Hai mắt của Khúc Nhiễm mất đi sức sống, khuôn mặt không còn chút huyết sắc nào, chật vật lên xe.
Cho dù Lục Ngạn biết, nhưng Mặc Dịch Minh vẫn còn chưa biết… như vậy thì sự an toàn của cô vẫn được đảm bảo, đúng không?
Cô vẫn còn rất nhiều chuyện chưa làm xong, tuyệt đối không thể để cho mình bại lộ được! Nếu như nhà họ Tô biết cô còn sống, tiếp theo sẽ như thế
nào, cô thật sự không dám tưởng tượng.
Nhắm hai mắt lại, từ sau khi sống lại đến nay, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy mỏi mệt.
Qua một lúc lâu, xe đã dừng ở trước của nhà họ Mặc, nhưng mà cô gái ngồi
phía sau vẫn nhắm chặt hai mắt, tiếng hít thở đều đều vang lên, hình như là đã ngủ thiếp đi rồi.
Lẳng lặng nhìn gương mặt kia, Mặc Dịch Minh đang hồi tưởng lại cảnh tượng vừa nãy.
Lục Ngạn cố ý làm lơ anh, cắt ngang lời nói của anh, mục đích đúng là để
anh mất đi cảm giác tồn tại, để anh biết khó mà lui, để anh im lặng, vậy thì anh ta có thể hỏi được Khúc Nhiễm rồi.
Lúc bắt đầu thì câu
hỏi chẳng có gì cả, bây giờ nghĩ lại, có lẽ là để thăm dò xem thử Khúc
Nhiễm đã buông lỏng cảnh giác hay chưa.
Lúc anh ta đột nhiên đề
cập đến trại trẻ mồ côi thì có chút kỳ lại, giống như là cố ý khiến cho
Khúc Nhiễm có cảm xúc như thế vậy.
Mà câu trả lời của Khúc Nhiễm
lại khiến cho người khác không thể hiểu nổi, nhưng mà trong lời nói của
cô đã để lộ ra chuyện cô có một mối liên hệ sâu sắc với trại trẻ mồ côi.
Lục Ngạn có được câu trả lời của cô, lại so sánh với chuyện của nhà họ Tô, thành công khiêu khích Khúc Nhiễm!
Khúc Nhiễm gần như là phát điên lên, những cảm xúc bị kiềm nén trong mắt kia quá mức chân thực, làm cho người khác không thể thở nổi.
Mặc
Dịch Minh cũng trước đấy không biết Khúc Nhiễm đã xảy ra chuyện gì,
nhưng mà anh biết Khúc Nhiễm có thành kiến rất lớn với nhà họ Tô.
Dường như Lục Ngạn đang cố ý gợi chuyện để thăm dò Khúc Nhiễm, nhưng cuối
cùng là vì cái gì, Mặc Dịch Minh không thể nào đoán được.
Nhưng mà Khúc Nhiễm nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc rồi đột nhiên rời đi, chắc chắn là đã nhân ra Lục Ngạn đang thử thăm dò cô.
Rốt cuộc trước đây đã xảy ra chuyện gì lại có thể khiến cho cô có những cảm xúc như vậy chứ?
Anh thấy đa phần Khúc Nhiễm đều rất tỉnh táo, cực ít khi có cảm xúc suy
sụp, càng đừng nói đến cảm xúc khủng hoảng và sợ hãi sau khi Lục Ngạn
thăm dò.
Trực giác nói cho Mặc Dịch Minh biết quan hệ giữa hai
người này tuyệt đối không đơn giản! Đồng thời, Lục Ngạn cũng biết được
rất nhiều thứ, liên quan tới bí mật lúc trước của Khúc Nhiễm mà cô
không muốn để ai biết!
“Cho nên trước đây chẳng những hai người
bọn họ có quan hệ, hơn nữa quan hệ còn không đơn giản?” Mặc Dịch Minh
nghĩ đến chuyện Lục Ngạn nhìn thấy vẻ mặt của Khúc Nhiễm, trong lòng vô
cùng phiền muộn.
Rốt cuộc là Lục Ngạn đã biết chuyện gì mà Khúc Nhiễm mới sợ hãi đến mức rời đi ngay như vậy chứ?.
Nếu như anh hỏi cô, cô có nói với anh hay không
Xe dừng ở trước cửa rật lâu, lâu đến mức Mặc Dịch Minh gần như sắp nhắm mắt lại ngủ.
“Thật có lỗi tổng giám đốc Mặc… về đến nhà rồi phải không?”
Khúc Nhiễm đột nhiên bừng tỉnh dây, cô gặp phải ác mộng, dọa cô sợ đến mức cả người toát mồ hôi lạnh.
Mở mắt ra đã thấy mình vẫn còn đang ở trong xe, Mặc Dịch Minh dựa vào ghế, gần như sắp ngủ thiếp đi.
“Tỉnh rồi à? Về đến nhà rồi, xuống xe đi.” Mặc Dịch Minh mở to mắt, nhìn Khúc Nhiễm chật vật xuống xe: “Này, Khúc Nhiễm. Buổi tối nghỉ ngơi cho tốt,
trước khi ngủ nhớ uống một ly nóng sữa.”
Khúc Nhiễm khựng lại một chút, quay người nở một nụ cười yếu ớt đáp lại, sau đó lại quay người rời đi.
“Rõ ràng vẫn còn là một đứa bé…” Mặc Dịch Minh mở miệng nói, nhưng cuối cùng vẫn không nói tiếp được.
Trong lòng toàn là vẻ mặt vừa rồi của Khúc Nhiễm, cứ quanh quẩn trong lòng
anh mãi, giống nhau anh cũng đã từng tuyệt vọng như thế, trong lòng rầu
ri nói không ra lời.
Thấy đèn ở căn phòng của Khúc Nhiễm sáng
lên, Mặc Dịch Minh ngồi yên trên xe, chăm chú nhìn thật lâu, cũng không
biết là đang suy nghĩ điều gì.
Lục Ngạn chật vật về tới nhà, giờ phút này trái tim của anh ta cực kỳ hỗn loạn.
Giờ phút này anh ta đã xác định, chắc chắn Khúc Nhiễm chính là cô gái kia!
Cho dù diện mạo thay đổi, nhưng mà cảm xúc nồng đậm trong mắt, cộng thêm
những động tác nhỏ lúc lơ đãng đều bộc lộ ra thân phận chân thật của cô, còn có cô luôn cho anh ta một cảm giác quen thuộc.
Vừa nghĩ tới đã lâu không gặp cô, trái tim của Lục Ngạn rất đau, rất nhiều vấn đề cũng xuất hiện.
Tại sao cô lại rời khỏi nhà họ Tô, còn thay đổi diện mào? Vì sao nhà họ Tô
lại che giấu tồn tại của cô? Vì sao khi nhìn thấy anh ta cô lại làm bộ
như không biết?
Quen biết nhiều năm như vậy, Lục Ngạn sớm đã coi
cô như một phần của tính mạng của mình, coi như là người nhà chân chính, mới có thể làm thông gia với nhà họ Tô, mới nhận nhầm Tô Duyệt Nhiên là cô mà yêu thương che chở.
Vậy mà ngay cả nhận nhau cô cũng không bằng lòng sao? Có cực khổ gì thì sao lại không nói với anh ta mà tự
mình gánh chịu cơ chứ…
Suy nghĩ thật lâu, Lục Ngạn càng áy náy với cô gái này.
Nếu như anh ta sớm nhận ra người bên cạnh mình không phải cô, sớm tim cô
về, có phải cô sẽ không trở thành dáng vẻ như bây giờ không? Cũng sẽ
không phải chịu những khổ cực như lúc này.
Cô vốn nên sống trong căn nhà giàu sang, hưởng thụ đãi ngộ của một cô chiêu…
Lấy rượu ra, rót hết ly này đến ly khác.
Lục Ngạn cảm thấy khóe miệng vô cùng đắng chát, tối nay không say không dừng!
Hôm qua, sau khi về nhà, vẻ mặt của Khúc Nhiễm vẫn luôn là thản nhiên,
không có vui vẻ cũng không có buồn đau, hoàn toàn không còn sức sống
thường ngày.
Dì Trần cẩn thận từng li từng tí nhìn hai người một
chút, luôn cảm thấy sau khi trở về hai người quá kỳ lạ, không phải trông bọn họ ăn không ngon mà là tâm trạng quá lạnh lùng, không hề có chút
dao động.
Nếu như là ngày bình thường, hai má háu ăn của cô đã
phình lên, hai mắt hơi nheo lại, hưởng thụ thức ăn ngon, hôm nay mặc dù
cô ăn như một cô tiểu thư xuất thân từ gia đình danh giá, nhưng trông
lại không có hứng thú cho lắm.
“Món ăn không ngon sao?” Dì Trần thận trọng xích lại gần Khúc Nhiễm, thấp giọng nói.
“Không phải đâu dì Trần. Mấy món ăn rất ngon.” Khúc Nhiễm mỉm cười, đôi đũa
nhẹ quay mấy vòng trong chén, chỉ còn lại mấy hạt gạo không dính lên đũa nổi, chỉ có thể là lẳng lặng nằm yên trong chén nhìn Khúc Nhiễm ở xa
“Xong rồi xong rồi, đứa nhỏ này không thích ăn cơm!” Dì Trần lẩm bẩm nói, trên mặt giấu đi sự khiếp sợ.
Vừa dứt lời, Mặc Dịch Minh cũng để đũa xuống, đứng lên, yên lặng rời đi.
Dì Trần nhìn vào chén, sắp trở trời rồi sao? Vậy mà cậu Mặc lại ăn không hết đồ ăn!
Bà không thể không nghi ngờ tài nấu nướng của mình đã kém đi, nếu không
sao sau khi hai người ăn xong thì sắc mặt lại sa sầm xuống như vậy chứ?
Ngay khi dì Trần đang nghĩ ngợi linh tinh, Khúc Nhiễm trên bệ cửa sổ, ngưỡng mộ nhìn bầu trời, trong lòng suy nghĩ miên man về hai kiếp của mình.
Điện thoại bị bỏ lại trên giường, nhưng là chuyện nó rung lên không che giấu được, tiếng rung truyền rất rõ vào tai cô.
Không cần nghĩ cũng biết là ai gọi tới, Khúc Nhiễm cười nhạt một tiếng, cả
người vùi vào thế giới của riêng mình, làm lơ tiếng tiếng điện thoại
đang reo.
“Sao lại không nhận điện thoại chứ?” Lục Ngạn cầm lấy
điện thoại như đang cầm một bảo bối rất quý giá, cặp mắt của anh ta hơi
ửng đỏ, chắc là do gặp lại cho nên cô đang rất kích động.
Từ từ nhắm hai mắt, trầm tư hồi lâu, Lục Ngạn can đảm đưa ra một quyết định.
Đến nhà họ Mặc tìm cô.
Lục Ngạn bồn chồn trong lòng, anh ta không biết khi mình trước mặt đến Khúc Nhiễm thì nên mở miệng như thế nào, nên gặp cô như thế nào, nhưng trong lòng lại không kiềm nén được mà muốn gặp cô, muốn nói cho cô, tôi đã
tìm em rất lâu rồi.
Chiếc xe chạy băng băng trên đường cao tốc, trái tim không kiềm nén được mà chạy loạn.
Khoảng cách giữa hai người đang được rút ngắn lại từng chút từng chút một.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT