Vốn tưởng rằng cô chỉ có một cái valy nhỏ mà thôi, không ngờ rằng lại nhiều đồ như vậy!

Khúc Nhiễm cầm một cái túi nhẹ nhàng, còn Mặc Dịch Minh tạm thời được đảm nhiệm chức vụ ô-sin xách đồ.

“Cuối cùng cũng hiểu rồi!”

Mặc Dịch Minh còn chưa chuyển xong, Khúc Nhiễm đã trốn vào trong ghế phụ lái, nhìn lớp mồ hôi mỏng trên trán của Mặc Dịch Minh, khóe miệng của cô lơ đãng cong lên.

Nhìn thấy Khúc Nhiễm chơi điện thoại, Mặc Dịch Minh bất lực bỏ một đống đồ vào cốp xe, lái xe chạy tới khách sạn của mình.

“Anh vất vả rồi.”

Nhìn thấy Mặc Dịch Minh xách một đống hành lý, tâm trạng của Khúc Nhiễm rất tốt, cũng hơi có chút đắc ý.

Mặc Dịch Minh than thở, đưa Khúc Nhiễm đến căn phòng ở trên tầng cao nhất, ở trong căn phòng lúc ban đầu.

“À, đồ để đó đi, anh đi được rồi.” Khúc Nhiễm nhớ tới Mặc Dịch Minh bỏ rơi cô, để một mình ở lại thành phố A, giọng điệu lập tức trở nên không vui, trừng mắt nhìn Mặc Dịch, Minh, hai mắt thể hiện rõ sự ghét bỏ.

“Sao anh còn không mau đi đi?” Khúc Nhiễm cả gan nhìn Mặc Dịch Minh, hai tay chống nạnh như muốn tiếp thêm can đảm cho mình: “Không có chuyện gì thì đừng ở cùng với một cô gái như tôi, muốn đi đâu thì đi đó đi!”

Mặc Dịch Minh bất lực tiến lên một bước, dùng ưu thế tuyệt đối cúi đầu nhìn Khúc Nhiễm.

Cổ có hơi mỏi, nhưng mà Khúc Nhiễm không cam lòng, ngửa đầu, tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông xấu xa bỏ rơi mình này!

“Có phải em đang giận tôi hay không?” Mặc Dịch Minh đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ của Khúc Nhiễm, xúc cảm tinh tế khiến anh yêu thích không muốn buông ra.

“Không có.” Khúc Nhiễm trầm thấp trả lời, lấy tay của Mặc Dịch Minh ra, đi vào phòng mình.

“Đợi chút đã!” Mặc Dịch Minh đưa tay bắt lấy tay của Khúc Nhiễm: “Chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện không?”

“Không được!”

Lòng bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp, trái tim của Khúc Nhiễm bắt đầu nhảy loạn, vô thức muốn thoát khỏi anh: “Ra ngoài, ra ngoài! Anh không được tới đây nữa!”

Tay của Khúc Nhiễm như bị phỏng, nhanh chóng thu về, vỗ vỗ cánh tay của Mặc Dịch Minh để anh mau chóng rời đi.

Mặc Dịch Minh cảm giác như mình bị ghét bỏ, mệt mỏi lui về sau một bước, đứng ở cửa, khuôn mặt trông rất oan ức.

“Mau đi đi!” Khúc Nhiễm dùng sức đóng cửa lại, sau khi cửa đóng lại thì cơ thể cô áp lên cửa, sắc mặt đỏ lên.



Mặc Dịch Minh bị người khác đóng chặt cửa không cho vào mím chặt miệng, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, muốn nói cho Khúc Nhiễm lòng của anh, nhưng mà cô giống như đã biết được suy nghĩ của anh, đuổi anh đi trước một bước.

“Có phải bình thường mình quan tâm đến cô ấy quá ít không nhỉ?”

Mặc Dịch Minh chậm rãi trở về phòng, trong lòng vẫn luôn tự hỏi.

Mặc Dịch Minh rất ít khi ở chung với con gái, lúc nào cũng lẻ loi một mình cũng làm cho anh quen ở một mình rồi, gần như từ sau khi Khúc Nhiễm tới, cuộc sống của anh hoàn toàn như trước đây, cũng không bởi vì có thêm một người mà thay đổi cái gì.

Hai người sống với nhau nhưng cũng không có gì đặc biệt, cũng không thường ngồi nói chuyện chung, nhưng mà giờ nhớ lại, mỗi một hành động nhỏ, ý đồ nhỏ của Khúc Nhiễm đã khiến cho cuộc sống của anh có thêm chút gia vị.

Mặc dù mỗi lần đều chỉ có một ít, nhưng mà tích lũy dần, gia vị này đã khiến cho cuộc sống của anh ngày càng tốt lên, tốt đến mức anh sớm quen với gia vị này, không thể tiếp nhận cuộc sống nhạt nhẽo vô vị trước đây nữa.

Cho tới lúc này, cô gái này đã bất tri bất giác thay đổi cuộc sống của anh, vậy còn anh thì sao? Anh có thay đổi cuộc sống của cô một chút nào không?

Dạo bước trong căn phòng trống trải, ngay khi giương mắt lên, Mặc Dịch Minh đột nhiên trông thấy ngoài cửa sổ có mấy điểm sáng.

Đã tám giờ tối rồi, đèn đường bên ngoài cũng đã được bật, từng ngôi sao một, vô cùng chói lóa.

Nhiều ngôi sao cùng nhau tỏa sáng, chiếu sáng cả bầu trời đêm.

Thật ra hai người còn chưa ăn tối, đặc biệt là Mặc Dịch Minh, cả ngày nay anh chưa ăn gì, dạ dày không có gì, nhưng anh cảm thấy nó còn không khó chịu bằng trái tim của anh.

【 Mặc Dịch Minh: Chúng ta đi ăn tối đi. 】

Mặc Dịch Minh vừa gửi tin nhắn vừa đi ra ngoài, lẳng lặng đứng ở ngoài cửa phòng của Khúc Nhiễm, khẽ cúi đầu chờ đợi.

Khi Khúc Nhiễm đang ngây người, đột nhiên cô nhận được một tin nhắn.

Sau khi Khúc Nhiễm nhìn thấy nội dung tin nhắn, đột nhiên cũng cảm thấy bụng có chút đói.

Khúc Nhiễm dọn dẹp lại đồ đạc một chút rồi đi ra khỏi cửa, suýt chút đã đâm đầu vào Mặc Dịch Minh đang đứng ở ngoài cửa.

“Tôi dọa em rồi à?” Mặc Dịch Minh nhìn thấy cô bối rối, vô thức cho là mình dọa cô rồi.

“Không có.” Khúc Nhiễm bối rối lắc đầu, liên tục nháy mắt, không dám ngẩng đầu lên nhìn vào ánh mắt của anh.

Mặc Dịch Minh đột nhiên dịu dàng như thế khiến cô không kịp đề phòng.

Lúc bình thường, mỗi khi cô gặp anh thì anh luôn lạnh lùng, dáng vẻ nghiêm túc, nhưng bây giờ khuôn mặt của anh đầy vẻ dịu dàng, khóe miệng hơi cong lên thành một nụ cười khiến cho khuôn mặt đẹp đẽ kia càng thêm ấm áp như ánh mặt trời.

Không thể không nói, Mặc Dịch Minh như thế này trông càng anh tuấn hơn, cũng thân thiết hơn.



“Vậy chúng ta đi thôi.”

Hai người sóng vai đi, vì để cho Khúc Nhiễm có thể theo kịp tốc độ của mình, Mặc Dịch Minh cố ý đi chậm lại.

Lúc này hai người thong thả đi chậm rì rì, giống như là đi dạo sau bữa tối.

Tản bộ trong đêm tối, với tốc độ như vậy, với cái đầu không suy nghĩ gì, đã thế bên cạnh mình còn có người làm bạn, cộng thêm bầu trời sao lấp lánh trên trời thì cả người đều tiến vào trạng thái hoàn toàn thả lỏng.

“Con người sau khi chết thì sẽ biến thành ngôi sao trên trời, câu nói này đã rất cũ rồi. Nhưng mà không biết tại sao, khi tôi vừa nhìn thấy những ngôi sao đó, đột nhiên cảm thấy hẳn là những người kia đang ở đó.”

Mặc Dịch Minh đột nhiên dừng bước, hai tay bỏ trong túi quần, ngửa đầu nhìn về phía bầu trời.

Khúc Nhiễm đứng ở chỗ cách anh mấy bước, nghiêng người nhìn anh.

“Vì sao bọn họ lại ở đó vậy?” Khúc Nhiễm nhẹ giọng hỏi, cũng ngẩng đầu lên nhìn sao trên trời.

“Bởi vì trong lòng có chờ mong và hi vọng.” Mặc Dịch Minh cười nói, nhìn về phía Khúc Nhiễm, hai mắt vô cùng chăm chú: “Một khi trong lòng có mong chờ rằng người mình đang nhớ nhung đang ở bên cạnh mình, giống như những ngôi sao này, sẽ nhìn em, bảo vệ em vào ban đêm, để em dù có đang ở trong đêm đen cũng cảm thấy có người bầu bạn với mình.”

Khúc Nhiễm hoàn toàn xoay người lại, cô trông thấy đôi mắt của anh tràn đầy sao sáng, khóe miệng cong lên thành một nụ cười thật tươi, trái tim dần dần ấm lên trong đêm đen lạnh lẽo này.

“Dường như anh hiểu rất rõ về đời sống.” Khúc Nhiễm cười nhẹ, tay phải trêu chọc tóc của mình.

“Lúc trước không hiểu, nhưng mà sau khi gặp được một người, tôi phát hiện cuộc sống cũng không vô vị đến thế, nếu như có thể, tôi hi vọng cuộc sống của tôi sẽ toàn là cô ấy, cho nên cũng khá chờ mong vào tương lai.”

Mặc Dịch Minh đi lên trước, nắm lấy tay của Khúc Nhiễm, kéo cô đi về phía trước.

“Đừng hất tôi ra, tôi chỉ muốn làm ấm tay của em.” Mặc Dịch Minh cúi đầu nhìn Khúc Nhiễm, giọng nói rất dịu dàng.

“Được.” Khúc Nhiễm gật đầu, để yên cho anh nắm lấy tay mình, cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay của anh.

Hai người cứ thân thiết sóng vai mà đi như vậy, dường trong lòng cô cũng không quá phản cảm với hành động như vậy, ngược lại có chút chờ mong.

Ánh đèn chiếu rọi xuống hai người, cái bóng dưới lòng bàn chân vươn ra xa, tựa như càng đi sẽ càng đến gần.

Tô Duyệt Nhiên núp trong bóng tối, hai mắt ác độc nhìn hai người.

Áo choàng rộng thùng thình quấy lấy cả người cô ta, đứng ở trong chỗ tối, tựa như hoàn toàn ẩn nấp ở đó.

Cô ta nhìn hai người sóng vai, trong lòng ghen tị đến phát điên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play