Nghe thấy tiếng nói này này, Khúc Nhiễm hơi run người, giương mắt lên, đưa mắt nhìn nơi phát ra tiếng hét.
Một người đàn ông mặc quần áo gọn gàng, khuôn mặt đỏ bừng như đang kìm nén
cơn tức giận, dường như đã tức giận đến cực độ, đôi mắt trợn to, tỏa ra
khí thế như một con sói mắt đỏ vậy.
Khi cô nhìn về phía người đàn ông kia thì người đàn ông kia cũng nhìn lại, anh ta nhìn chằm chằm vào Khúc Nhiễm, cả giận nói: “Có phải là cô hay không? Cô gái nhỏ! Cô có
biết đá mấy cục đá nhỏ này rất nguy hiểm hay không?”
“Thật xin
lỗi…” Khúc Nhiễm áy náy nói: “Hay là tôi dẫn anh đến bệnh viện khám xem
có bị thương gì được không? Tôi sẽ trả tiền khám và tiền thuốc.”
Khúc Nhiễm cố gắng hạ thấp tư thái của mình, còn nghiêm túc cúi đầu.
“Nhưng mà thời gian của tôi bị lãng phí, đây chính là thứ mà tiền không thể
đền bù được!” Chàng trai nghe thấy Khúc Nhiễm xin lỗi, cũng không nguôi
giận, ngược lại trong giọng nói còn ẩn chứa sự đắc ý.
Khúc Nhiễm
biết chuyện này sẽ không thể giải quyết đơn giản như vậy được, nhưng dù
sao cũng là do cô gây họa, cô cũng không thể khiến người ta bị thương
xong lại mắng người ta một trận được?
“Vậy anh muốn giải quyết
như thế nào?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khúc Nhiễm xụ xuống, nhìn dáng vẻ
người đàn ông này, chắc chắn anh ta sẽ đòi hỏi rất nhiều, cô cũng chỉ
mới gom được ít tiền mà thôi, không lẽ hôm nay phải viết di chúc cho
chúng ở đây ư?
“Mười vạn!” Chàng trai hơi ngẩng đầu lên, trong mắt ẩn chứa sự miệt thị.
“Mười vạn?” Khúc Nhiễm cười lạnh một tiếng, híp mắt dò xét nhìn dáng vẻ người đàn ông trước mắt, dáng dấp dạng chó hình người, cả người toàn là hàng
hiệu, nếu không phải là con nhà giàu thì chính là người chuyên giả vờ bị đụng ăn vạ mà có được tiền!
“Sao thế? Làm người ta bị thương mà
không trả tiền à? Cô có tin không, nếu như bây giờ tôi hô to một tiếng,
những người ở phụ cận sẽ đến đây, vậy thì mặt mũi của cô cũng sẽ bị mất
hết!”
Chàng trai cười ha ha, hoàn toàn không hề suy nghĩ lại về
hành vi của mình, ngược lại cứ chăm chú quan sát Khúc Nhiễm, dường như
là đang tính toán giá trị của Khúc Nhiễm.
“Tôi không có mười vạn, hay là anh giảm giá một chút được không?” Khúc Nhiễm đáng thương nhìn
chằm chằm vào chàng trai: “Tôi vất vả lắm mới kiếm được một ít tiền,
tiền tiết kiệm còn không đủ để mua một cái áo jacket trên người anh
nữa.”
“Ý cô nói là cô không có tiền à?” Chàng trai trừng mắt, dáng vẻ không thể tưởng tượng nổi.
“Tôi không có tiền.” Khúc Nhiễm nghiêm túc gật đầu, nhưng chàng trai kia lại không có chút thương tiếc nào.
“Cô gái nhỏ, cô đừng nói lung tung nha! Cô nhìn lại cách ăn mặc của cô mà
xem, mặc dù tôi không học đại học nhưng cô cũng không thể lừa tôi chứ!”
Phần lớn quần áo của Khúc Nhiễm là bên đối tác thương nghiệp đưa đến, một ít là do Mặc Dịch Minh sai người mua, đồ cô tự mua là cực kỳ ít.
Trùng hợp bộ đồ hôm nay cô mặc là do Mặc Dịch Minh sai người mua, tuy rằng
trông rất đơn giản mộc mạc, thế nhưng mà hoa văn trên tay áo khiến cho
Khúc Nhiễm cảm thấy bộ quần áo này cũng không đơn giản.
Hoàn toàn chính xác, mặc quần áo đắt đỏ thật sự sẽ khiến người ta cảm thấy mình
là kẻ có tiền, nhưng mà điều này cũng không có nghĩa là có thể bị lừa
tiền!
“Quần áo này là do người khác thấy tôi quá nghèo, quá đáng
thương nên tặng cho tôi, nói vậy anh có tin không?” Khúc Nhiễm bĩu môi,
nhẹ giọng nói một tiếng: “Tôi đã nghèo đến mức nhận sự bố thí của người
khác, anh còn muốn lấy được tiền từ trên người tôi, anh nghĩ có thể
không?”
“Bớt nhiều lời đi! Không ngờ bây giờ mấy cô gái ngoan
cũng biết lừa gạt người khác! Mau chóng giao tiền ra đây! Nếu không tôi
sẽ báo cảnh sát! Tôi có người quen ở cục cảnh sát đấy!” Chàng trai thấy
Khúc Nhiễm không muốn đưa tiền, nhếch miệng hù dọa.
Nếu như là
người bình thường, nghe anh ta nói như vậy sẽ dứt khoát cho tiền rồi
chạy, sợ mình để lại cái đuôi nhỏ ở cục cảnh sát.
Nhưng mà Khúc Nhiễm là ai chứ? Là kiểu người dễ bị hù dọa như vậy sao?
“Vậy à? Nhân viên cảnh sát mà anh quen là ai vậy? Để tôi nhờ cha tôi quan tâm người đó nhiều hơn một chút nhé?”
Chàng trai hơi sững sờ: “Không cần, không cần đâu, cảnh sát phải vì nhân dân
phục vụ, công ra công tư ra tư, sao có thể để người khác quan tâm được
chứ?”
Hình như do chàng trai kia cảm thấy có chút xấu hổ, hoặc là cảm thấy Khúc Nhiễm không dễ chơi, anh ta gãi đầu một cái, nở nụ cười
rời đi.
“Ủa này, đừng đi mà! Tôi khiến anh bị thương mà còn chưa
đưa anh đi bệnh viện khám đâu!” Khúc Nhiễm hô lớn, dọa chàng trai kia sợ đến mức cả người hơi lảo đảo.
“Cô gái nhỏ à, không cần phải đuổi theo đâu, tôi không sao!”
Đụng phải Khúc Nhiễm, chàng trai kia cảm thấy dường như mình không có đầu
óc, trong lòng nảy sinh một cảm giác bất lực, nếu như ở lại thêm một
chút nữa, sợ là anh ta sẽ khóc lên mất.
“Sao lại đi vội vã như
vậy chứ, cũng không cùng uống thêm chén trà gì cả.” Nhìn chàng trai đi
cà nhắc từng bước, Khúc Nhiễm cảm thấy có chút mất mát: “Vốn mình còn
tưởng rằng có thể kéo vào trong hẻm nhỏ đánh một trận nữa!”
“Mặc
dù nhân cách không được, nhưng biết tìm đúng thời cơ mà chạy trốn.” Mặc
Dịch Minh lặng lẽ đi tới sau lưng của Khúc Nhiễm, nói.
Cô lườm Mặc Dịch Minh một cái, thật không biết anh trốn ở chỗ nào xem kịch nữa, còn biết khi nào kết thúc mà đi ra.
“Về nhà thôi.” Mặc Dịch Minh thấp giọng nói, trong lòng có lời muốn hỏi, nhưng mà lại không biết làm thế nào để mở miệng.
Anh muốn biết chuyện liên quan tới Lục Ngạn, muốn biết cái tên đó là như thế nào.
“Được.”
Khi về đến nhà, tâm trạng của Khúc Nhiễm tốt lên khá nhiều, lao thẳng lên giường, ôm lấy cái laptop, bấm mở một game.
Thật ra không phải cô rất thích chơi game, khi tâm trạng kém thì sẽ vào
game, liên tục gϊếŧ quái sẽ giúp cho tâm trạng của mình dịu xuống.
Mặc Dịch Minh đi dạo một vòng trong phòng khách, anh chỉ đi đậu xe một chút mà thôi, vào nhà lại không nhìn thấy bóng dáng của Khúc Nhiễm, không
khỏi cảm thấy có chút kỳ lạ.
“Cậu Mặc đang tìm cô Khúc à?” Dì Trần vừa đi từ phòng bếp ra, trông thấy vẻ mặt vô cùng nghi hoặc của Mặc Dịch Minh, hỏi.
“Ừm, cô ấy đâu rồi?”
Nếu như là bình thường thì lúc này Khúc Nhiễm hẳn là đang ngồi trong phòng
khách, không phải cô thích nhất là xem mấy bộ phim kỳ quái kia sao?
“Cô Khúc vừa mới lên lầu, có nói là muốn ăn ngọt.” Dì Trần cũng không còn
sợ Mặc Dịch Minh như trước, có lẽ là bởi vì nhìn thấy bình thường Mặc
Dịch Minh đối xử dịu dàng với Khúc Nhiễm đến mức quen rồi, cũng cảm thấy Mặc Dịch Minh cũng không hung dữ như vẻ ngoài của anh.
“Được.” Mặc Dịch Minh mắt nhìn cái túi bảo vệ môi trường trong tay dì Trần, nhẹ gật đầu: “Đi đường cẩn thận.”
Mặc Dịch Minh nói xong thì quay người đi lên lầu, muốn xem thử đứa bé kia đang làm gì, tiện thể hỏi một số chuyện.
Anh đi lên, đang muốn gõ cửa thì âm thanh riêng biệt của trò chơi truyền đến, còn có tiếng kêu gào kích động của cô gái.
Mặc Dịch Minh ngẩn người, lập tức nhẹ giọng cười một tiếng, lắc đầu rời đi.
Thôi thì để lát nữa rồi hỏi thăm, mặc dù trong lòng anh rất muốn biết, nhưng mà cũng không thể cắt ngang lúc Khúc Nhiễm đang hào hứng chơi game
được, đúng không?
Về đến phòng, Mặc Dịch Minh đột nhiên nhớ tới những chuyện của Tô Duyệt Nhiên.
“Còn chưa tra được hành tung của Tô Duyệt Nhiên sao?” Mặc Dịch Minh nhíu mày, trong lòng có chút khó chịu.
“Báo cáo tổng giám đốc Mặc, người phụ nữ kia rất cẩn thận, trong danh sách
giao dịch ở ngân hàng không có giao dịch tài chính của cô ta, thậm chí
hành tung cũng bị che giấu, có lẽ cô ta vẫn còn ở trong thành phố C!”
Người đàn ông ở phía đối diện cẩn thận từng li từng tí, sợ câu nói nào
đó của mình khiến cho tổng giám đốc Mặc tức giận.
“Thật sao…” Mặc Dịch Minh cúi đầu, suy nghĩ sâu xa, gần đây tài khoản ngân hàng của Tô
Chính Thiên và Tô Duyệt Nhiên cũng không có bất cứ giao dịch gì, thậm
chí số điện thoại của Tô Duyệt Nhiên cũng bị xóa bỏ, giống như mọi hành
tung của cô ta đang bị người khác cố gắng xóa đi vậy.
“Chú ý quan sát thật kỹ cho tôi, có tin tức thì lập tức nói cho tôi biết.”
“Rõ!”
Tô Duyệt Nhiên bị Khúc Nhiễm hãm hại, lần trước cô ta báo thù Khúc Nhiễm
nhưng không thành công, vậy nên chắc chắn là cô ta đang trốn ở chỗ nào
đó, chờ cơ hội trả thù tiếp theo!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT