Author: Tiểu Lãnh Lãnh

Lãnh Đế như bao vị Hoàng đế khác, có Tam cung lục viện. Một Hậu, Tứ phi, ba ngàn giai lệ nên chuyện có nhiều con nối dòng cũng là chuyện kinh thiên địa nghĩa*

*: chuyện hiển nhiên

Lãnh Diệp có cả thảy mười lăm đứa con, nhưng có thể sinh ra và trưởng thành thì chỉ còn bảy người, ba hoàng tử và bốn công chúa. Trước giờ, chuyện nhà Đế vương cuối cùng cũng vẫn xoay quanh hai chuyện, tranh sủng và kế vị mà thôi.

Mấy ngày trước Lãnh Nguyệt giao cho người Lãnh Huyết Cung tìm hiểu hết về người trong hoàng cung Bạch Vân này. Dù sao ở đây lâu như thế, một chút về các huynh muội cũng có chỗ tốt, nếu có biến vẫn là dễ ứng phó hơn một chút. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Chỉ một ngày sau, thông tin nàng cần đã tới tay. Nha đầu Thu Trúc** thuận tiện chuyển lời, Bạch Hổ vì Lãnh Huyết Cung có vài chuyện đặc biệt cần nàng ấy trực tiếp giải quyết nên sẽ tìm cách gia nhập đội ngũ cầu thân khi Lãnh Nguyệt trên đường sang Phượng Thiên.

**: Lãnh Huyết Cung chia nhân sự phần lớn sang Phượng Thiên, tổ chức ở Bạch Vân Quốc giao cho Thu Trúc làm chủ (xem lại chap 7)

Lúc này, trong Cẩm Tú Đình có hai nữ nhân đang ngồi. Băng Y đôi mắt linh động sáng ngời, mặc cung trang của cung nữ nhất đẳng, ngồi trước bàn gỗ nhỏ đặt trà, điểm tâm cùng hoa quả tươi, chăm chú thưởng thức mĩ thực tựa như tiểu tinh linh trong sáng đáng yêu. Nằm bên cạnh là Lãnh Nguyệt, một thân tử y tím thuần tà mị lười biếng. Tay trái đỡ lấy đầu, tay phải cầm tình báo chăm chú đọc. Qua một hồi, rốt cục tay ngọc dùng chút nội lực, tình báo hoá thành bột phấn, theo gió phiêu tán khắp không gian.

Tử y nữ nhân nhẹ nhàng ngồi dậy, tay khẽ xoa thái dương đau nhức. Hoàng cung nào cũng có nhiều phức tạp như vậy, thật mệt chết nàng rồi. Nhìn sang con heo nhỏ đang thoả mãn chúi mũi vào đồ ăn, ăn đến vui vẻ, quên cả tỷ tỷ là nàng đây, Lãnh Nguyệt mỉm cười, phiền phức chợt tiêu tan một nửa. Nàng tiếp tục sắp xếp lại số thông tin vừa có.

Hiện giờ Lãnh Nguyệt có tận sáu huynh muội cùng cha khác mẹ đấy, số lượng thật nhiều.

Hoàng hậu Diệp Ngọc dưới gối có Đại hoàng tử Lãnh Tư Minh; Trần Quý phi có Tứ hoàng tử Lãnh Thiên Dương; Doãn Thục phi có Tam công chúa được sủng ái nhất Lãnh Tiểu Ni; Phương tần sanh một lần là long phượng thai, Ngũ hoàng tử Lãnh Duệ và Lục công chúa Lãnh Như Ngọc; Liễu Mĩ nhân hạ sinh Thập công chúa Lãnh Bích Doanh, nhưng tính mạng công chúa được bảo toàn còn Liễu Mĩ nhân vì khó sinh, mất máu nhiều nên đã qua đời ngay sau đó. Cuối cùng là nàng, Lãnh Nguyệt Cửu công chúa do Cơ Hiền phi hạ sinh, lại dùng cả tính mạng bảo vệ.

Khẽ nhấp một ngụm trà, quăng mọi chuyện ra đằng sau, Lãnh Nguyệt lười biếng duỗi cái lưng mỏi nhừ. Trước kia bị một số người chèn ép, nàng có thể không so đo. Bất quá hiện tại mà cùng Lãnh Nguyệt kiếm chuyện thì chỉ có một kết cục, chính là như Lãnh Tiểu Ni kia thôi.

Ba ngày nay, bên Tâm Liên Cung, thái y ra vào liên tục mà bệnh tình của Tam công chúa vẫn chẳng thể khá hơn, thậm chí còn phát triển chiều hướng xấu. Lãnh Tiểu Ni đã bước vào giai đoạn phát độc cuối cùng rồi, thần trí trở nên điên loạn, gặp người liền cắn, lại tự đả thương chính mình. Các cung nhân phải hợp lực trói nàng ta lại trên giường mới cản được Tam công chúa này ngộ thương người khác. Tâm Liên Cung xa hoa thỉnh thoảng phát ra tiếng gào thét man rợ, tiếng khóc ai oán bi thương của Lãnh Tiểu Ni, không khí nơi này nhuốm màu u ám quỷ mị.

Doãn Thục phi khóc đến hai mắt sưng to như hạt bồ đào, lo lắng không thôi. Lãnh Đế thấy ái phi thảm thương như vậy, mặt rồng giận dữ, lên triều cũng không cho các thần tử sắc mặt tốt, không khí quả thực căng thẳng.

Ngoài kia hỗn độn nhưng kẻ đầu sỏ vẫn ung dung hết ăn rồi ngủ, lại đều đặn đếm bạc của Lãnh Huyết Cung mang tới cuối tháng, tuyệt nhiên chẳng chút nào lo lắng.

Đùa sao? Lo lắng là việc của họ, nàng chỉ cần chờ đợi thôi, chờ để đi khỏi Bạch Vân Quốc này. Hơn nữa Lãnh diệp kia đã hạ lệnh, không cho người nào tới Nguyệt Cung quấy rầy nàng nghỉ ngơi rồi, nên vẫn là yên tĩnh nhiều. Lão chẳng phải muốn nịnh nọt để nàng gả sang Phượng Thiên Quốc sao? Vậy tất nhiên phải theo ý nàng rồi. Dù sao Lãnh Nguyệt cũng là Hoàng hậu tương lai của Phượng Thiên Quốc đấy.

Chuyện nhà Đế vương, Lãnh Nguyệt không xen vào, nhưng dám làm càn ở Nguyệt Cung, thì cũng đừng trách nàng hạ thủ không lưu tình.

Lãnh Nguyệt không phải thánh nữ mà bỏ qua cho những kẻ muốn trèo lên đầu mình ngồi.

Sát Vương trước giờ đều là làm việc theo ý mình, bản chất khát máu, lãnh huyết vô tình. Bất quá nàng trước giờ có quy tắc, người không phạm ta, ta không phạm người. Không trêu chọc nàng, Lãnh Nguyệt cũng lười đi tìm phiền toái đấy.

Phóng tầm mắt ra xa, Lãnh Nguyệt thấy vài cái thân ảnh tuấn nam mĩ nữ đang cười nói, hướng Cẩm Tú Đình bước tới.

Hừ, có lẽ lại chẳng thể tĩnh tâm được rồi! Các huynh muội đến cũng thật nhanh. Nàng vừa mới nắm tình báo, mấy người vừa vặn tới rồi. Xem ra sáng nay Nguyệt Cung cũng là một hồi náo nhiệt đi!

- Băng Y, muội mang thêm vài đĩa điểm tâm nữa lên đây cho ta, chúng ta sắp có khách tới chơi rồi.- Lãnh Nguyệt lười biếng phân phó Băng Y đang ngồi bên cạnh, nàng lập tức gật đầu.

Lúc mấy người kia bước tới gần hơn một chút, cách Cẩm Tú Đình khoảng mười thước, Băng Y cũng đã biết. Xem ra việc luyện tập nội công của nàng cũng có chút tiến bộ rồi. Thân ảnh xinh xắn nhanh nhẹn chạy về hướng Nguyệt Cung. Băng Y thật không muốn để tỷ tỷ một mình đối mặt với bọn người lòng lang dạ thú kia chút nào. Phải nhanh đi thôi.

P/s: Mấy nàng có muốn ngược đôi phụ một chút không? Muốn viết ngược đôi chính cơ =)) nhưng Tuyệt ca ca là thê nô rồi, không ngược được nữa, đành chuyển sang tiểu Băng Y đây. Nào nào, hãy cho ta thấy ý kiến và cánh tay của các nàng đi. Vì bộ chuyện đầu tay của Lãnh Lãnh, các tỷ muội thân mến hãy bình chọn nữa nha :3. Yêu yêu yêu! 😘😘😘

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play