Author: Tiểu Lãnh Lãnh
Liễu Như Mai đường đường là Đại tiểu thư của Tể tướng Sở Mục Quốc, lại là Sườn phi của Nhị hoàng tử Bắc Cơ Thần, người tới cửa nịnh nọt còn không hết. Thái tử vị vẫn còn chưa lập, nhưng nếu có sự ủng hộ của Tể tướng thì cũng chắc chắn đến một nửa. Nàng sinh ra đã nhận những điều tốt đẹp nhất, luôn nhận sự phục tùng từ kẻ khác, thân phận cao quý, khi nào thì bị người châm chọc như vậy? Khuôn mặt thanh tú của nàng ta đỏ bừng, mắt hạnh trừng lên căm phẫn:
- Ngươi...ngươi nói ai là lưu manh? Ngươi mới là lưu manh! Oa, oa... Thần, chàng xem, hắn khi dễ ta...- Liễu Như Mai tủi thân, oà khóc, thân thể khẽ run rẩy yếu ớt khiến cho bất cứ nam nhân nào nhìn thấy đều sinh ra ý niệm muốn chở che.
- Lưu Ly công tử...- Bắc Cơ Thần giả vờ nâng giọng lên một chút, đuôi mày khẽ nhướn lên. Bất quá cũng chỉ làm cho có lệ. Nhìn thực lực của Lãnh Nguyệt ngày đó, Bắc Cơ Thần nếu không phải thời khắc mấu chốt, nhất định không muốn cùng một nhân vật nguy hiểm như Ngọc Lưu Ly đối đầu.
Trong lòng Bắc Cơ Thần vốn không ưa Liễu Như Mai nhưng vẫn luôn phải ra vẻ bảo vệ, yêu chiều nàng ta hết mực. Không bởi vì đằng sau có lão Tể tướng chống lưng, mà bản thân lại chưa đủ thực lực cùng lão cứng đối cứng, thì hắn chắc chắn đã sớm sút văng nàng ta ra khỏi Vương phủ rồi. Lần này sang Bạch Vân Quốc, xách theo nàng cũng coi như để trấn an lão hồ ly kia, nhưng quả thực mấy ngày nay Liễu Như Mai càn quấy, khiến hắn đau đầu không ít.
Ngọc Lưu Ly mắng Liễu Như Mai, không thể nghi ngờ là đã trực tiếp vứt hết mặt mũi của Bắc Cơ Thần xuống đất. Nhưng mà, Bắc Cơ Thần này là ai? Tiếng đồn xấu nào của hắn cũng đã lan xa khắp Ngũ quốc.
Nhị hoàng tử Sở Mục Quốc vô năng, suốt ngày đắm chìm trong tửu sắc, bản chất phong lưu phóng khoáng, tiêu tiền như nước, là con rối của Liễu Tể tướng là chuyện nhà nhà truyền tai nhau. Dù không ai dám lớn tiếng rêu rao khắp nơi, nhưng trong lòng ai nấy đều tự hiểu. Nhị hoàng tử hắn giờ thêm một cái tin vì mĩ nhân, ngang ngược cướp đồ nữa cũng chỉ là tô màu đen lên tờ giấy đã kín mực mà thôi.
Bắc Cơ Thần tuy là không một chút hứng thú với Liễu Như Mai, một đôi con ngươi thâm trầm như biển khẽ nhíu lại, nhưng vẫn phải giả bộ nói đỡ cho nàng ta:
- Ngọc công tử, miếng ngọc này Như Mai đã thích, ngươi có thể hay không nhường cho nàng?
Lãnh Nguyệt vẫn âm thầm quan sát sắc mặt của hai người bọn họ, cũng nhìn ra được vẻ mất kiên nhẫn mà nam nhân dành cho Liễu Như Mai kia, trong lòng nhanh chóng tính toán.
Thân phận của Bắc Cơ Thần, Lãnh Huyết Cung cũng đã thu thập khá nhiều. Phàm là thông tin về những người có liên quan đến thế cục của Ngũ quốc, Lãnh Nguyệt đều đã suy xét qua.
Chân mày khẽ nhíu, thuỷ mâu đảo tới bên người nữ nhân. Như Mai? Hình như Trắc phi của Nhị hoàng tử Sở Mục Quốc chính là nàng ta, Liễu Như Mai! Theo điều tra, Liễu Đại tiểu thư này vì muốn gả cho Nhị hoàng tử liền bỏ ngân lượng cho sát thủ ám sát thanh mai trúc mã của hắn là Đông Miện, hơn nữa trước khi giết còn muốn sát thủ vũ nhục nàng, không cho nàng chết một cách trong sạch. Đông Miện chết, Bắc Cơ Thần năm đó vẫn là Nhị hoàng tử trong tay không chút quyền lực, mặc dù biết chuyện của Liễu Như Mai đối với Đông Miện, nhưng hắn chỉ có thể giả ngây giả ngô, đem oán hận cất sâu xuống đáy lòng, lại còn có thể thành hôn cùng Liễu Như Mai, ẩn nhẫn đến tận thời điểm này. Sự tình năm đó làm khá kín kẽ, Bạch Hổ phải rất khó khăn mới có chút manh mối.
Tâm tư của Bắc Cơ Thần, nỗi thống hận của hắn, Lãnh Nguyệt có thể nhìn thấy. Nàng bây giờ, ngoại trừ có chút đề phòng thì cũng có thưởng thức hắn. Anh hùng hảo hán phải co được giãn được, biết bản thân mình đang trong hoàn cảnh nào, thế thì mới không chết một cách vô ích. Mạng mất, báo thù chỉ là nói suông, nhưng mạng còn, báo thù chỉ là chuyện thời gian và cơ hội. Bắc Cơ Thần đủ tỉnh táo để hiểu điều đó, chứ không như một số người bảo thủ, biết là chết vẫn cố đâm đầu vào tròng.
Liễu gia thì sao? Đại tiểu thư Tể tướng Sở Mục Quốc thì sao? Trắc phi Nhị hoàng tử lại như thế nào? Ngay cả Bắc Cơ Thần, nàng cũng chưa mấy để tâm, vậy Liễu Như Mai có tài cán gì đáng để nàng đem một Trắc phi nho nhỏ đặt trong mắt? Quả thực là nói mộng. Khẽ vận chút nội lực, mẫu đơn lam ngọc trực tiếp trở về trong lòng bàn tay:
- Bắc Cơ công tử, thứ đồ mà tại hạ ưa thích, trước nay đừng ai mong có thể cướp được. Thật ngại quá!
- Ngươi... Đáng chết!- Liễu Như Mai tức giận, khuôn mặt lúc xanh lúc tím, nhìn qua như một ả tắc kè hoa, trông đến buồn cười.- Nam nhân chết tiệt, trả đồ lại cho ta!
Xung quanh, người vây xem náo nhiệt ngày càng nhiều, tiếng nghị luận chỉ trỏ sôi nổi, nhưng cũng không ai dám lên tiếng nói hẳn ra là đứng về phe người nào. Ba người trước mặt đây, chỉ cần có mắt thôi cũng nhìn thấy rằng họ là những nhân vật không thể đắc tội.
- Là ai dám ở Trân Bảo Các gây sự?- Nữ nhân một thân tố y từ hậu viện bước tới, một bộ dáng không nhanh không chậm, cất lời. Những người vây xem nhanh chóng rẽ thành một lối đi, nhường đường cho nàng.
Thân ảnh tố y nhỏ xinh nhanh chóng xuất hiện trước mắt mọi người.
- Bạch Hổ cô nương!
- Là Bạch Hổ cô nương đó!
- Nhìn xem nhìn xem, nàng thật sự xinh đẹp.
Bạch Hổ liếc mắt một cái liền từ mùi hương trong không khí nhận biết được Lãnh Huyết chủ nhân. Cung chủ của các nàng trước giờ đều không dùng khuôn mặt thật để gặp bọn họ, mỗi lần nếu không dùng mặt nạ thì đều là dịch dung. Người của Lãnh Huyết Cung chỉ dựa vào một đôi thuỷ lam đặc biệt của Cung chủ để nhận diện. Tuy nhiên Bạch Hổ thì khác, nàng nhận biết người khác dựa vào hương thơm tự nhiên mà cơ thể phát ra, chỉ cần thoáng qua một lần, chắc chắn sẽ không quên.
Lãnh Nguyệt đương nhiên biết Bạch Hổ nhận ra mình, liền dùng phương thức truyền âm:
"Không cần bại lộ thân phận của ta. Hôm nay ta đến để lấy đồ hôm nọ đã thiết kế gửi cho ngươi, thuận tiện chọn một món quà cho bằng hữu. Đã chọn xong quà, bất quá bị người kia cướp mất."
Bạch Hổ khẽ nhíu mi nhìn người đối diện với Ngọc Lưu Ly, đôi con ngươi xẹt qua tia sáng lạnh, cẩn thận dò xét. Rốt cục là người nào lại muốn chết, đi gây sự với Cung chủ đây?