Thật ra, người của mấy nhà tụ lại với nhau cũng không phải là để trò
chuyện tán gẫu, chủ yếu là vì hợp đồng và chuẩn bị cho hợp tác sau này,
cũng là để củng cố mối quan hệ giữa các nhà với nhau.
Nói là ăn một bữa cơm, thật ra thì cũng không khác gì một buổi gặp gỡ của các tổng giám đốc công ty vì chuyện hợp tác.
Ở trong hoàn cảnh này, Khúc Nhiễm cảm thấy có hơi không thoải mái nên tìm một cái cớ để rời đi, một mình đi dạo trong công viên nhỏ trước cửa.
Lục Ngạn thấy vậy thì chủ động tiếp nhận việc nói chuyện công việc với mấy nhà, tỏ ý bảo Mặc Dịch Minh đuổi theo Khúc Nhiễm.
Muộn như vậy mà để một cô gái đi ở ngoài đường là quá nguy hiểm.
Đợi đến khi Mặc Dịch Minh lo lắng vội vàng đuổi theo ra ngoài, trong tay Khúc Nhiễm đang cầm không ít đồ ăn vặt.
Nhìn thấy Mặc Dịch Minh xuất hiện ở trước mặt mình, Khúc Nhiễm ngẩn người
trong nháy mắt: “Sao anh lại ra đây? Anh không ngồi cùng họ sao?"
“Thấy em đi ra ngoài, không an tâm.” Mặc Dịch Minh bước tới, cầm lấy đồ trên tay Khúc Nhiễm, định đi dạo với cô một chút.
“Trở về đi, anh mời mọi người đến dùng cơm, nhưng lại chạy đi như vậy thì
đúng là không lễ phép.” Khúc Nhiễm mỉm cười, tự giác nắm lấy cánh tay
Mặc Dịch Minh, dẫn anh vào nhà hàng.
Thời tiết càng ngày càng
lạnh, gió lạnh chui thẳng vào trong cổ áo và ống tay áo, Khúc Nhiễm rùng mình một cái, trên người nổi da gà.
“Mùa đông tới rồi.” Khúc Nhiễm mỉm cười: “Có hơi mong chờ tuyết ở thành phố A đấy!”
“Ừ.” Mặc Dịch Minh nhìn cái đầu nhỏ của Khúc Nhiễm, trong lòng thầm nghĩ:
“Nếu có thể cùng Khúc Nhiễm làm một người tuyết, một người tuyết to bằng cô, thì người tuyết đó có đáng yêu giống cô không?”
Cảnh tượng
hai người tay trong tay đi dạo dưới ánh đèn đường hiện lên trong mắt của mấy người đang trốn ở tủ kính, trao đổi ánh mắt với nhau, khuôn mặt
hiện lên nụ cười xấu xa.
“Nói thật, hai người này vẫn rất xứng
đôi.” Tổng giám đốc Hứa cũng xem như là chứng kiến hai người họ từng
bước đến với nhau, trong lòng có chút vui vẻ, yên tâm, quả nhiên là lúc
trước mình không nhìn lầm.
“Tiếc là hai đứa cháu trai của tôi lại không có bạn gái.” Tổng giám đốc Thẩm lắc đầu, vẫn là dáng vẻ tiếc hận lúc trước.
Tổng giám đốc Lâm nhìn đứa con trai không chịu thua kém của mình thì thở
dài, còn Lục Ngạn bị cha nhìn như thế, trong lòng không ngừng sợ hãi.
Ở đây chỉ có tổng giám đốc Bạch là chưa gặp hai người, nhưng trước đó đã
nghe tổng giám đốc Thẩm miêu tả qua rồi, hôm nay nhìn thấy đôi trai tài
gái sắc này, trong lòng không khỏi tấm tắc khen ngợi: “Nhìn thế nào cũng thấy thật xứng đôi! Người trẻ tuổi, thật tốt!"
Buổi liên hoan cũng nhanh chóng kết thúc, các vị tổng giám đốc kia chạy nhanh bất thường.
“Hôm nay sao thế?” Khúc Nhiễm có hơi ngơ ngác, không hiểu tại sao mấy người đó lại chạy nhanh như vậy.
Lục Ngạn và Lâm Khuynh Hải liếc nhìn bàn tay hai người đan chặt vào nhau, tren mặt lộ vẻ bất lực.
Mấy vị tổng giám đốc già kia đó nói muốn nhìn trong mấy thiếu nữ mười tám
mười chín tuổi, xem có thể đưa một cô con dâu hoặc cháu dâu về nhà nuôi
sớm một chút hay không.
Ví dụ như trước mặt đây này.
Người mấy nhà này cũng không thiếu tiền, cái họ thiếu chính là một người cháu dâu hay một cô con dâu vừa mắt cơ!
Bữa liên hoan nhanh chóng kết thúc, đương nhiên Mặc Dịch Minh sẽ đưa cô bạn gái của mình về nhà.
“Em muốn ăn cái này!” Không quan tâm đến cảm nhận của người đàn ông ưa sạch sẽ kia, Khúc Nhiễm xếp một đống đồ ăn nhẹ lên ghế xe, bên trái một gói, bên phải một gói, mở ra ăn.
Tiếng “sột soạt sột soạt” giòn giã
của miếng khoai tây chiên vang lên bên tai, Mặc Dịch Minh biết rằng xe
của mình đã chịu sự tấn công ác ý của một thiếu nữ, thế nhưng!
Đây cũng không phải là vấn đề!
Miễn là cô nhóc xấu xa ấy thích là được rồi.
Chỉ cần cô thích, xe đua cũng có thể trở thành một chiếc xe thức ăn nhỏ cho cô!
Nếu người nào đó biết suy nghĩ của người đàn ông này, đoán không chừng sẽ muốn châm chọc.
Đang lái xe vững vàng trên đường về nhà, điện thoại di động của Mặc Dịch
Minh đột nhiên sáng lên, im lặng nói cho hai người biết có người gọi
điện thoại tới.
Nhưng lại không có âm thanh, trái lại còn nó không ảnh hưởng đến cuộc tán gẫu của hai người.
Mặc Dịch Minh cứ treo điện thoại như thế, không có ý nghe máy.
Nhưng khi Khúc Nhiễm nhìn thấy một chuỗi số trên màn hình thì có hơi ngẩn
người, tại sao lại có điện thoại gọi tới mà không có tên chứ?
“Anh không nghe điện thoại sao?” Khúc Nhiễm mở to mắt nhìn Mặc Dịch Minh, ánh mắt tràn đầy vẻ tò mò.
“Không cần để ý đâu, lái xe thì phải chú ý an toàn, không thể nghe điện thoại
được.” Mặc Dịch Minh nghiêm nghị nói, tự mình lái xe về nhà.
Khúc Nhiễm gật đầu, cũng không chú ý đến điện thoại nữa, thậm chí còn cảm
thấy việc điện thoại sáng lên có hơi chướng mắt, lập tức cầm một chiếc
gối ném qua, đúng lúc che điện thoại lại.
Mặc Dịch Minh liếc nhìn Khúc Nhiễm một cái, thấy cô ngoan ngoãn khoanh chân nhìn mình, dáng vẻ chờ đợi được khen.
“Giỏi quá đi, Khúc Tiểu Nhiễm thật thông minh.” Mặc Dịch Minh mỉm cười, trong lòng mềm mại đến mức rối rắm.
Sao mà lại có người đáng yêu, khôn khéo như vậy chứ?
“Hừm!” Khúc Nhiễm nhận được sự khích lệ thì nhăn mũi, đắc ý nằm trên băng ghế sau, gần như vuic mình trong đống đồ ăn vặt.
Mặc Dịch Minh cảm thấy tiền của mình cũng mất toi, cô bé ngốc nghếch này
háu ăn như vậy, vừa ăn đồ ngọt lại vừa ăn đồ dầu mỡ, ngoại trừ có hơi
nóng trong người thì một dấu vết ăn cũng không có, cũng không mập lên
được miếng thịt nào.
“Khúc Tiểu Nhiễm, rốt cuộc em đổ hết tiền vào đâu rồi?” Mặc Dịch Minh rầu rĩ thở dài.
Có vẻ như là đã nghe quá nhiều lần, Khúc Nhiễm trả lời vô cùng tùy ý: “Đồ ăn đều thải ra ngoài hết rồi."
Mặc Dịch Minh cảm thấy buồn nôn, trừng mắt liếc nhìn Khúc Nhiễm, chính cô
cũng đang ngồi ăn, sao có thể nói mấy câu không có chút ý tứ nào như thế chứ?
Khúc Nhiễm thấy ánh mắt của Mặc Dịch Minh, cười ha ha, vùi cái đầu nhỏ vào đống đồ ăn vặt, không thèm nhìn anh lấy một cái.
Về đến nhà, Khúc Nhiễm ôm cái gối lấy điện thoại ở dưới lên.
Bất quá hơn mười phút đi xe, người kia kiên trì gọi hơn một chục cuộc điện thoại, đúng là kiên trì!
Nhìn số điện thoại này không được lưu, nói như vậy thì điện thoại này hẳn là cũng không phải của người quan trọng! Có lẽ là điện thoại gây rối? Chắc là không phải đâu, làm sao có điện thoại quấy rối nào mà gọi hơn chục
cuộc gọi được chứ! Không chán sao? Hay là quá rảnh rỗi?
“Mặc Dịch Minh, điện thoại của anh, anh xem nè, người này đã gọi cho anh rất
nhiều!” Khúc Nhiễm bĩu môi, trong lòng cảm thấy có chút không vui, không biết là nam hay nữ gọi điện thoại cho anh nữa!
Mặc Dịch Minh đỗ xe xong, cầm lấy điện thoại.
Anh cau mày nhìn cuộc gọi nhỡ trên màn hình, trong lòng cũng có chút bực
bội, anh cau mày giải thích: “Có lẽ là có chuyện gì đó. Em vào nhà trước đi, anh nghe điện thoại xong sẽ vào sau.”
Khúc Nhiễm nhìn sắc
mặt của Mặc Dịch Minh một chút, dường như cũng không tốt lắm, lập tức
ngoan ngoãn gật đầu, nhẹ nhàng chạy vào nhà.
Cửa chỉ khép hờ, là để lại cho Mặc Dịch Minh.
Mặc dù hai người không có ở nhà, nhưng tủ lạnh trong nhà có rất nhiều đồ ăn, có lẽ Mặc Dịch Minh đã nhắn tin cho dì Trần.
Tự tay rửa một ít hoa quả, Khúc Nhiễm bưng trở về phòng, ngồi trên ghế
lẳng lặng chờ người nào đó nói chuyện điện thoại xong quay về.
Thật ra thì Khúc Nhiễm có hơi tò mò về cuộc điện thoại đó, nhưng lại nghĩ
rằng mình cần phải tin tưởng Mặc Dịch Minh, phải tin tưởng anh sẽ có thể giải quyết chuyện này, lập tức yên tâm, mở rèm cửa ra, tựa vào cửa sổ
để tìm kiếm tung tích của anh.
“Cô đến thành phố A? Không có
chuyện gì cô đến đây làm gì?” Mặc Dịch Minh cau mày, tay trái đút vào
trong túi quần, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT