Hai bên má của Khúc Nhiễm dần dần đỏ lên, đồ ăn đầy trong miệng cũng
không biết có nên nuốt xuống hay không, chỉ biết trông mong nhìn về phía Mặc Dịch Minh, vẻ mặt ngơ ngác.
Mặc Dịch Minh càng lúc càng đến gần, khuôn mặt tuấn tú dần dần phóng to trước mặt Khúc Nhiễm.
Ngay khi trái tim của Khúc Nhiễm đang đập thình thịch, gần như là ngượng
ngùng mà nhắm mắt lại thì Mặc Dịch Minh đưa ngón tay ra… và lau sạch đi
vết thức ăn trên khóe miệng của Khúc Nhiễm.
“Mình đang mong đợi
cái gì vậy chứ?” Khúc Nhiễm nhanh chóng rũ mắt xuống, giả vờ như không
có chuyện gì mà cúi đầu ăn bữa sáng, nhưng lại cảm thấy đồ ăn nhạt như
nước ốc, cũng không biết mùi vị như thế nào, dù sao thì giờ cô cũng chỉ
nuốt từng miếng từng miếng xuống bụng mà thôi.
Cô cảm thấy trong lòng có chút thất vọng, khó chịu quay người đi, không muốn nhìn thấy Mặc Dịch Minh nữa.
“Không có chuyện gì tự nhiên dựa vào gần như vậy làm cái gì hả? Khóe miệng
dính đồ ăn thì nhắc em không phải là được rồi sao?” Khúc Nhiễm tự lẩm
bẩm trong lòng, xem ra là cực kỳ bất mãn với Mặc Dịch Minh.
Mà
người làm ra chuyện xấu thì đến cuối cùng cũng không phát giác ra sự
khác thường của Khúc Nhiễm, sau khi lau sạch vết bẩn này nọ thì ngồi
xuống, học theo Khúc Nhiễm, cắn một miếng sandwich lớn.
“Ừm! Ăn
như thế này đúng là rất thoải mái!” Mặc Dịch Minh như đã phát hiện ra
thế giới mới, đắm chìm vào thưởng thức đồ ăn, cũng không quan tâm Khúc
Nhiễm có để ý tới anh hay không.
Sau bữa sáng, Mặc Dịch Minh đưa Khúc Nhiễm đi đến vườn bách thú.
Nhìn thấy dòng người xuôi ngược, nụ cười trên miệng Khúc Nhiễm nhanh chóng xụ xuống: “Nhiều người quá vậy!”
“Bởi vì đúng lúc hôm nay là cuối tuần.”
Hai người sóng vai đi bên cạnh nhau, người người tới lui, phần lớn đều dẫn
theo con nít đến, một nhà ba người trông thật là hài hòa. Mà hai người
Khúc Nhiễm cũng không tệ lắm, hai cái đầu chụm lại, cùng nhau nghiên cứu bản đồ vườn bách thú.
“Bây giờ chúng ta đang ở chỗ này, nên
chúng ta bắt đầu xuất phát từ đây, đi về hướng đông bắc, sau đó quay một vòng về như thế này, thế nào?” Ngón tay của Mặc Dịch Minh vẽ vẽ trên
bản đồ, Khúc Nhiễm cái hiểu cái không gật đầu. Thật ra, toàn bộ sự chú ý của cô đều đặt hết lên ngón tay trắng ngần như củ hành tây kia.
“Đi thôi.” Mặc Dịch Minh cất bản đồ lại, rất tự nhiên mà nắm lấy tay của
Khúc Nhiễm: “Đi theo anh này, đừng để lạc đấy, anh sợ em bị bọn buôn
người bắt đi mất!”
“Em cũng đâu phải là con nít đâu…”
Mặc Dịch Minh liếc mắt nhìn về phía Khúc Nhiễm với vẻ mặt “Em chắc chứ?”.
Khúc Nhiễm cảm thấy người đàn ông này thật xem thường người khác, trong lòng có chút không vui, giãy nãy muốn rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Mặc
Dịch Minh.
Nhưng Khúc Nhiễm càng vùng vẫy thì Mặc Dịch Minh càng
nắm chặt hơn, biểu tình trên mặt cũng rất khó coi, có vẻ như rất không
hài lòng với việc Khúc Nhiễm không muốn nắm lấy tay mình.
“Anh làm đau em rồi!” Khúc Nhiễm thấp giọng mắng, giận dữ trừng mắt nhìn Mặc Dịch Minh.
“Vậy anh sẽ nhẹ nhàng lại một chút…" Mặc Dịch Minh thật sự buông tay ra, lấy lòng nhìn Khúc Nhiễm.
Dưới sự tấn công bằng ánh mắt của Mặc Dịch Minh, cuối cùng Khúc Nhiễm cũng
không thu tay về mà im lặng chấp nhận hành động thân thiết giữa hai
người.
Mặc dù có hơi kỳ kỳ nhưng trong lòng cũng thấy khá vui vẻ.
Đường lên núi không dễ đi, bốn phía xung quanh có nhiều cây cối, không khí
trong lành tươi mát, nhưng mà mùi phân và nướƈ ŧıểυ động vật thì làm cho người ta có hơi không thể chấp nhận được.
Trên thực tế thì vườn bách thú không có gì vui để chơi, Khúc Nhiễm tới chỗ này chỉ để xem động vật mà thôi.
Vốn dĩ tưởng rằng tới đây thưởng thức là để thả lỏng, thì đúng là lúc nhìn
thấy một đám chim chóc đầy màu sắc rực rỡ, tâm trạng cô cũng vui vẻ một
chút. Nhưng mà khi nhìn thấy có người cho động vật ăn đồ ăn vặt của con
người, Khúc Nhiễm lại cảm thấy không vui.
“Rõ ràng là có để biển
báo cấm cho ăn mà, mấy người này không thấy đường hay là không biết chữ
vậy? To như vậy chẳng lẽ không nhìn thấy?”
Khúc Nhiễm giận dữ, nhưng giọng của cô đã bị tiếng ồn của đám đông huyên náo át đi.
Không một ai để ý tới cô đang nói gì, mà cho dù là có, thì cũng chỉ là ngoảnh mặt lại, thản nhiên liếc nhìn Khúc Nhiễm một cái, rồi ném thức ăn trên
tay như không hề có chuyện gì xảy ra.
“Vườn bách thú lớn như vậy
không lẽ không có ai quản lý sao? Tốt xấu gì cũng phải có người ngăn cản lại đi chứ!” Khúc Nhiễm hơi chán nản cúi đầu, để mặc cho mình bị đám
người nhấn chìm.
Mặc Dịch Minh nhìn thấy vẻ mặt có hơi chán nản của Khúc Nhiễm, hình như anh đã đưa cô đến nhầm nơi rồi.
Khi đến vườn bách thú thì nên biết quy định đầu tiên là cấm cho ăn, nhất là ba cái loại đồ ăn vặt của con người. Ở trong mắt con người là đồ ăn
ngon, nhưng trong mắt động vật có thể là thứ khiến chúng trở nên bị tổn
hại gì đó chẳng hạn.
Mặc Dịch Minh biết rằng hành động của những
người này là sai trái, nhưng trong một vườn bách thú to như vậy, liệu
tiếng nói của một người có thể thực sự ngăn cản được hành động của mọi
người hay sao?
Câu trả lời là không thể nào.
Cho nên anh không nói gì, bởi vì không có ai tự ý thức, không có ai quản lý, phẩm chất thế nào sẽ làm ra loại chuyện thế ấy.
Bạn không thể yêu cầu tất cả mọi người đều phải có phẩm chất cao được, dù
sao thì dân số cũng đông, nếu không có một vài tên cặn bã thì làm sao để người ta sống cảnh giác được đây?
Dù không có cách nào khác để ngăn cản, nhưng bạn có thể thầm nguyền rủa họ trong lòng…
Đi ra đường đạp phải phân, bị con Alpaca nhổ nước bọt, bị khỉ ném chuối, bị sư tử cái gào thét.
“Về nhà thôi.” Mặc Dịch Minh nhẹ nhàng nắm tay Khúc Nhiễm, cho cô một nụ
cười an ủi: “Là do anh không tìm được nơi tốt. Anh dẫn em đi ăn đồ ngọt
nhé?”
Vừa nói đến đồ ngọt, khuôn mặt trầm lắng của Khúc Nhiễm hơi hơi sáng lên: “Em muốn trà sữa, phải là ly lớn đấy!”
“Được, được, theo ý em hết.”
Sau đó hai người đã đi đến rất nhiều chỗ, ngắm nhìn phong cảnh ở những nơi khác nhau.
Ngắm mặt trời mọc, cũng ngắm mặt trời lặn, nhìn hoàng hôn ở phía chân trời.
Từng trèo lên núi cao nhìn xuống vùng biển mênh mông, cũng từng ngồi du thuyền lang thang trong hồ nước.
Điều mà Mặc Dịch Minh hy vọng là sau mỗi lần chơi, trong mắt của Khúc Nhiễm sẽ nhuốm lên một chút hạnh phúc.
Không cần nhiều, chỉ cần sau mỗi lần thì lại thêm một chút. Anh có cơ hội và
thời gian để đôi mắt cô được lấp đầy bằng hạnh phúc, lấp đầy bằng ánh
sáng.
Chỉ sau vài ngày ra ngoài đi chơi, Mặc Dịch Minh đã nhìn thấy một Khúc Nhiễm xuất chúng hơn.
Cô có thể uống rượu nồng độ thấp rồi sau đó lại trở nên mơ mơ màng màng, nũng nịu mà nói chuyện linh tinh.
Cô đối mặt với ánh trăng mà thấp giọng hát đi hát lại cùng một bài hát.
Cô có thể cầm một cuốn sách, nhìn người khác yêu đương mà cười đến mức đau bụng.
Mặc Dịch Minh đã tiếp xúc với nhiều mặt của cô, cũng cảm nhận được một cô
gái lúc lẩm bẩm không hề phòng bị và cảnh giác, thật đáng yêu.
"Hôm nay phải về sao?”
Nhìn thấy Mặc Dịch Minh ngồi dưới đất thu dọn hành lý, Khúc Nhiễm đột nhiên có chút không muốn rời đi.
“Không muốn trở về sao?” Mặc Dịch Minh ngước mắt lên, nhìn cô gái nhỏ đang tựa vào cánh cửa mà tự dằn vặt.
Mấy ngày nay cô thật sự rất vui, chính anh cũng thấy được.
“Ừ… Có chút không muốn về.” Khúc Nhiễm không muốn thừa nhận, cô rất thích
bầu bạn với Mặc Dịch Minh, thích ở bên ngoài vô tư vui đùa.
Nhưng khi nghĩ đến thù hận của mình còn chưa trả được, trong lòng lập tức lạnh xuống.
“Được rồi, đừng buồn nữa. Có cơ hội thì chúng ta sẽ lại đến đây thôi. Anh hứa với em lần sau sẽ ở lại lâu hơn một chút, được không nào?” Mặc Dịch
Minh ôm cô gái vào ngực, nhẹ giọng dỗ dành.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT