“Đi bên này.” Khúc Nhiễm ra hiệu Lục Ngạn đuổi theo còn mình thì cúi đầu nhìn bản đồ, nghiêm túc dựa theo bản đồ mà đi.
“Em muốn đi đâu?” Lục Ngạn tò mò hỏi, bản thân anh rất quen thuộc với cái
ngã tư đường này, Khúc Nhiễm còn cần bản đồ sao? Một người hướng dẫn
viên như anh không tốt à?
“Bí mật.” Khúc Nhiễm chớp mắt, cô cũng muốn người đàn ông này tự đoán xem!
Lục Ngạn cũng không tò mò như Khúc Nhiễm. Dưới ánh mắt thất vọng của cô,
Lục Ngạn để cô kéo mình đi mà không muốn hỏi thêm bất kỳ một câu gì.
“Đàn ông như anh đúng là nhàm chán.” Khúc Nhiễm trở mặt xem thường, đi vòng qua một con hẻm.
Cho đến khi đi đến một ngã tư rộng lớn, cô liếc mắt một cái đã nhìn thấy gian hàng mà mình đã lựa chọn kia.
“Tới rồi?” Lục Ngạn nhìn theo hướng hai mắt đang sáng như đèn pha của cô, ở
đó có một căn nhà đơn giản, cánh cửa gỗ đóng chặt. Cái đèn treo trước
cửa chưa thắp sáng.
“Quán lẩu… ăn một mình?”
Khúc Nhiễm ghé vào cửa sổ bên cạnh để nhìn, xác nhận rằng bên trong còn chỗ thì cô mới bước chân đi vào.
Mỗi người một vị trí, có cửa gỗ làm đồ ngăn cách, cho dù một người khác đến ăn lẩu cũng không có ngại ngùng, cũng sẽ không thấy người khác ăn cùng
mình.
Mỗi người một cái nồi nước dùng nhỏ, mỗi người một cái bàn nhỏ, trông sao mà thú vị thế.
Hai người gọi đồ ăn xong thì không ngừng tán gẫu.
“Hình như nước chấm để ở cạnh cửa. Em thích nước chấm gì để tôi đi lấy.”
“Một đĩa giấm chua và một đĩa tương thịt bò.”
“Khẩu vị của em vẫn độc đáo và đơn điệu như vậy.” Lục Ngạn nhẹ giọng cười, đứng lên nói.
“Hừ!” Khúc Nhiễm cầm điện thoại lên, tự chơi một mình.
Bụng đã bắt đầu réo nhưng đồ ăn cũng không lên nhanh hơn được như vậy, cho
nên trước mắt chỉ có thể dồn sự chú ý qua việc chơi điện thoại di động.
Sau khi Lục Ngạn quay về chỗ ngồi, một cái bao bì trắng nõn xuất hiện trước mắt Khúc Nhiễm, trên đó viết to ba chữ “kem gạo nếp.”
“A! Tôi
siêu thích cái này!” Khúc Nhiễm đưa tay nhận lấy, mặc dù mùa này ăn lạnh không tốt lắm nhưng mà lâu lâu tham ăn một chút cũng không có sao!
“Miễn phí đó, chỉ có hai loại kem này thôi, nếu em muốn ăn thêm thì phải tự
đi lấy.” Lục Ngạn xé mở bao bì, một cây kem trắng xuất hiện tỏa ra khí
trắng, trông như thế nào cũng thấy rất ngon.
Khúc Nhiễm nhìn thấy, cắn một miếng vào kem gạo nếp.
“A!”
Khúc Nhiễm kêu lên rồi nhìn cây kem đang cầm trong tay: “Không phải chứ? Đông cứng luôn ư? Muốn gãy răng luôn rồi!”
Có lẽ là nhiệt độ trong tủ lạnh quá thấp, vốn dĩ là một lớp da mềm mại, bây giờ đông lại cứng ngắc, cắn muốn gãy răng!
Khúc Nhiễm dùng vẻ mặt ấm ức cắn mạnh vào kem gạo nếp bị đông cứng, dáng vẻ như đang muốn trút giận.
Cũng may lúc này đồ ăn cũng được bưng lên, ngăn cản việc Khúc Nhiễm dùng kem gạo nếp để mài răng.
Đối diện có người ngồi nhưng giữa hai bàn có vách ngăn, bảo vệ sự riêng tư
cá nhận, cũng tránh việc phải ngại ngùng khi có người thấy mình ăn cơm.
“Mẹ ơi, con muốn mở vách ngăn!” Một đứa bé trai non nớt nói, giọng điệu có chút cấp bách.
“Hả? Tại sao con muốn mở vách ngăn?” Người mẹ khó hiểu hỏi han.
“Bời vì con muốn biết người đối diện là ai.” Đứa bé trai khờ dại trả lời,
Khúc Nhiễm có thể tưởng tượng được nó đang dùng một đôi mắt sáng lấp
lánh nhìn mẹ của mình thế nào.
“Không được! Đây là vách ngăn hai
hướng, nếu người ta muốn gặp con thì người ta sẽ kéo nó lên, nếu không
con cũng không thể nhìn thấy đâu!” Người mẹ trẻ dịu dàng nói, dường như
rất yêu thương con mình và cũng hiểu làm sao để giáo dục trẻ nhỏ.
“Nhưng mà mẹ à, con muốn thấy người đối diện.” Bé trai lại bắt đầu nhìn về hướng của cha mình: “Cha ơi, con muốn nhìn thấy.”
Lời thỉnh cầu mềm mại như vậy khiến cho Khúc Nhiễm không chống đỡ nổi, tuy
rằng bản thân cô rất bằng lòng gặp mặt cậu bé nhưng lúc bỏ vách ngăn khi ăn cơm sẽ khó trách khỏi ngại ngùng.
“Con ngoan, lúc người ta ăn cơm mà con nhìn như vậy thì người ta sẽ rất ngại ngùng, đúng không nào? Con ngoan đi, lúc chúng ta đi sẽ lén nhìn một cái có được không nào?”
Người cha này cũng rất thú vị, tuy rằng miệng nói là lén nhìn nhưng giọng nói của ông ta cũng không nhỏ lại. Đối thoại của một nhà ba người kia lọt
hết vào lỗ tai của Khúc Nhiễm.
Cô mím môi cười, một nhà ba người phía đối diện thật thú vị, đặc biệt là người cha kia, thật sự rất thành thật!
“Vậy được ạ.” Bé trai ngoan ngoãn không nói nữa.
Nương theo ánh sáng xuyên thấu, Khúc Nhiễm có thể thấy loáng thoáng một bóng
dáng, cười duyên, cố hết sức cầm đũa nhưng rất chân thành gắp thức ăn
vào chén cho đứa bé kia.
Một nhà ba người kia đã tới từ sớm, tất nhiên là tới sớm hơn cả hai người Khúc Nhiễm.
Dựa vào tiếng kéo ghế vang dài, Khúc Nhiễm nhìn về phía chỗ quẹo vào, đợi ba người kia xuất hiện.
Quả nhiên, đứa bé trai đi trước lén nhìn Khúc Nhiễm, lúc nó thấy Khúc Nhiễm đang nhìn lại mình thì nở nụ cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền đáng yêu.
“Hẹn hặp lại.”
Lục Ngạn thấy động tác của Khúc Nhiễm thì trong lòng cũng thả lỏng hơn nhiều.
Khúc Nhiễm lúc này đã vui vẻ hơn trước, cũng cười nhiều lơn, quay lại dáng vẻ hoạt bát của ngày thường.
Sau khi cơm nước xong xuôi, hai người lại đi trên đường, nhìn mảnh đất bị ánh mặt trời chiếu vào, Khúc Nhiễm đột nhiên bật cười.
“Anh phải biết rằng ở trong thế giới của tôi rất hiếm khi có thể nhìn thấy
một đứa bé đáng yêu như vậy, cũng chưa từng gặp chuyện thú vị như vậy.
Tôi nghĩ về cuộc sống hiện tại của mình, toàn là những con người kỳ
quái, còn có vô số chuyện khiến tôi bực mình.”
Sau bữa ăn, sự phòng bị của Khúc Nhiễm với Lục Ngạn đã biến mất, dường như còn cố ý thổ lộ hết mọi chuyện với anh ta.
Có lẽ cô cũng đã mệt mỏi rồi, một mình quá mệt mỏi.
“Tôi nói rồi, tôi luôn ở đây. Em có chuyện gì thì cứ đến tìm tôi, có thể tôi không có cách nào giúp em nhưng lắng nghe để chia sẻ thì tôi vẫn làm
được.”
Hai người sóng vai mà đi, ánh nắng chiếu xuống hai người, ở sau lộ ra hai cái bóng thật dài.
“Nói cái gì cũng được sao?” Khúc Nhiễm nhìn về phía Lục Ngạn, khóe miệng hơi giương lên.
“Chỉ cần em muốn nói, em nói gì tôi cũng nghe.”
Đây là câu trả lời thật lòng của Lục Ngạn, tuy rằng Khúc Nhiễm không có ý
gì với anh ta nhưng khi nghe được những lời này, đáy lòng của cô bỗng
mềm nhũn cả ra.
“Thật đấy. Nếu em không tìm được ai để tâm sự, lúc nào tôi cũng có thể tâm sự với em.”
Khúc Nhiễm nhìn mũi chân, cười rồi nói hết những chuyện gần đây cho Lục Ngạn nghe.
Cô thật lòng xem Lục Ngạn là bạn tâm giao, cô có rất nhiều chuyện chôn dưới đáy lòng, buồn bực muốn chết.
“Khi tôi nghe thấy giọng nói phẫn nộ của anh ấy, có trời mới biết trong lòng tôi có bao nhiêu kích động, có bao nhiêu tủi thân.” Khúc Nhiễm ngơ ngác nhìn lên bầu trời, bầu trời trong xanh không có một gợn mây, sạch sẽ kỳ lạ.
“Chúng tôi đều bị Cố Vi Vi lừa gạt, tôi cũng bị lợi dụng đó
thôi.” Khúc Nhiễm hơi thất thần, ngây ngốc nhìn, trong giọng nói tràn
ngập mất mác.
“Đừng buồn, nhất định vẫn còn đường để đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT