Càng ngày càng có nhiều người nhìn chằm chằm vào Tô Duyệt Nhiên bên này, nhưng khoảng cách xa quá nên không thể thấy rõ là người nào được.

Tô Duyệt Nhiên hoàn toàn không phát hiện động tĩnh bên này mà ngược lại còn chống nạnh mắng to hơn, hoàn toàn mất đi hình tượng ngày thường của một cô chiêu mà nhìn giống mấy bác gái đang cãi nhau trong chợ hơn.

“Tôi là chủ, bỏ tiền ra thuê các người, trong mắt tôi, các người là cái thá gì chứ!” Tô Duyệt Nhiên mắng chưa đã, xoa môi mình, nói ra những lời này rồi quay đầu rời đi.

Hành vi này của cô ta đã sớm bị người khác đoán trước và sắp xếp người quay lại rồi.

“Cô rất hiểu biết về người phụ nữ này nhỉ.” Không phải giọng điệu nghi vấn mà là vô cùng khẳng định. Mặc Dịch Minh hơi khó hiểu với cô gái bên cạnh mình.

“Loại phụ nữ này dễ đoán lắm, chỉ cần dựa vào những chuyện mà cô ta tự rước lấy gần đây thì biết, lòng dạ ác độc phức tạp, nhe răng nghĩa là có thù tất báo.” Khúc Nhiễm bình tĩnh nói chuyện phiếm, thật ra cô chỉ dùng một cái mạng của mình để hiểu được cô ta thôi mà.

“Quả nhiên phụ nữ sẽ hiểu phụ nữ.” Mặc Dịch Minh tin là thật, nghiêm túc gật đầu: “Hiểu rồi, không thể chọc vào phụ nữ, sẽ chết.”

Lời nói chững chạc đàng hoàng của Mặc Dịch Minh lọt vào lỗ tai Khúc Nhiễm làm cô hơi buồn cười, nhưng cô vẫn cho Mặc Dịch Minh mặt mũi: “Đúng vậy, đúng vậy.”

“Cô định làm gì với cái video đó thế?” Mặc Dịch Minh tò mò hỏi.

“Chờ khi cuộc họp báo chấm dứt, khi đó thì mặt mũi của Tô Duyệt Nhiên gần như không còn nữa, thêm một cú nữa thì hình tượng của cô ta sẽ sụp đổ.” Vẻ mặt Khúc Nhiễm thản nhiên nhưng ánh mắt của cô rất sáng, trông rất đẹp.

Mặc Dịch Minh có hơi mê mẩn đôi mắt của cô, dù sao ánh mắt của cô đẹp hơn vẻ mặt của cô, biết nói chuyện, có sức sống.

“Hửm?” Khúc Nhiễm không rõ vì sao Mặc Dịch Minh lại nhìn chằm chằm cô như vậy, giống như anh đang thưởng thức gì đó.

“Mắt của cô đẹp lắm, có sức sống hơn nhiều so với cái khuôn mặt nghiêm túc kia.” Thu hồi ánh mắt, Mặc Dịch Minh không cảm thấy xấu hổ khi bị bắt gặp, ngược lại Khúc Nhiễm thoáng bối rối.

“Thật không…”

“Thời gian không còn sớm nữa, đi thôi.” Mặc Dịch Minh đi trước một bước, để lại Khúc Nhiễm đang ngồi đó tự hỏi một mình.

Ngày thường Khúc Nhiễm không quá để ý tới nhận xét của người khác với mình, nhưng cô không biết vì sao bản thân lại để ý tới lời nói của người đàn ông này, ví dụ như gương mặt nghiêm túc vào lúc này của cô.

“Quên đi, quên đi, chuyện gì đang xảy ra vậy trời.” Phàn nàn kêu lên một tiếng, Khúc Nhiễm đứng dậy đuổi theo bước chân của Mặc Dịch Minh.



Bởi vì lát nữa có họp báo nên lúc này phóng viên có vẻ hơi kích động, nhất thời trong lòng còn chưa bình tĩnh được, ai cũng cảm thấy sắp có chuyện gì đó tốt đẹp xảy ra.

“Mày lại muốn đi ra ngoài à?” Tô Chính Thiên nghe qua về việc họp báo của nhà họ Lục, chuyện ngu xuẩn do con gái mình làm ra thì ông ta đã biết hết rồi.

“Con muốn đi tới buổi họp báo của anh Mặc.” Tô Duyệt Nhiên không thèm liếc mắt nhìn cha mình mà lập tức đi ra ngoài.

“Nghịch tử! Ở nhà cho tao, không được đi ra ngoài.” Tô Chính Thiên lập tức đưa tay kéo Tô Duyệt Nhiên lại.

“Đừng cản tôi.” Tô Duyệt Nhiên nổi giận, cô ta lập tức gạt tay cha mình ra: “Sao ông lại nhiều chuyện như vậy chứ? Anh Mặc muốn kết hôn với tôi đó, ông hiểu không? Ông vẫn nên đi tìm con gái ruột Tô Tuyết của ông đi.”

“Mày!”

Tô Tuyết có kết cục gì Tô Chính Thiên không biết à? Ý của Tô Duyệt Nhiên là muốn bảo cha mình đi tìm chết sao?

“Đứa con hỗn láo này! Sao mình lại sinh ra một đứa con gái như vậy chứ.” Tô Chính Thiên nắm chặt tay đấm mạnh vào vách tường, hai mắt đỏ bừng.

“Mày có giỏi thì đi ra ngoài rồi đừng trở về nữa! Tô Chính Thiên này không có đứa con gái như mày.”

Nhìn thấy Tô Duyệt Nhiên kiên định bước về phía trước không quay đầu lại, Tô Chính Thiên không khỏi cảm thấy đau lòng.

“Có bản lĩnh thì mày đi một mình đi, đừng có trở về nữa.” Tuy là uy hiếp nhưng Tô Duyệt Nhiên lại cho là thật.

“Các người đừng đi theo tôi, cút đi.” Cô ta dừng lại hét lớn: "Các người là người nhà họ Tô, không liên quan gì đến tôi cả.”

Tô Duyệt Nhiên kiên quyết rời đi, không dẫn theo những vệ sĩ mà nhà họ Tô đã sắp xếp cho cô ta.

“Tổng giám đốc Tô.” Những vệ sĩ kia không biết làm sao đi rồi trở về, nhìn Tô Chính Thiên bằng vẻ mặt khó xử.

“Quên đi, mọi người vất vả rồi, kệ nó đi.” Ông ta biết tính tình của đứa con gái này nên không làm gì được.

Tổng giám đốc Mặc còn trẻ mà đã có thể chống đỡ được một công ty bên bờ vực sụp đổ, nguyên nhân trong đó không cần đoán cũng biết được. Đức hạnh của con gái mình ra sao Tô Chính Thiên biết rất rõ ràng, nhưng người đàn ông này là con cáo già, nếu hai nhà làm thông gia thì Mặc Dịch Minh có ý đồ gì với con gái mình đây?

Vì tính tình nó ư? Hay vì nó đẹp?

Than nhẹ một tiếng, Tô Chính Thiên cảm thấy mình đã già rồi, không nhìn rõ được điều gì nữa, tùy nó vậy, sớm muộn gì nó cũng bị đánh tím tái mà tìm về nhà thôi.



Suy nghĩ của Tô Chính Thiên rất hay, nhưng ông ta lại không đoán trúng hoàn toàn nội dung tiếp theo của vở kịch là như thế nào, hơn nữa sự tự tin mù quáng này của Tô Duyệt Nhiên đã khiến cô ta đi đến bước đường cùng.

Năng lực của Mặc Dịch Minh không thể khinh thường, anh tiếp nhận tập đoàn Mặc thị từ tay ông nội mình, phát triển nó tới hôm nay bằng thực lực bản thân, trong đó có cả những thủ đoạn mà người khác không thể tưởng tượng được.

Nhưng ở trong những khó khăn của cuộc sống, tính tình anh trầm ổn mà lạnh lùng, vị trí cao kia giống như được thiết kế ra vì anh vậy.

Đứng trên đài, tuy chỉ đứng cao hơn những người khác chút nhưng khí chất của anh lại cực kỳ lóa mắt. Khúc Nhiễm nhìn thấy hình ảnh đó thì bỗng nhiên cảm thấy anh nên như vậy, tôn kính uy nghiêm, sạch sẽ không nhiễm bụi trần.

“Chào mừng đến với khách sạn Nguyệt Lan, cảm ơn mọi người đã không ngại cực khổ để đến đây, đương nhiên tôi không phải ở đây để mời rượu mọi người mà là có một chuyện muốn nói…”

“Anh Mặc…” Tô Duyệt Nhiên vừa đến đúng lúc công bố quan trọng, vừa mở miệng đã phá vỡ sự yên tĩnh ở đây.

“Sao cô ta lại tới đây thế? Cô ta không ngại phiền nhưng người khác thấy phiền đó.” Phóng viên nữ kia đã tới đây từ sớm, lúc này thấy Tô Duyệt Nhiên thì lại oán giận cô ta.

Tô Duyệt Nhiên nghe thấy lời này thì sắc mặt không thay đổi, chỉ mỉm cười và nâng váy lên, đi xuyên qua đám người kia, đi thẳng về phía Mặc Dịch Minh.

“Anh Mặc, em có lời muốn nói với anh.” Tô Duyệt Nhiên mỉm cười, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu khác hoàn toàn so với vẻ chật vật khi xuất hiện ở buổi họp báo của nhà họ Lục.

“Ôi ôi, sao người phụ nữ này lại không biết xấu hổ như thế? Vừa rồi còn ở buổi họp báo nhà họ Lục với vẻ lôi thôi lếch thếch mà bây giờ lại tới đây giả vờ giả vịt, lại còn muốn nói mình đáng thương hả?”

Trong trường hợp này thì Khúc Nhiễm không thể nói thêm gì nữa, dù sao cô cũng là người của Mặc Dịch Minh, nếu cô nói ra điều gì không ổn thì sẽ bị đưa tin mất.

Nhưng phóng viên kia lại không để ý điều đó, ở đây đều là người cùng ngành, không ai dám làm gì với người cùng ngành cả.

Khúc Nhiễm hiểu được đạo lý này nên nhìn về phía phóng viên nữ kia với ánh mắt tràn ngập sự tán thưởng.

“Lại là cô!” Tô Duyệt Nhiên xoay người nhìn phóng viên nữ kia, cố gắng áp chế cảm giác muốn mắng người trong lòng: “Tôi cảnh cáo cô, tôi là người cô không thể trêu vào đâu.”

“Hứ!” Phóng viên nữ nghiêng đầu sang chỗ khác, không thèm để ý đến người phụ nữ không có đầu óc này.

“Hừ!” Bước chân của Tô Duyệt Nhiên đi về phía Mặc Dịch Minh càng lúc càng nhanh.

“Mời cô Tô dừng lại.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play