Mặc Dịch Minh hốt hoảng trong lòng, không hiểu cảm thấy Khúc Nhiễm sắp xảy ra chuyện gì đó.

“Ông nội, cháu đi trước đã!” Mặc Dịch Minh chào ông mình một tiếng, sau đó vội vàng lái xe chạy đến thành phố A.

Ông cụ Mặc còn chưa kịp hỏi gì thì đã nhìn thấy một cái bóng màu đen chạy ra khỏi cửa lớn.

“Ài… Người trẻ tuổi đúng là dễ xao động, quá vội vàng!” Ông cụ Mặc còn tưởng rằng Mặc Dịch Minh đã suy nghĩ thông suốt, cho nên mới vội vã chạy xe đi.

Khóe miệng lộ ra một nụ cười mỉm, trong lòng ông cụ Mặc âm thầm cổ vũ cho Mặc Dịch Minh.

Trên đường đi, Mặc Dịch Minh vẫn luôn gọi điện thoại cho Khúc Nhiễm, nhưng điện thoại vẫn cứ vang đến khi tự động cúp máy cũng không có ai nghe cả.

“Khúc Nhiễm… rốt cuộc cô đang ở đâu? Sao lại không nhận điện thoại của tôi vậy chứ?” Mặc Dịch Minh vô cùng bối rối, tăng tốc xe chạy đến thành phố A.

Không tìm thấy… Không có chỗ nào có cô!

Vào lúc này Mặc Dịch Minh mới nhận ra, trừ số điện thoại của cô, anh không còn bất cứ cách liên lạc nào nữa!

“Khúc Nhiễm… Tôi thật sự rất lo cho cô!” Mặc Dịch Minh lầm bầm, lúc này mới nhận ra tầm quan trọng của Khúc Nhiễm trong lòng mình.

Dường như cô đã dung nhập vào cuộc sống của anh, dường như anh không thể không có cô, một ngày cũng không được.

Lo lắng bôn ba chạy khắp phố lớn ngõ nhỏ, trong lòng của anh ngày càng sợ hãi.

Còn Khúc Nhiễm thì đang ở trong giấc ngủ say, đêm qua đầu cô luôn ở trong trạng thái căng thẳng, cộng thêm lang thang cả ngày trời, dường như vừa lên giường là cô đã chìm vào giấc ngủ rồi, điện thoại để chế độ yên lặng, cho nên không hề nhận bất kỳ cuộc điện thoại nào của Mặc Dịch Minh.

Khúc Nhiễm ngủ một giấc đến khi mặt trời lên tới đỉnh, duỗi lưng một cái, cảm thấy tâm trạng vô cùng sảng khoái, quả nhiên đi ngủ có thể khiến tinh thần của con người ta tốt hơn!

Nhớ tới Lục Ngạn hẹn mình ăn trưa, Khúc Nhiễm cầm điện thoại di động lên, muốn nhìn xem mấy giờ rồi, kết quả lại phát hiện mấy cuộc điện thoại chưa nhận.

“Mặc Dịch Minh?” Khúc Nhiễm nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, bỏ qua điện thoại, trực tiếp đi rửa mặt.

Khi cô rửa mặt xong thì Lục Ngạn cũng đến đây.

“Chào buổi sáng.” Khúc Nhiễm mở cửa, lên tiếng chào.

“Em dậy sớm vậy.” Lục Ngạn cười cười, vốn cho là anh còn phải gõ cửa để đánh thức cô nữa chứ: “Đi thôi, tôi dẫn em đến một tiệm ăn gần đây được đánh giá siêu tốt.”

Nói đến ăn, tâm trạng của Khúc Nhiễm lập tức tốt lên không ít, chuyện mấy cuộc điện thoại liên tiếp chưa nhận lúc nãy đã bị cô ném ra sau đầu, sờ sờ bụng, Khúc Nhiễm cười nói: “Đúng lúc tôi cũng đói rồi, chúng ta đi thôi.”

Hai người đi trên đường, câu được câu không trò chuyện.



Mặc dù Khúc Nhiễm có chút thất thần, nhưng mà trong lòng Lục Ngạn đã rất thỏa mãn. Không mong cô thích mình, dường như chỉ cần trông thấy cô thì trong lòng cũng cảm thấy đủ rồi.

“Có một số việc tôi muốn nói rõ ràng với anh trước, liên quan đến chuyện giữa tôi và nhà họ Tô.” Ngồi ở một góc khá vắng vẻ, Khúc Nhiễm nắm khăn trải bàn thật chặt, gằn từng chữ.

Vốn dĩ Khúc Nhiễm định phủ nhận chuyện cô là Tô Tuyết, muốn nói với Lục Ngạn rằng cô không có bất cứ quan hệ gì với nhà họ Tô, nhưng mà Lục Ngạn lại cắt ngang Khúc Nhiễm, mở miệng.

“Cô ấy thích chống cằm, thích cắn ống hút, thích lặng lẽ trợ giúp người khác lại giả vờ làm như không liên quan đến mình, thích nghiêng người đi để không cho người khác cảm thấy thân thể tàn tật của mình khiến người khác chú ý.” Lục Ngạn nói khẽ, trong mắt dần dần toát ra ý cười.

Câu nói này đã ngăn tất cả những gì mà Khúc Nhiễm đã chuẩn bị lại, sắc mặt của cô có chút trốn tránh, dường như còn muốn giấu diếm thân phận của mình.

“Thật ra ngày đó em trốn ở trong góc, gọi điện thoại cho Tô Duyệt Nhiên, tôi đều nghe được hết.” Ý cười của Lục Ngạn càng đậm, Khúc Nhiễm càng cảm thấy chật vật khi bị bắt được.

“Anh… anh đều biết hết rồi.” Khúc Nhiễm cười khổ, thì ra tất cả hành động của cô đều bị anh ta nhìn thấy, vậy mà cô vẫn còn muốn giấu diếm.

“Cho nên, em có thể nói cho tôi biết vì sao em lại biến mất không?” Lục Ngạn chăm chú nhìn và đôi mắt của cô.

Khúc Nhiễm cũng không cảm thấy có gì để giấu diếm, những gì nên biết thì anh ta đều biết hết cả rồi.

“Bọn họ để cho tôi làm thế thân, trải đường cho Tô Duyệt Nhiên. Mà sau tất cả những chuyện này, Tô Duyệt Nhiên gϊếŧ tôi, Tô Chính Thiên và Lâm Uyển cũng không xem tôi là con người…” Ánh mắt của Khúc Nhiễm rất lạnh lùng, tay nắm lấy chén nước thật chặt, trên mặt toàn là thù hận.

“Bọn họ muốn tôi chết… Bây giờ tôi thay đổi thân phận và diện mạo, chỉ muốn sống sót, trả thù bọn họ! Để bọn họ phải trải qua những đau khổ mà tôi phải chịu!”

Khúc Nhiễm không dám nói là cô đã chết, sau đó mượn nhờ thân thể của Khúc Nhiễm mà sống lại.

Chẳng qua chỉ cần cô nói vậy thì Lục Ngạn cũng đã cảm nhận được sự khổ đau và cảm giác bị áp bức của cô.

Anh ta không thể tin được, cô bị giam cầm ở trong nhà họ Tô, không dám suy nghĩ những tên rác rưởi kia bắt nạt cô thế nào, diệt tôn nghiêm và nhân cách của cô ra sao, cầm lấy hung khí hung dữ nhìn cô như nào.

“Em yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp em tiêu diệt nhà họ Tô!”

Lục Ngạn đưa tay nắm lấy bàn tay đã nắm chặt thành nắm đấm kia, nhẹ giọng an ủi, cũng là cam kết của anh ta.

Khúc Nhiễm trông thấy ánh mắt của anh ta, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.

Ít nhất, bây giờ có người cùng cô sóng vai chiến đấu.

“Trước khi đi ôm một chút được không? Chỉ là một cái ôm rất bình thường của bạn bè, cái ôm an ủi mà thôi, cũng coi là chúc mừng bạn bè cũ chúng ta gặp nhau lần nữa.”

Lục Ngạn sợ Khúc Nhiễm hiểu lầm, rất chân thành giải thích.



“Được thôi.” Khúc Nhiễm cười cười, đứng lên.

Hai mắt của Mặc Dịch Minh có chút thất thần, cơn buồn ngủ cuốn tới khiến đầu anh hơi đau nhức, nhưng anh mạnh mẽ kìm nén lại, cố chấp tìm kiếm trên đường.

Cô không có ở nhà họ Mặc, cũng không có ở trên đường, anh không biết rốt cuộc là Khúc Nhiễm đã đi đâu…

Sau khi suy nghĩ thông suốt, anh đã nhận ra, trong lòng của anh có hình bóng của một người.

Mỗi một cử động của cô, nụ cười của cô, vẻ mặt bi thương của cô, tất cả dáng vẻ của cô đều đã in hằn sâu trong lòng mình.

Mặc Dịch Minh bắt đầu hận mình, vì sao anh lại không nhận ra mình thích Khúc Nhiễm sớm hơn? Vì sao không theo đuổi cô sớm hơn? Lục Ngạn liên tục thăm dò, vì sao anh lại không để ở trong lòng chứ?

Mệt mỏi, chật vật đi về phía trước, một đôi đang ôm ấp đã hấp dẫn sự chú ý của anh.

“Thả cô ấy ra!”

Mặc Dịch Minh một phát bắt được Khúc Nhiễm, kéo cô vào trong ngực mình, căm tức nhìn Lục Ngạn, anh hung hăng nói: “Khúc Nhiễm là người của tôi!”

Còn chưa chờ Khúc Nhiễm kịp phản ứng, Mặc Dịch Minh đã kéo cô ra khỏi tiệm ăn.

“Mặc Dịch Minh?” Lục Ngạn nhíu mày, sự ấm áp trong ngực lập tức tan biến hết, đèn báo hiệu trong lòng của anh ta sáng lên: “Anh ta có ý gì vậy chứ? Cái gì mà Khúc Nhiễm là người của anh ta?”

Lục Ngạn nhớ lại chuyện lúc nãy, đột nhiên nhận ra thái độ của Mặc Dịch Minh đối với Khúc Nhiễm đã thay đổi.

Tất cả những hành động này đều đang nói, Mặc Dịch Minh thích Khúc Nhiễm!

“Đáng chết!” Lục Ngạn hung hăng cắn răng, khi nhìn về phía góc đường thì hai người kia đã biến mất rồi.

Tế bào toàn thân Lục Ngạn đều đang kêu gào không thể để cho Mặc Dịch Minh mang Khúc Nhiễm đi, không thể để cho Khúc Nhiễm thích Mặc Dịch Minh!

Nhưng mà hai chân của Lục Ngạn lại bất lực, trong lòng cũng cực kỳ uể oải. Nếu như kết cục đã định sẵn rồi, như vậy anh ta có thể dùng sức của một người để thay đổi tất cả được không?

Hiển nhiên là không thể.

Đi được một quãng đường thật xa, cổ tay của Khúc Nhiễm bị nắm lấy vô cùng đau, cô hừ lạnh một tiếng, lấy tay của Mặc Dịch Minh ra, giải thoát cho cổ tay đáng thương của cô.

Nhìn những dấu đỏ do bị nắm quá chặt, Mặc Dịch Minh cũng cảm thấy hơi áy náy.

Khúc Nhiễm lạnh lùng nhìn Mặc Dịch Minh, không muốn nói câu nào với anh, đi thẳng về phía trước, dường như đang xem người bên cạnh mình là không khí.

Ai bảo anh không nói tiếng nào đã rời đi, bây giờ không biết xấu hổ mà trở về, đã thế còn làm đau cổ tay cô! Quỷ mới để ý đến anh!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play