ra được.

- Thái hậu giá đáo! Hoàng thượng hoàng hậu giá đáo! Chúng phi tần tới.

Không khí quỷ dị trong đại điện nhất thời giảm đi, mọi người ai về chỗ của người nấy, chuẩn bị cung nghênh thánh giá. Nam Cung Tuyệt ôm theo luyến tiếc mà trở về chỗ ngồi dành cho sứ thần Phượng Thiên Quốc, ánh mắt rốt cục trở lại an tĩnh như thường. Còn Lãnh Nguyệt từ đầu tới cuối cũng không biểu lộ một chút cảm xúc dư thừa nào. Trò hay chắc chắn còn ở phía trước cơ.

Từ cửa chính, một đoàn người từng bước tiến vào Thần Điện, dẫn đầu đương nhiên là vị nữ nhân tôn quý nhất Bạch Vân Quốc-Thái hậu Hoạ Thiên Lan. Một đám người, trừ Phượng Thiên Hoàng đế và sứ thần Tam quốc chưa hành lễ, các quần thần đều nhất mực tôn kính quỳ xuống hành đại lễ. Lãnh Nguyệt tuy không cam lòng nhưng vẫn miễn cưỡng quỳ theo.

- Thái hậu thiên tuế thiên thiên tuế, chúc Thái hậu phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn! Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế. Chúng thần thỉnh an Hoàng hậu nương nương cùng các vị phi tần.

Thái hậu một thân y phục quý giá, kim bộ diêu phát ra những tiếng đinh đang thanh lạnh trầm tĩnh, phong thái uy nghi bước lên đài cao, vị trí dành cho chủ nhân bữa tiệc. Đợi Hoàng đế và chúng phi tần ổn định chỗ mới cất tiếng:

- Đều bình thân cả đi. Hôm nay là thọ yến của ta, các khanh hãy thoải mái một chút, không cần câu nệ. Các vị khách quý, cũng nên an vị đi thôi.- Bà quay sang hơi mỉm cười nhìn người của tứ quốc.

- Tạ ơn Thái hậu.- Mọi người đồng thanh, tiếng tạ ơn quẩn quanh trong đại điện mãi không dứt.

- Thái hậu hữu lễ rồi.- Nam Cung Tuyệt, Thái tử Lôi Huyền Quang, Hoàng tử Bắc Cơ Thần, Tam hoàng tử Đông Linh Sâm mấy người khách sáo đáp.

Ai nấy đều về chỗ ngồi, phía bên các sứ thần cũng là đồng thời ngồi xuống. Mấy người của bốn nước còn lại, ngoại trừ Nam Cung Tuyệt có địa vị cao nhất là không cần đối với Hoàng Thất Bạch Vân làm lễ, còn những người còn lại địa vị tất nhiên cũng cao quý nên không cần làm quân thần chi lễ, chỉ cần hơi khom người một chút là được. Lãnh Nguyệt âm thầm bĩu môi, cuối cùng vẫn là do thân phận quyết định, cổ đại này thật khiến người như nàng bực bội mà.

Nam Cung Tuyệt tuy người khác nhìn hắn như không hề chú tâm chuyện gì, bất quá hắn luôn để ý nhất cử nhất động của Lãnh Nguyệt. Thấy vẻ mặt nàng ghét bỏ khấu đầu quỳ lạy mà vẫn phải làm, hắn âm thầm mỉm cười. Xem ra về sau hắn phải miễn quỳ lạy cho nàng thôi.

Sau màn quỳ lạy, đám người bắt đầu dâng lên quà mừng. Hôm nay mừng thọ là Thái hậu tôn quý, làm sao lễ vật có thể qua loa? Hạ Thừa tướng đứng tại chỗ, hướng Thái hậu mỉm cười ôm quyền:

- Hạ Dung biết Thái hậu thích nằm nhuyễn tháp nên đã sai người tới xưởng gỗ Kinh Nam nổi tiếng Ngũ quốc, giục họ ngày đêm làm gấp một chiếc nhuyễn tháp bằng gỗ đàn hương,lại dùng thảo dược ngâm bảy bảy bốn chín ngày có tác dụng an thần dành riêng cho người. Mong người không chê tấm lòng của thần a!- Dứt lời, ông ta vỗ vỗ tay hai cái, lập tức có mấy gã sai vặt bê nhuyễn tháp vảo.

Nhuyễn tháp làm từ gỗ đàn hương, thỉnh thoảng truyền ra một chút hương thơm thoang thoảng từ thảo dược, hương thơm nhạt mà thấm vào lòng người, khiến lòng người sảng khoái. Phượng hoàng được khắc thủ công một cách tinh xảo khéo léo, không dùng hai tháng thời gian, căn bản là không thể tỉ mỉ như vậy.

- Hạ thừa tướng quả thực có lòng. Người tới, ban thưởng.- Thái hậu mỉm cười hài lòng.

- Tạ ơn Thái hậu ban thưởng.

- Vi thần cũng có đem tới Linh Chi ngàn năm quý hiếm để người bồi bổ sức khoẻ.

- Thần có Nam Hải trân châu dâng lên người.

- ...

Trong chốc lát, đủ loại quà mừng được các đại thần dâng lên nào là bích hoạ, nhuyễn tháp, dược quý, thuốc bổ,... Lãnh Nguyệt nhìn đến hoa cả mắt. Quả thực giống như khung cảnh cấp dưới đi chúc tết các sếp lớn vậy, thậm chí còn muốn phô trương hơn nhiều.

Mỗi lần có người dâng quà, Thái hậu trên gương mặt vẫn giữ nụ cười mỉm, một lần lại một lần ban thưởng.

Tiếp đó là quà của Hoàng hậu và các vị phi tần, chung quy cũng chỉ là bích hoạ và những bức trướng mừng thọ, không có gì đặc biệt.

- Linh Sâm từ Thuỳ Dụ Quốc, nhận mệnh từ phụ hoàng, nay tới Bạch Vân Quốc tham dự thọ yến của Thái hậu, cũng có chút quà, mong người nhận cho.

Đông Linh Sâm dâng lên một bức sơn thuỷ đồ, từng nét vẽ cao thâm, cảnh vật nên thơ hữu tình khiến Thái hậu luôn miệng khen bút pháp người vẽ cao thâm, uy nghi trên gương mặt cũng là giảm đi ít nhiều.

- Cơ Thần theo ý chỉ của phụ hoàng mà tới. Phụ hoàng đặc biệt dặn dò, mang đến tặng cho Thái hậu một đôi Thuỷ Linh Vòng.

Mọi người hít khí lạnh. Thuỷ Linh Vòng năm đó thuộc vào một trong năm món trang sức khó chế tạo nhất, đến nay cũng chỉ có Sở Mục Quốc nắm được bí quyết làm vòng trong tay, mà cũng làm thành công ba đôi vòng. Hôm nay không ngờ lại đem tặng Thái hậu Bạch Vân Quốc.

Một món quà quý hiếm như vậy, Thái hậu Hoạ Thiên Lan dù không còn thích thú với trang sức cũng vô cùng vui vẻ:

- Sở Mục Hoàng thực có lòng rồi. Phiền Nhị hoàng tử gửi lời cảm ơn.

Hoàng thượng nhanh chóng lên tiếng:

- Nhị hoàng tử cùng Sở Mục Hoàng đế khách khí rồi.

- Nhị hoàng tử Sở Mục Quốc cùng Tam hoàng tử Thuỳ Dụ Quốc cũng đã dâng quà rồi. Hi vọng chút quà nhỏ của Huyền Quang không làm Thái hậu chê cười.

Lôi Huyền Quang ra hiệu với thiếp thân thị vệ của hắn. Lát sau, người đó quay trở lại, mang theo một chiếc hộp bằng ngọc, chỉ lớn cỡ một bàn tay của đứa trẻ con. Hắn đích thân đi tới, mở hộp, hướng Thái hậu nói:

- Đây là cực phẩm Bảo Dung Hoàn. Năm đó mẫu phi của Huyền Quang có giúp đỡ Thần y Bạch Cẩn một chút chuyện, hắn liền lấy tặng mẫu phi ta năm viên. Nay mẫu phi muốn ta tặng cho Thái hậu hai viên để tỏ rõ tấm thịnh tình của nàng, cảm ơn người năm đó hạ thủ lưu tình.

Chuyện Hoạ Thiên Lan theo Hoàng đế chinh chiến bảo vệ bờ cõi đã trở thành một giai thoại lịch sử người người ngợi ca. Nhất là tấm lòng bao dung của vị Thái hậu này càng khiến cho người đời kính ngưỡng.

Nghe đồn ngày Hoàng đế đời trước của Lôi Thần Quốc Lôi Huyền Nhạc dã tâm bừng bừng muốn thâu tóm thiên hạ, bất quá thất bại trong tay Hoàng đế Bạch Vân Lãnh Diêu Thuần cùng Hoàng hậu Hoạ Thiên Lan lúc bấy giờ. Lôi Huyền Nhạc ngự giá thân chinh, lúc này rơi vào tay Lãnh Diêu Thuần, tình trạng đúng là cửu tử nhất sinh. Vốn Lãnh Đế đã động sát tâm, nhưng Hoạ Thiên Lan nhất mực khuyên lơn không nên đuổi tận giết tuyệt, cuối cùng Lãnh Diêu Thuần mới đồng ý thả người, cùng lúc thiết lập mối bang giao giữa hai nước.

Chuyện tuy đã qua lâu, Lôi Huyền Nhạc đã nhường lại Đế vị, cùng Hoàng hậu lui về, không quan hệ tới triều chính nữa. Nhưng Hoàng hậu hiện tại của Lôi Thần Quốc-Mẫu phi của Lôi Huyền Quang có lẽ vẫn nhớ tới chuyện năm xưa được nghe kể, nên chẳng tiếc hai viên Bảo Dung Hoàn mà đem tặng lại, coi như tỏ lòng biết ơn thật sự.

Dược hoàn của thần y Bạch Cẩn, không phải muốn có là có được, kể cả là có tiền, một khi hắn nhìn không thuận mắt, dù có là Ngọc Hoàng đi tới cũng quyết không cho dược, không chữa bệnh. Từ các tiểu thư, mệnh phụ phu nhân, đến hai vị công chúa và phi tần của Lãnh đế thấy bên dưới là Bảo Dung Hoàn, trừ Lãnh Nguyệt thần sắc đạm mạc, ai nấy đều một bộ dạng thèm muốn, nhưng tất cả tâm tư đều đem giấu trong lòng. Phải biết, thèm muốn đồ của Thái hậu là một trọng tội đó, mất đầu như chơi. Vì thế nên Bảo Dung Hoàn kia, chỉ có thể âm thầm khao khát mà thôi.

- Lôi Huyền Thái tử không cần đa lễ như vậy. Chuyện năm đó, vốn dĩ là nên làm mà.- Hoạ Thiên Lan nhẹ nhàng nói, nhưng đáy mắt xẹt qua nét đau thương rồi nhanh chóng biến mất.

Lãnh Nguyệt vốn chú tâm đến bà liền tinh tế nhìn thấy. Xem ra, Thái hậu cùng Tiên đế quả nhiên tình cảm sâu nặng.

- Tam quốc đã dâng lễ mừng, đương nhiên không thể thiếu phần của Phượng Thiên ta được đâu. Hàn tướng quân, Lôi, mang đồ tới đi.- Nam Cung Tuyệt nói với Hàn Vũ Phong, lại đồng thời truyền âm nhập mật, kêu Lôi hộ vệ yên lặng rút lui. Hai người hiểu ý, cùng nhau rời khỏi.

Nam nhân một thân hồng bào yêu nghiệt, mặt không chút biểu cảm dư thừa, thanh âm trầm thấp vang lên. Từ đầu tới giờ, hắn đều là lặng im không một tiếng động, nhưng cũng không khiến cho người khác bỏ qua hắn. Kể cả lúc nhìn thấy Bảo Dung Hoàn, các tiểu thư khuê tú vẫn thỉnh thoảng quẳng sang bên đó những ánh nhìn si mê.

Khuôn mặt hắn góc cạnh rõ ràng, bạc môi mỏng câu lên ý cười như có như không, một đôi tử mâu sâu thẳm vô tình lại khiến người khác ngẩn ngơ. Có thể nói, người này đẹp đến mức ngay cả Hạ Tâm Noãn Đệ nhất mĩ nhân Bạch Vân cũng có chút thua kém. Phong thái đĩnh đạc, cử chỉ tao nhã, khí tức của bậc đế vương như có như không vờn quanh thân, ngay cả lúc này tuy có chút lười biếng nhưng phần khí tức ấy vẫn không hề mất đi.

Lãnh Nguyệt nhìn một vòng các tiểu thư, lại nhìn đến Nam Cung Tuyệt, thấy hắn cũng đang nhìn mình thì hơi bĩu môi. Nam nhân có cần phải đẹp vậy không? Đúng là một cây hoa đào thối nát!

Hàn Vũ Phong đi ra ngoài, một lát lại đem theo một đồ vật đặt trên một cái khay bạc, bên ngoài lại được phủ một tầng sa đỏ.

- Phượng Thiên Hoàng đế, đây là gì a?- Hoạ Thiên Lan ngắm nhìn một chút, hỏi. Câu hỏi của bà cũng chính là tiếng lòng của tất cả mọi người trong Thần Điện. Ai nấy đều chăm chú nhìn vào món quà thần thần bí bí trên tay Hàn Vũ Phong, yên lặng lắng nghe câu trả lời.

Nam Cung Tuyệt mỉm cười, tự mình đi đến gần, thuận tay kéo luôn xuống mành sa đỏ, mọi ánh mắt nhìn tới đều phát sáng:

- Nghe nói Thái hậu Bạch Vân Quốc thích nhất là hoa sen, ở trước cửa cung cũng là trồng một liên trì bốn mùa. Vừa vặn chỗ của ta có một cây hoa dùng tử ngọc trong suốt tạc thành hình mười hai đoá sen nở rộ. Nay đem tới Bạch Vân làm quà mừng thọ cho Thái hậu.

Không chỉ Thái hậu, Hoàng thượng, Hoàng hậu đều thích thú khi nhìn thấy tử liên ngọc, mà ai ai cũng mang theo vẻ kinh diễm mà ngắm nhìn nó. Tử ngọc vốn đã khó kiếm, lại dễ vỡ vụn trong khi khai quật. Một tảng ngọc lớn như thế đem đi tạc thành hoa sen thì phải tỉ mỉ và kì công biết mấy. Nam Cung Đế thản nhiên đem tặng như thế, quả nhiên hào phóng.

- Nam Cung Đế không quản ngại đường sá xa xôi, đích thân đến tận Bạch Vân Quốc mừng thọ bổn cung, lại tặng bổn cung món quà quý giá như thế, bà già này đúng thật là có phúc.- Hoạ Thiên Lan lúc này thực sự vui vẻ, tâm tình cũng tốt hơn bao giờ hết.

- Thái hậu thích là tốt rồi. Đều là người một nhà, không nên khách sáo. Tuyệt chỉ có một thỉnh cầu nho nhỏ, mong Thái hậu đáp ứng.

Lãnh Nguyệt không khỏi trợn mắt. Cư nhiên không phải quả nhân-thái hậu, bổn đế-thái hậu mà lại dùng tên để xưng hô. Quả nhiên mặt dày nhận thân. Nàng mới không thèm là người một nhà với hắn!

- Tốt! Đều là người một nhà, có chuyện mà bà già ta còn giúp được, nhất định không chối từ! Nam Cung Đế có chuyện gì muốn bổn cung giúp đỡ đây?

- Tuyệt muốn ở Bạch Vân Quốc dạo chơi vài ngày cho khuây khoả, nhưng ngặt nỗi lại không biết đường biết lối. Mọi người sau hôm nay chắc chắn ai cũng sẽ bận rộn. Vậy Tuyệt muốn Cửu công chúa bồi ta mấy ngày, có được hay không a?- Nam Cung Tuyệt tuy là thỉnh ý kiến của Hoạ Thiên Lan, nhưng đôi mắt hoa đào lại tràn đầy ý cười nhìn về phía Lãnh Nguyệt.

Lãnh Nguyệt đang uống dở chút trà, nghe đến tên mình thì thiếu chút nữa liền phụt ra hết cả. Tên khốn Nam Cung Tuyệt này, muốn vẽ chuyện cho nàng làm sao? Chuyện uy hiếp nàng mang Nghênh Điệp, nàng còn chưa tìm hắn tính sổ đâu, giờ lại còn muốn nàng làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí? Nằm mơ à?

Băng Y đằng sau nửa ngồi nửa quỳ hầu hạ, thấy sắc mặt tỷ tỷ bắt đầu không tốt thì rùng mình một cái, hạ giọng nhở:

- Tỷ tỷ, chú ý hình tượng, hình tượng quan trọng a!

Lãnh Nguyệt kiềm chế xúc động muốn phun thẳng ngụm trà vào cái bản mặt tuấn mĩ phi phàm kia, lại khó khăn đem nó nuốt trở lại, thầm niệm trong đầu ba lần: chú ý hình tượng, chú ý hình tượng, chú ý hình tượng a!

Thiên Lan nhìn qua Lãnh Nguyệt, thấy thần sắc nàng hơi chút biến hoá. Xem ra mới chỉ có Nam Cung Đế có tình ý với nàng, còn tiểu nha đầu nhìn như có vẻ căm hận vị phu quân tương lai này đến tận xương tuỷ vậy. Nhìn Lãnh Nguyệt, bà vẫn không khỏi áy náy. Nhưng một đứa cháu gái, đổi lấy bình yên của bách tính Bạch Vân, bà tuy không muốn nhưng vẫn phải chọn muôn dân trăm họ. Đó cũng chính là cái số mệnh bi thảm của một nàng công chúa. Bà khẽ thở dài:

- Nguyệt Nhi đích thực vì chuẩn bị cho lễ thành hôn với ngài nên cũng rất bận rộn. Hơn nữa nam chưa thú, nữ chưa gả, đi chung có phần bất tiện. Hơn nữa, Nam Cung Đế có lẽ cũng bận rộn chuyện tấu chương triều chính, tới thọ yến của bổn cung cũng đã là rất vinh hạnh bổn cung rồi, không cần vì Nguyệt Nhi mà làm chuyện đại sự lỡ dở. Cái danh hồng nhan hoạ thuỷ, không tốt cho cả hai người. Hẳn là Nam Cung Đế nên để dịp khác đi thôi!

- Ta với nàng ấy sớm muộn cũng thành hôn, thực sự cũng coi như một nửa vợ chồng rồi, thiên hạ chắc cũng chẳng thể chê cười được. Của hồi môn cho nàng mang theo, Tuyệt tin rằng Hoàng hậu và các vị nương nương khác đều có thể chuẩn bị tốt giúp nàng. Còn chuyện triều chính của Phượng Thiên Quốc ta đều thu xếp ổn thoả, nhất định không để một lời nói xấu truyền đến tai Nguyệt Nhi. Mong Thái hậu nể mặt Tuyệt, cho phép ta mang nàng theo mấy ngày.

Có lẽ Nam Cung Tuyệt kia sẽ đối tốt với Lãnh Nguyệt. Từ khi bước vào Thần Điện, bà đã ngầm quan sát vẻ mặt của vị Hòng đế trẻ tuổi. Ánh mắt tinh tường của bà đã sớm nhận ra tình ý trong mắt Nam Cung Đế. Tuy đã được che giấu rất kĩ càng, nhưng Hoạ Thiên Lan bà là ai chứ? Chỉ cần một cái liếc mắt bà cũng có thể hiểu thấu một người gới ba phần rồi. Ánh mắt của Nam Cung Tuyệt khi nhìn người khác chỉ có lạnh lùng và lạnh lùng, nhưng khi chuyển sang Lãnh Nguyệt, nó liền trở thành thâm tình, ôn nhu như nước. Ngày trước, ánh mắt của Lãnh Diêu Thuần nhìn bà cũng là như thế. Đứa cháu gái này, rốt cục bà cũng không cần lo lắng nữa rồi, đã có Nam Cung Tuyệt thay bà chăm sóc nó.

- Vậy sau thọ yến của ta, hai người từ từ nói chuyện. Nếu Nguyệt Nhi đồng ý, đương nhiên lão bà ta không có ý kiến. Bất quá nếu nàng không thuận theo, xin ngài tôn trọng quyết định của nàng.

- Được! Một lời đã định!- Nam Cung Tuyệt một bộ dạng thoả mãn.

Lãnh nguyệt trùng mắt. Có quỷ mới đồng ý đi với cáy hoa đào thối nát nham hiểm này! Nhất thời hai người mắt to trừng mắt nhỏ, không ai nhường ai.

Người trong cuộc thì đang trừng nhau, bất quá người xem thì lại nghĩ Cửu công chúa và Nam Cung Đế tình ý triền miên. Hàn Vũ Phong thấy một lần nữa không khí lại yên lặng đến mức quỷ dị liền hắng giọng một tiếng, ý đồ đem hai người đánh tỉnh.

Lãnh Như Ngọc nhìn Lãnh Nguyệt chăm chăm, dần dần, con rắn độc mang tên ghen tị bắt đầu gặm nhấm trái tim nàng. Thọ yến hôm nay, nhất định nàng phải khiến tiện nhân xấu xí kia đẹp mặt, giành hết hào quang của nàng ta.

- Cháu gái cũng có quà muốn tặng cho Thái hậu, chúc người luôn luôn mạnh khoẻ.- Lục công chúa tiến lên một bước, đem tới một túi gấm.- Đây là cháu gái tự tay làm lấy, mong người không chê Ngọc Nhi học nữ hồng chưa đến nơi đến chốn.

Túi gấm này quả thực bỏ nhiều tâm tư, Lãnh Nguyệt nhìn một cái, cũng có chút tán thưởng. Chiếc túi nhỏ cỡ lòng bàn tay của nữ tử, dùng lụa màu trắng làm nền, chất vải mịn như tơ lại trơn bóng, hai mặt đều thêu phượng hoàng ba đuôi. Đuôi phượng đính những viên hồng ngọc làm cho phượng hoàng càng thêm sống động như thật. Nền trắng nổi lên phượng hoàng đỏ rực, khá bắt mắt. Hảo thủ pháp!

- Tốt! Người tới ban thưởng cho Lục công chúa một đôi vòng tay phỉ thuý.

- Tạ ơn Thái hậu!- Lãnh Như Ngọc tạ ơn rồi ưu nhã ngồi xuống, đôi mắt cụp xuống che đi nét không thoải mái.

Vì cái gì Lãnh Nguyệt có Nghênh Điệp của Trân Bảo Các mà nàng lại không có? Một đôi vòng phỉ thuý, tuy không phải quá tầm thường nhưng cũng không thể sánh được so với Nghênh Điệp nha! Nghênh Điệp kia, và cả Nam Cung Hoàng đế nữa, cả hai nàng đều sẽ cướp được từ tay Lãnh Nguyệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play