“Chắc chắn không cần cho cô nghỉ một ngày ư?”

“Không cần…” Khúc Nhiễm đi về phía sô pha, nằm ngã vào nó với tư thế không hề tao nhã.

“Tô Duyệt Nhiên lên đầu đề.” Mặc Dịch Minh nhíu mày cười nói, nhìn bóng dáng đang kích động kia, khóe miệng cong lên.

“Ha ha ha ha ha, cười chết tôi rồi! Tổng giám đốc Mặc, anh đoán bây giờ nhà họ Lục có hủy bỏ hôn ước với nhà họ Tô không?” Khúc Nhiễm không hề che giấu sự hưng phấn của mình chút nào, cười rất vui vẻ khi thấy người khác gặp họa.

“Có vẻ như cô rất để ý đến chuyện của nhà họ Tô và nhà họ Lục.” Mặc Dịch Minh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn kia, thăm dò hỏi.

Nụ cười tươi của Khúc Nhiễm lập tức cứng đờ, không biết làm sao để né tránh ánh mắt của Mặc Dịch Minh: “Thật ra tôi không quan tâm đến nhà họ Lục và nhà họ Tô lắm đâu, tại tôi khá ghét Tô Duyệt Nhiên mà thôi.”

“Ồ…” Trong giọng nói của Mặc Dịch Minh có vẻ không quá tin tưởng.

“Thật sự là như vậy.” Khúc Nhiễm hung dữ trừng mắt liếc Mặc Dịch Minh một cái rồi chạy đi.

Có phải như vậy hay không thì Mặc Dịch Minh cũng không thèm để ý, vì anh cảm thấy cô gái trước mắt mình này thật thú vị nên muốn giúp cô chút thôi. Nếu không, người này không có tiền không có quyền, không biết hưởng thụ như thế nào thì thật lãng phí ý nghĩa của sự tồn tại.

Từ chuyện xảy ra tối hôm đó, Tô Duyệt Nhiên cứ trốn ở trong phòng, không dám đi đâu cả. Cô ta thật sự cảm thấy số phận của mình quá đen đủi, chuyện tốt thì không tới lượt mình còn chuyện xấu thì cứ nhắm vào cô ta.

Bây giờ cô ta không dám xem tin tức nữa, sợ là phía dưới bài này đến bài khác đều đang mắng cô ta mà thôi.

“Con trai, sáng nay con có xem tin tức không?” Lúc mẹ Lục nhìn thấy tiêu đề sáng này thì tức giận đến mức suýt nữa cái thân già này phun ra một ngụm máu, sao lại có người phụ nữ mặt dày không biết xấu hổ như thế? Không thèm để ý đến hành động của mình, cũng không thèm để ý đến mặt mũi của mình.

“Con còn chưa xem ạ.” Lục Ngạn nghe thấy giọng điệu của mẹ mình thì có thể đoán ra ngay chuyện gì đã xảy ra: “Mẹ yên tâm, con sẽ nhanh chóng tổ chức họp báo để hủy bỏ hôn ước với nhà họ Tô.”



“Haizz! Người phụ nữ như vậy thật là… khổ cho con trai nhà mẹ rồi.” Mẹ Lục chán nản tắt điện thoại, mãi vẫn chưa hoàn hồn lại, ngày nào cũng gây chuyện cả, nhà ai mà cưới phải người phụ nữ này thì thật xui xẻo.

Lục Ngạn cố ý xem tin tức sáng sớm, quả thật đủ kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nhưng bây giờ phải hủy bỏ hôn ước nên anh ta không thèm để ý trên đầu mình bây giờ đã có mấy chấm màu xanh biếc…

“Nghe nói gì chưa? Nhà họ Lục tổ chức họp báo đó.”

“Hả? Sao lại tổ chức họp báo thế? Đã xảy ra chuyện gì à?”

“Không phải chứ, chuyện này mà anh còn không biết à? Chắc chắn là vì muốn từ hôn đó! Trước đó Tô Duyệt Nhiên đã vượt quá giới hạn… Ừm, là nɠɵạı ŧìиɦ đó, hôm qua còn có ảnh chụp cô ta đến quán bar ôm ấp với một người đàn ông lạ, ai có thể chịu được chứ?”

Phụ nữ thích nhất là tám chuyện phiếm với nhau, hiện tại có thời gian rảnh thì bọn họ đã tụ tập lại một chỗ, tán gẫu về tin tức lớn lúc sáng sớm.

Mọi người mồm năm miệng mười, bàn tán xôn xao: “A! Không phải là trên đầu của cậu hai Lục có mấy cọng cỏ xanh tươi đó chứ?”

“Chưa chắc đâu, nhìn dáng vẻ lả lơi của cô ta như vậy thì có thể đã là một thảo nguyên rộng lớn rồi ấy.”

“Thật đau lòng cho cậu hai Lục, sao lại trúng phải một vị hôn thê như vậy chứ.”

Nghe thấy cuộc trò chuyện của mấy người, Khúc Nhiễm lặng lẽ nhìn qua sắc mặt của Khúc Dịch Minh - người từng là nhân vật chính này, lại có dáng vẻ hoàn toàn không thèm để ý, chỉ cúi đầu làm việc.

“Thật bình tĩnh!” Khúc Nhiễm yên lặng khen một tiếng, cúi đầu nghiêm túc làm việc, nhưng trong lòng vẫn rất mong chờ những buổi họp báo của nhà họ Lục, nhưng lần này hai người sẽ không đi xem kịch nữa.

Tô Duyệt Nhiên không dám tin gọi điện thoại cho Lục Ngạn, cô ta không tin người đàn ông này lại nhẫn tâm vứt bỏ cô ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play