Lâm Chính Hải trừng mắt liếc Lâm Khuynh Hải, sau đó nhìn Mặc Dịch Minh
áy náy cười: “Tổng giám đốc Mặc, tối nay chúng ta đi ăn một bữa được
không?”
“Được.” Mặc Dịch Minh nhìn thoáng qua Khúc Nhiễm, gật đầu đồng ý.
Động tác nhỏ giữa hai người rơi vào trong mắt của Lâm Chính Hải, ông ta càng chắc chắn giữa hai người này có cái gì đó, cũng không dám hỏi, nhưng mà sau đó rõ ràng ông ta tôn kính Khúc Nhiễm hơn nhiều.
Một người ngay cả Mặc Dịch Minh cũng muốn chăm sóc, ông ta có thể không kiêng nể sao?
Lâm Khuynh Hải còn muốn nói gì đó, nhưng mà vừa muốn mở miệng, Lâm Chính Hải cũng đã trợn mắt nhìn anh ta một cái.
“Được rồi, con không nói nữa là được chứ gì?” Lâm Khuynh Hải yên lặng suy nghĩ, nhẹ giọng thở dài.
Vốn tưởng rằng bọn họ mời nhau ăn bữa cơm cũng không liên quan gì đến anh
ta, không ngờ rằng anh ta cũng bị kéo tới, gần như là bị nhấn đầu xin
lỗi Mặc Dịch Minh.
Cho dù không muốn nhưng Lâm Khuynh Hải cũng chỉ có thể cúi đầu.
Khúc Nhiễm nhìn ra Lâm Khuynh Hải không bằng lòng, đưa tay nhẹ nhàng nhéo lên đùi của Mặc Dịch Minh một cái, nháy mắt ra hiệu.
Vào lúc mấu chốt này không thể xảy ra mâu thuẫn với nhà họ Lâm gia, mặc dù Mặc Dịch Minh vốn cũng không có ý định cãi nhau.
“Không biết cậu Lâm có biết quán bar Nguyệt Lan hay không?” Mặc Dịch Minh
nhếch miệng, nhìn chằm chằm Lâm Khuynh Hải, nhưng không hề mỉm cười.
“Tôi biết, nếu như là tổng giám đốc Mặc muốn hỏi về cô gái kia, tôi có thể
nói hết những chuyện tôi biết cho anh, nhưng mà khuôn mặt thật và hoàn
cảnh gia đình của cô ta tôi hoàn toàn không biết.”
“Vũ nữ kia tên là gì anh biết không?” Trong mắt Mặc Dịch Minh ẩn chứa ý cười, xem ra
Tô Duyệt Nhiên giấu rất kỹ, nếu không phải cô ta nhắm vào mình cùng Khúc Nhiễm, sợ là đến bây giờ hai người cũng không biết cô ta là ai.
“Cô ta bảo chúng tôi gọi cô ta là Duyệt Nhi.” Sự nghi hoặc trong mắt Lâm
Khuynh Hải càng lúc càng nồng đậm, dường như trong lời nói của Mặc Dịch
Minh có chuyện gì đó, trong mắt anh ta cũng hiện lên sự hứng thú.
“Vậy anh có biết rằng tên thật của cô ta là Tô Duyệt Nhiên hay không?”
“Tô Duyệt Nhiên… Tô Duyệt Nhiên?” Lâm Khuynh Hải giật mình: “Là cô chủ của nhà họ Tô kia?”
“Không sai.”
Lâm Khuynh Hải và Lâm Chính Hải dò xét nhìn, Lâm Khuynh Hải cười khổ nói:
“Tổng giám đốc Mặc, thật xin lỗi, nếu như tôi biết cô ta là Tô Duyệt
Nhiên…”
“Không cần xin lỗi, bây giờ biết cũng không muộn. Lúc
trước tôi có nhận được tin tức, cô ta chạy ra nước ngoài rồi, nhưng mà
cô ta chỉ xuất hiện vẻn vẹn một khoảng thời gian, sau đó lập tức biến
mất, thuộc hạ của tôi không cách nào tìm được tung tích của cô ta, chắc
hẳn là có người đón cô ta đi rồi.”
Mặc Dịch Minh cau mày, cái tai hoạ này chưa được trừ diệt, thật khiến cho người ta khó mà yên lòng.
Cho dù sắp xếp rất nhiều vệ sĩ ở bên cạnh Khúc Nhiễm, nhưng trong lòng anh vẫn sợ.
Sau khi giải quyết khúc mắt giữa hai người xong, dường như bữa ăn trở nên
hòa hợp hơn rất nhiều, thậm chí Lâm Khuynh Hải còn nở nụ cười mời rượu
Mặc Dịch Minh.
Không cần giao tiếp quá nhiều, hai công ty chính thức thành lập quan hệ hợp tác.
Giải quyết công ty phiền phức nhất, tiếp theo hai người lưỡng lự giữa Thẩm thị và Bạch thị.
“Khúc Tiểu Nhiễm, em chọn một đi.” Mặc Dịch Minh vừa nhìn hai nhà này thì lập tức đau đầu, nhà họ Bạch ở ẩn ở vùng núi sâu, khó mà tìm ra, người của
nhà họ Thẩm lại phóng túng không chịu gò bó, làm việc dựa theo sở thích, quan trọng nhất chính là khổ người bọn họ khá lớn.
Khúc Nhiễm lườm Mặc Dịch Minh một cái, cười nói: “Không ngờ cũng có lúc tổng giám đốc Mặc sợ hãi đấy!”
Mất mặt ngay trước mắt người mình thích? Đương nhiên là không thể nào!
“Chỉ là do anh không thích lựa chọn mà thôi.” Mặc Dịch Minh chăm chú giải thích nói.
“Ừm!” Khúc Nhiễm nhẹ giọng cười, cũng không vạch trần Mặc Dịch Minh: “Nghe
nói nhà họ Bạch và nhà họ Thẩm có quan hệ từ nhiều đời trước, nhà họ
Bạch quá khó tìm, không bằng ra tay với nhà họ Thẩm trước, sau đó cũng
dễ tìm hiểu vị trí của nhà họ Bạch.”
“Tất cả đều nghe theo em.”
Mặc Dịch Minh cảm thấy không sao cả, trực giác nói cho anh biết, chỉ cần có Khúc Nhiễm ở đây, rất nhanh có thể có được hợp đồng với hai nhà này.
Hai người nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau lại bắt tay vào làm việc.
Người Bạch thị rất dễ gần, mặc dù là một gia tộc cổ xưa, nhưng nghe nói bọn
họ rất thiện lương, cho dù là ai đến thì gần như đều đồng ý với yêu cầu
của bọn họ, nhưng mà trăm năm qua, người có thể tìm tới người nhà họ
Bạch chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, cho nên Khúc Nhiễm nghĩ tìm Thẩm
thị trước, nếu như có thể hợp tác với bọn họ, như vậy Bạch thị cũng
không khó.
Xe chạy tới vùng ngoại thành, đi ngang qua một khu rừng.
“Nhà họ Thẩm và nhà họ Bạch đều là những gia tộc cổ xưa, bởi vậy đều ở ẩn ở
vùng núi, chỉ là trong những năm này, nhà họ Thẩm dần dần ra khỏi núi
sâu, chỉ còn nhà họ Bạch ở ẩn, nhưng quan hệ giữa hai nhà cũng không hề
bị cắt đứt.”
Sau khu rừng là một mảnh đất trống, trên mảnh đất đó có một căn nhà nghiêm trang, gần như chỉ có hai tầng lâu, trưng bày một đống cỏ khô và các loại công cụ làm nông.
“Hoan nghênh hai vị,
xin hỏi hai người là tổng giám đốc Mặc và cô Khúc sao?” Một thiếu niên
mặc áo trắng đi ra từ sau đống cỏ khô, trên người dính mấy cây cỏ.
“Đúng vậy, xin hỏi tổng giám đốc Thẩm có ở nhà không?”
Thật ra hai người bọn họ biết tổng giám đốc Thẩm có ở nhà, nhưng mà Mặc Dịch Minh không chắc ông có muốn gặp anh hay không, cho nên đang thử thăm dò vị thiếu niên trước mắt này về ý của tổng giám đốc Thẩm.
“Chú
Thẩm ở trong phòng chờ hai vị đã lâu, mời hai vị tới bên này.” Thiếu
niên nhìn hai người cười một tiếng, ngay khi xoay người, áo khoác theo
gió mà bay lên, trông như thế ngoại tiên nhân vậy.
Hai người cũng không nói nhiều, không nhanh không chậm đi theo phía sau.
Không bao lâu sau, bên tai truyền đến tiếng suối, còn có tiếng cười đùa vui vẻ.
Khúc Nhiễm và Mặc Dịch Minh liếc nhau, nhìn thấy sự cẩn trọng và nghiêm túc trong mắt người còn lại.
“Mời hai vị đi lên phía trước, chú Thẩm đang ở trong cái đình phía trước chờ hai người.” Nói xong, thiếu niên khẽ cúi đầu rời đi.
Nhìn dáng
vẻ của thiếu niên, Khúc Nhiễm đột nhiên đối tràn ngập tò mò với tổng
giám đốc Thẩm, ai cũng nói thân hình của người nhà họ Thẩm rất cường
tráng, cả người toàn là cơ bắp, nhưng hình thể của thiếu niên kia rất
cân đối, mặc dù mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều có thể thấy được cậu
ta đã học võ, nhưng là tuyệt đối không giống như lời mọi người đồn đại.
“Tổng giám đốc Mặc, cô Khúc!” Hai người đột nhiên nghe thấy một giọng nói
truyền đến, hẳn là tổng giám đốc Thẩm đang kêu, nhưng mà chỗ phát ra
giọng nói rất khó nhận ra, bởi vậy nên hai người đi lên phía trước, lại
tiến vào một khu rừng rậm.
Khúc Nhiễm nhìn chung quanh, chú ý tới một chỗ không giống bình thường, dưới ánh mắt nghi hoặc của Mặc Dịch
Minh, Khúc Nhiễm kéo anh đi.
Xuyên qua khu rừng, trước mắt rất rộng rãi sáng sủa.
Cảnh tượng trước mắt cũng làm cho Khúc Nhiễm nghĩ đến hai câu thơ trong Đào Hoa Nguyên Ký.
“Sơ cực hiệp, tài thông nhân. Phục hành số thập bộ, khoát nhiên khai lãng.” Khúc Nhiễm thấp giọng lẩm bẩm nói, có chút si mê cảnh sắc chung quanh.
“Mời ngồi, mời ngồi. Thật hiếm thấy đấy, một cô gái trẻ như vậy lại có thể
tìm ra chỗ của tôi, chắc cô Khúc đây là người luyện võ đúng không?” Tổng giám đốc Thẩm tán thưởng, hoàn toàn không để mắt đến Mặc Dịch Minh,
quay đầu trò chuyện cùng Khúc Nhiễm.
“Tổng giám đốc Thẩm quá khen, tôi chỉ biết chút võ mèo quào mà thôi.” Khúc Nhiễm ngại ngùng cười nói.
“Cô Khúc quá khiêm tốn rồi, có thể dựa vào giọng nói của tôi tìm tới chỗ này, cô Khúc là người đầu tiên đấy.”
“Thật ra tôi cũng không phải là dựa theo giọng nói của ông đến đây.” Nói đến
đây, Khúc Nhiễm càng thêm xấu hổ, sự tán thưởng của tổng giám đốc Thẩm
khích lệ cô không kham nổi.
“Ồ?” Tổng giám đốc Thẩm sững sờ: “Không dựa vào giọng nói của tôi mà cũng có thể chuẩn xác tìm ra nơi này sao?”
“Tôi nghĩ, nếu đây là một khu rừng nguyên sơ, như vậy rừng cây xung quanh chắc chắn cũng sẽ rậm rạp.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT