Mặc Dịch Minh nói chuyện rất ngắn gọn, nhưng chỉ ba chữ thôi đã khiến Khúc Nhiễm cảm thấy lạnh sống lưng.

Trước sức ép trăm bề, cuối cùng Khúc Nhiễm ngoan ngoãn giao ra cục giấy.

“Đây là?” Nhìn nét chữ quen thuộc trên tờ giấy, dòng chữ dày đặc phủ đầy trang giấy: “Chữ viết của tôi? Cô viết sao?

“Viết thư cho Tô Duyệt Nhiên, mọi thứ tôi đã chuẩn bị xong rồi, tổng giám đốc Mặc, anh chỉ cần phối hợp với tôi là được.” Khúc Nhiễm cắn môi vươn tay giật lại tờ giấy.

“Ồ? Phối hợp như thế nào?” Mặc Dịch Minh có chút tò mò: “Nói nghe một chút xem nào."

Anh ngồi xuống, mấy ngày nay người trợ lý này không hề giúp anh xử lý công việc, ngày nào cũng chạy ra bên ngoài, không biết là làm cái gì, cũng không biết có lấy danh nghĩa của anh đi làm chuyện gì xấu hay không nữa.

Khúc Nhiễm nuốt nước bọt, sửa sang lại biểu cảm của mình: “Tổng giám đốc Mặc, anh vẫn nên chờ xem kịch vui đi!"

Khúc Nhiễm híp mắt suy nghĩ, để lộ ra sự khôn khéo gian xảo.

Mặc Dịch Minh liếc nhìn Khúc Nhiễm đầy ẩn ý: “Cần gì thì đến tìm tôi.”

Mặc Dịch Minh rời đi, bầu không khí trong phòng lập tức khôi phục lại như cũ.

Khúc Nhiễm vỗ ngực hít sâu một hơi, gần như bị khí thế của Mặc Dịch Minh áp đảo.

Cầm bút cân nhắc một lát, cuối cùng thì Khúc Nhiễm cũng viết ra được một bức thư tình buồn nôn. Khẽ cười một tiếng, ánh sáng trong mắt cô càng thêm rực rỡ, giống như một con hồ ly nhỏ đã đạt được ý đồ.

Bây giờ Tô Tuyết trùng sinh thành Khúc Nhiễm, lại nhận được sự giúp đỡ của nhà họ Mặc, dù thế nào thì cô cũng phải đền đáp lại ân tình này, huống chi kẻ thù của mình cũng giống như kẻ thù của nhà họ Mặc, tại sao không giúp đỡ nhau, làm cho lần báo thù này càng thêm thuận lợi, càng thêm điên cuồng chứ?



Dường như Tô Duyệt Nhiên không để ý đến những tin tức đột ngột xuất hiện này, hoặc là cô ta cũng không rảnh để ý tới, dù sao thì cuộc sống của cô ta không phải là ăn chơi nhảy nhót thì cũng là phô trương sự giàu có, làm sao có tâm trạng để ý tới hình tượng của mình chứ?

Khúc Nhiễm nghĩ không sai, lúc này Tô Duyệt Nhiên đang ở trong nhà, loay hoay chụp hình với chiếc túi hàng hiệu mới mua.

Tô Duyệt Nhiên đăng bức ảnh lên mạng, hơn nữa còn kèm theo một câu: “Thật vất vả mới có một ngày nghỉ, mua thứ gì đó để tự thưởng cho sự chăm chỉ của bản thân thôi nào!”

Trên ảnh chụp vô tình làm lộ ra địa chỉ của cô ta, tạo cơ hội cho Khúc Nhiễm gửi thư đến tận cửa cho cô ta.

“Vất vả rồi, vất vả rồi!” Khúc Nhiễm nở một nụ cười quỷ dị, hơi nheo mắt đi đến trước cửa nhà họ Tô.

Dựa vào thân phận của Mặc Dịch Minh thì rất dễ dàng đi vào, bảo vệ ở cổng không hề nghi ngờ chút nào, thậm chí còn kính cẩn mời Khúc Nhiễm vào nhà họ Tô.

“Tôi sẽ không vào. Bức thư này là do tổng giám đốc Mặc tự viết. Xin hãy đích thân chuyển bức thư này cho cô Tô!”

“Yên tâm yên tâm! Tôi sẽ giao thư cho cô Tô!” Bảo vệ nhìn Khúc Nhiễm rời đi, xoay người đi vào nhà họ Tô.

“Cô Tô, đây là thư của tổng giám đốc Mặc đích thân viết cho cô!” Bảo vệ không dám ngẩng đầu nhìn Tô Duyệt Nhiên, cúi đầu khom người đưa thư cho Tô Duyệt Nhiên, sau đó yên lặng chờ cô ta lên tiếng.

“Tổng giám đốc Mặc? Mặc Dịch Minh?” Vẻ mặt của Tô Duyệt Nhiên thay đổi, hai má dường như hơi đỏ lên: “Tới chỗ quản gia nhận thưởng đi."

Tâm trạng của Tô Duyệt Nhiên đang rất tốt, ngâm nga một bài hát và trốn vào phòng mình.

“Hừ! Lâu như vậy mới biết liên lạc với mình! Nhưng mà anh Mặc khác với những người khác, viết thư còn tao nhã hơn gửi tin nhắn!”

Sau khi đọc kỹ bức thư, Tô Duyệt Nhiên xóa tan đám mây mù trước đó, sắc mặt càng ngày càng hồng hào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play