“Cậu về thành phố C làm gì? Không phải cậu vẫn còn phải tìm tung tích của Tô Duyệt Nhiên ư?” Cố Mộc Trạch nghi ngờ nói.
Tô Duyệt Nhiên mối hận trong lòng Mặc Dịch Minh đấy, nhưng trong khoảng
thời gian này, tuy thỉnh thoảng Mặc Dịch Minh có chạy về thành phố C,
nhưng Cố Mộc Trạch có chứng cứ chứng minh anh một lòng suy nghĩ làm thế
nào để bắt được Tô Duyệt Nhiên!
“Uống rượu.” Mặc Dịch Minh ngồi trên xe, từ từ nhắm hai mắt lại, ngửa người dựa vào ghế, trong giọng nói xen lẫn sự mỏi mệt.
Anh đã ở trên đường đi về thành phố C rồi.
“Mẹ nó! Cậu lại uống rượu à?” Cố Mộc Trạch nhớ tới lần trước anh say đến
rối tinh rối mù, khiến anh ấy không chỉ một đêm ngủ không ngon, đã vậy
còn nôn hết lên người anh ta! Lên cả người anh ấy đấy! Ghê tớm đến mức
nào có biết không?
“Còn khoảng nửa tiếng nữa, cậu có thể từ từ đi đến quán rượu nhỏ lần trước.” Nói xong, Mặc Dịch Minh không thèm để ý
người ở đầu bên kia hô to mà cúp điện thoại.
“Này…” Cố Mộc Trạch hung hăng cắn răng, rầu rĩ đứng lên, ai bảo anh ấy lại là bạn của tên đầu gỗ kia chứ!
Mặc Dịch Minh không biết bị gì, cả một đêm chẳng nói câu nào, chỉ lo uống
rượu, anh ta ngửa đầu bĩu một cái, từng bình từng bình dần cạn đáy, sợ
là còn chẳng thèm nếm xem rượu có vị gì đi.
Cố Mộc Trạch biết giờ phút này anh ta không nên nói gì, nhẹ lắc đầu, bưng rượu lên uống cùng
anh, nhưng mà cũng chỉ nhấp một tý mà thôi, nếu không cả hai người đều
say, Cố Mộc Trạch không biết làm thế nào để chăm sóc anh nữa.
Bọn họ uống rất lâu, uống cho đến đêm khuya.
Mặc Dịch Minh ợ mấy cái no nê, liên tục chạy vào toilet.
Cố Mộc Trạch bất đắc dĩ, đồng thời cũng có chút đau lòng.
“Được rồi, đừng uống nữa, tôi đưa cậu về.” Cố Mộc Trạch đau đầu nhìn người
đàn ông đang say như chết, vào lúc này sự sắc bén thường ngày đã không
còn, chỉ còn lại sự sa sút mà thôi.
Mặc dù hai người là anh em,
nhưng chuyện trong lòng mình, Mặc Dịch Minh cũng ít nói với Cố Mộc
Trạch, luôn luôn tự mình kìm nén chịu đựng. Cố Mộc Trạch không thể biết
được nội tâm của anh đang nghĩ gì, chỉ có làm bạn.
“Tôi muốn về nhà họ Mặc.” Mặc Dịch Minh mở hai mắt ra, nhìn chằm chằm vào Cố Mộc Trạch.
“Nói cậu này, cậu làm vậy không phải là càng khiến cho ông cụ thêm phiền ư?” Cố Mộc Trạch thở dài, cũng may ít ra vẫn còn có thể nói ra một câu hoàn chỉnh, còn chưa say đến hôn mê.
“Nhà họ Mặc.” Mặc Dịch Minh bất
mãn đáp lại, khiến cho Cố Mộc Trạch cảm thấy nếu không cho anh về nhà họ Mặc thì anh sẽ không rời đi vậy.
“Được được được, cậu lớn nhất,
tôi nghe cậu.” Nghĩ đến đây, Cố Mộc Trạch càng thêm đau đầu, không biết
khi ông cụ Mặc trông thấy dáng vẻ này của anh có đau lòng hay không nữa.
Trên đường đi, Mặc Dịch Minh cũng không làm loạn, cho đến khi đến nhà họ Mặc, Cố Mộc Trạch mới biết là anh đã ngủ thiếp đi rồi.
“Bing bong!”
Cố Mộc Trạch cõng Mặc Dịch Minh, cố gắng đi tới nhấn chuông cửa.
Nhà họ Mặc này cũng không có nhiều người hầu lắm, bởi vì ông cụ Mặc thích sự yên tĩnh.
Qua một hồi lâu, có người hầu đi ra mở cửa, thấy người tới là Cố Mộc Trạch, còn có một một người bị cõng không nhìn rõ mặt.
“Cậu Cố, cậu tới lúc nà…” Người hầu có chút mông lung, lúc này tới thăm ư?
“Phiền cô gọi ông cụ Mặc dùm tôi, Mặc Dịch Minh…” Cố Mộc Trạch quay đầu qua
nhìn Mặc Dịch Minh đang đè lên vai mình, hung hăng thở dài một hơi.
Người hầu nữ sững sờ, nhưng mà rất nhanh đã đã tỉnh táo lại: “Cậu Cố, cậu vào ngồi trước đi, tôi đi gọi ông chủ Mặc.”
Cố Mộc Trạch gật đầu, ném Mặc Dịch Minh lên trên ghế sa lông, ngay sau đó nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến.
“Mộc Trạch.” Ông cụ Mặc đi vội vàng, một mặt lo lắng.
Ông cụ Mặc thở dài một hơi, còn tưởng rằng Mặc Dịch Minh bị thương.
“Hay là tối nay cháu ở lại đi? Dù sao cũng đã trễ rồi.”
Cố Mộc Trạch nhìn thoáng qua đồng hồ, cười nói: “Không cần đâu ông Mặc,
tài xế của cháu còn đang chờ ở cổng, chỗ này cách nhà cháu không xa, nên thôi cháu không làm phiền ông nữa.”
Sau khi Cố Mộc Trạch rời đi, ông cụ Mặc vẫn ngồi đối diện Mặc Dịch Minh, nhìn anh mà không nói lời nào.
Dường như mơ thấy điều gì đó không tốt, anh nhíu chặt lông mày, cả người tỏa ra khí lạnh.
“Dịch Minh…” Ông cụ Mặc than nhẹ, không biết có phải anh sầu lo vì chuyện công tác hay không.
Thân thể của ông không ổn, không có cách nào giúp anh được, áp lực của toàn bộ nhà họ Mặc đều đè nặng lên vai anh, rất nặng.
“Khúc Nhiễm… Ai cho phép cô, tiếp xúc với anh ta!” Câu nói này gần như là cắn răng nói ra.
Khí lạnh lại trỗi dậy, lần này là sự rét lạnh bất tận.
Nghe thấy cái tên này, ông cụ Mặc hơi sững sờ, sau khi ông phản ứng lại thì trong lòng càng mềm xuống.
“Không cho phép, không cho phép… rời đi…” Mặc Dịch Minh lầm bầm, nghe vậy, hốc mắt của ông cụ Mặc ướt hết cả lên.
Mặc Dịch Minh đã độc thân bao lâu nay rồi, ông chưa từng nhìn thấy anh tiếp xúc với những người phụ nữ khác, cũng muốn để cho người ta tiếp cận
mình, cứ trưng ra khuôn mặt lạnh lùng dọa cho mấy cô gái khác sợ hãi, đã trở thành Diêm La Vương trong cái giới này.
Bởi vì anh đáng sợ, hơi thở ngang ngược như có thể gϊếŧ chết người khác vậy.
Khúc Nhiễm là người đầu tiên có thể đi vào nội tâm của anh, có thể hầu ở bên cạnh anh, ông sớm nên đoán được tình cảm của cháu mình với cô.
“Lục Ngạn… không được động vào cô ấy! Cô ấy không phải Tô Tuyết!”
Mặc Dịch Minh nắm chặt nắm đấm, trên tay nổi gân xanh, trên khuôn mặt viết hai chữ căm hận rất to.
“Lục Ngạn? Nhà họ Lục… Tô Tuyết…” Ông cụ Mặc chăm chú nhìn Mặc Dịch Minh,
muốn biết càng nhiều chuyện hơn, rốt cuộc là làm thế nào mà anh lại biết đến cái tên này!
Thế nhưng mà chờ thật lâu, Mặc Dịch Minh cũng không tiếp tục lên tiếng nữa, chắc là đã chìm vào giấc ngủ sâu rồi.
“Tô Tuyết…” Ông cụ Mặc ngửa đầu, nhẹ giọng nở nụ cười, xem ra có một số việc cũng nên nói cho Mặc Dịch Minh rồi.
Hôm sau, sau khi tỉnh rượu, Mặc Dịch Minh hơi sững sờ nhìn cái chăn đang đắp trên người mình, cảm thấy hơi đau đầu.
“Dậy rồi à? Mau tỉnh táo lại, vệ sinh cá nhân xong thì xuống phòng sách.”
Ông cụ Mặc vẫn có chút yếu ớt như mọi khi, nhưng dù sao ông cũng từng là một quân nhân, khí thế của ông khiến cho người khác không rét mà run.
Mọi người truyền rằng khí thế của Mặc Dịch Minh đều là do ông cụ Mặc truyền cho anh, bởi vì chỉ cần hai người đứng đó thôi cũng đều khiến cho người khác sợ hãi như nhau.
Mặc Dịch Minh gật đầu, mệt mỏi rời khỏi giường, rửa mặt xong thì lập tức đi tìm ông cụ Mặc.
“Ông nội.” Mặc Dịch Minh đứng ở ngoài cửa hô một tiếng, sự mỏi mêt trong đôi mắt bị ông cụ Mặc bắt được, xem ra đêm qua anh ngủ không ngon.
“Ngồi đi.”
Mặc Dịch Minh nghiêm chỉnh ngồi xuống, muốn mở miệng hỏi, lại được ông đưa một tập tài liệu trước.
“Cháu xem một chút đi.”
Mặc Dịch Minh có chút không hiểu, nhưng vẫn là đọc tài liệu trước.
Càng đọc thì khí thế trên người anh càng lạnh lẽo.
“Cháu nghe ông kể trước đã.” Ông cụ Mặc sợ Mặc Dịch Minh xen vào, cho nên bảo anh đừng lên tiếng nói chuyện.
Mặc Dịch Minh gật đầu, xem tài liệu xong, trong lòng của anh cũng đã hiểu sơ sơ rồi.
“Trước đó quan hệ giữa nhà họ Tô và nhà họ Lục rất tốt, cháu cũng biết đấy. Cô chủ của nhà họ Tô và Lục Ngạn có thể được xem như là thanh mai trúc
mã, Tô Chính Thiên thường xuyên dẫn con gái đến nhà họ Lục chơi, nguyên
nhân tại sao thì rất dễ đoán.” Ông cụ Mặc nhàn nhạt mở miệng, quan sát
vẻ mặt của Mặc Dịch Minh.
“Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là ông đã gặp đứa bé kia mấy lần, nhưng mà tính cách của cô bé kia thay đổi thất thường, khiến ông không thể hiểu nổi, tựa như là hai nhân cách khác nhau vậy…”
“Hơn nữa, nhà họ Tô bí mật liên lạc với
trại trẻ mồ côi rất nhiều, nhà họ Tô là dạng người gì chắc cháu cũng
biết rõ, cho nên tại sao bọn họ lại phải thường xuyên liên lạc với trại
trẻ mồ côi chứ?”
Nói đến đây, Mặc Dịch Minh nhíu mày lại.
“Ông nghi ngờ nhà họ Tô có hai đứa con gái!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT