Nhưng mà những lời nói sau đó của A Chính làm cho Lục Ngạn lạnh cả người, nỗi sợ hãi từ từ lan tỏa khắp cả người.
“Nhưng mà từ miệng của nhiều người tôi biết được có đôi khi biểu hiện của Tô
Duyệt Nhiên hết sức kỳ lạ, giống như là hai người hoàn toàn khác nhau
vậy. Còn nữa, nhà họ Tô đã từng tiếp xúc với một cô nhi viện rất nhiều
lần, tôi nghĩ bọn họ không thể nào muốn nhận nuôi thêm một người, bọn họ cũng đâu phải không thể sinh được.”
“Tôi muốn về thành phố A!”
Lục Ngạn cứ như là phát điên rồi mà thì thào, bỏ lại tất cả mọi chuyện ở đây, đeo ba lô trên lưng rồi chạy đến sân bay.
Trong lòng gần như lúc nào cũng có tiếng hò hét, đến cô nhi viện, đến cô nhi viện! Tìm ra sự thật! Phải tìm ra được cô gái ấy!
Giấu diếm tất cả mọi người, Lục Ngạn bước lên máy bay về nước.
Con đường dài đăng đẳng, trong lòng Lục Ngạn tràn đầy tâm sự nên không hề
chợp mắt, anh ta đột nhiên bắt đầu hối hận, vì sao lúc trước lại không
để ý mọi chuyện sớm một chút, đi tìm sự thật sớm một chút, rõ ràng cũng
đã cảm giác được sự khác nhau rồi!
Vất vả mệt mỏi chạy tới cô nhi viện kia, tuy rằng trên mặt có một tia chật vật, nhưng mà người ở cô
nhi viện vừa nhìn thấy được khí chất người của Lục Ngạn đã có thể đoán
ra được đây là người quyền quý.
“Xin chào, xin hỏi cậu đến đây là để nhận trẻ làm con nuôi sao?” Có một người phụ nữ vội vàng tiến đến cười và chào hỏi.
Đôi mắt Lục Ngạn đã đỏ lên, cố gắng tự áp chế tâm trạng của mình lại: “Viện trưởng ở đây à? Tôi muốn nói chuyện với Viện trưởng.”
“A… có, mời cậu đến bên này.” Người phụ nữ âm thầm đánh giá Lục Ngạn vài lần, mỉm cười dẫn Lục Ngạn đến phòng của viện trưởng.
“Viện trưởng? Viện trưởng, có người tìm ông!” Người phụ nữ gõ lên cửa.
Lục Ngạn đứng ở một bên, khi đi đến đây, anh ta đã chú ý đến cách trang trí khác biệt của các căn phòng, đột nhiên nhận ra được một chút gì đó.
“Vào đi.”
Người phụ nữ đó cười với Lục Ngạn một cái, giúp anh ta mở cửa xong rồi thì
rời đi. Lục Ngạn một mình đi vào phòng, nhìn thấy viện trưởng đang ngồi
luyện chữ ở sau bàn.
Rất khác so với tưởng tượng của anh ta, viện trưởng còn hơi trẻ tuổi.
“Viện trưởng thật sự trẻ hơn rất nhiều so với tưởng tượng của tôi đấy!” Lục
Ngạn cảm thán, trực tiếp bỏ qua câu hỏi của viện trưởng.
“Thật sao? Cũng có rất nhiều người nói như vậy đấy!” Nghe có người khen chính mình trẻ, viện trưởng vui vẻ nheo mắt lại.
“Không biết năm nay ông đã năm mươi chưa? Tôi có cảm giác tuổi ông xấp xỉ gần
tuổi cha tôi.” Lục Ngạn mỉm cười nhìn viện trưởng, nghĩ hết các biện
pháp lôi kéo làm quen.
“Ai da, tôi đây đã bảy mươi rồi, sao có
thể chỉ có năm mươi chứ?” Lục Ngạn dựa vào cái miệng biết nói chuyện của mình đã thành công có sự yêu thích từ viện trưởng, gần như xem viện
trưởng là người thân mà vào tán gẫu việc nhà.
“À, đúng rồi, cậu đến tìm tôi có chuyện gì?” Cuối cùng cũng nhớ tới chính sự, viện trưởng gõ đầu mình một cái.
"Mạo muội hỏi một chút, ông đã ở cô nhi viện này bao lâu rồi?” Lục Ngạn cẩn thận từng li từng tí mà hỏi.
“Tôi đến đây hơn ba mươi năm rồi, gần như đã ở cô nhi viện cả nửa đời
người!” Viện trưởng nhớ lại thì không khỏi có chút cảm thán.
“Vậy là ông có từng tiếp xúc với nhà họ Tô hay không?”
Nụ cười ở trên mặt ông ta cứng lại, vẻ mặt rất khó coi, nhưng mà vẫn hết
sức nở nụ cười: “Nhà họ Tô cũng không phải là dạng người mà chúng tôi có thể tiếp xúc được?”
“Ông hãy nghĩ lại thật kỹ xem, có thể ông có nhớ nhầm không? Nhà họ Tô thỉnh thoảng sẽ đến đây gặp cô gái nào không? Cô gái có khuôn mặt trái xoan, đôi mắt rất to!” Lục Ngạn có chút sốt
ruột, tựa như là muốn đứng lên chất vấn viện trưởng.
Sắc mặt viện trưởng càng ngày càng khó coi: “Cậu này, cậu đừng có như vậy, chưa gặp
qua chính là chưa gặp qua! Cậu đi đi, cậu còn muốn làm loạn tôi sẽ báo
cảnh sát đến xử lý!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT