Tô Chính Thiên tức giận đến mức sắp ói ra máu, trong lòng cũng vô cùng
sốt ruột, sợ là Lục thị sớm đã muốn hợp tác với Mặc thị, bắt đầu âm thầm chèn ép Tô thị rồi, trước đây vốn đã nhen nhóm ít nhiều nguy cơ, nếu
như bây giờ phải bồi thường Mặc thị một khoản tiền, vậy thì e rằng Tô
thị sẽ gặp phải khủng hoảng một lần nữa.
Giọng nói của Tô Chính
Thiên trầm xuống, có chút suy sụp: “Tổng giám đốc Mặc muốn cái gì thì cứ nói thẳng đi, không cần phải quanh co lòng vòng.”
Tô Chính Thiên suy đoán, Mặc Dịch Minh cũng không thiếu tiền, nhưng mà bây giờ lại tìm Tô thị đòi một khoản tiền, khoản đó cũng không quá nhiều và chắc chắn
không là gì đối với Mặc Dịch Minh, vậy thì chắc hẳn anh có mưu đồ khác.
Mặc Dịch Minh cười thầm: “Tôi muốn công ty của ông đóng cửa, ông cũng bằng lòng à?”
Nhưng bây giờ không tiện nói lời này ra miệng, anh âm thầm đè xuống lời nói
trong nội tâm của mình, mở miệng nói: “Tổng giám đốc Tô chỉ cần gửi
khoản tiền đó vào tài khoản của tôi là được rồi.”
Tô Chính Thiên
tức giận dậm chân, đối với Mặc Dịch Minh mà nói số tiền kia cũng không
nhiều lắm, nhưng mà với khoản vốn lưu động có hạn của Tô thị mà nói,
khoản này rất khó lấy ra, một khi lấy ra, rất có thể sẽ khiến Tô thị
xuống dốc.
Nhưng cho dù Tô Chính Thiên khuyên như thế nào, Mặc
Dịch Minh khăng khăng chỉ muốn khoản bồi thường kia, thậm chí còn trực
tiếp cúp điện thoại.
“Đáng chết!” Tô Chính Thiên hét lớn trong phòng làm việc, ném tất cả mọi thứ xuống đất, phát ra tiếng vỡ vụn chói tai.
Công nhân viên đi ngang qua cửa phòng làm việc nhắm chặt hai mắt, ngừng thở, cúi đầu vội vàng đi qua, không dám nói cũng không dám nhìn, càng không
dám thể hiện sự tồn tại của mình
Gần như sau khi Tô thị cứ lên
lên xuống xuống, tính tình của vị tổng giám đốc này càng ngày càng kỳ
quái, nhưng mà mọi người tập mãi thành thói quen, vội vàng rời đi, phần
ai người đó làm, không thảo luận, không nói lời nào.
Điều này cũng làm cho một công ty lớn như vậy lại rất thiếu sức sống.
Tô Chính Thiên phát điên xong, bất lực nằm trên ghế sa lông, ánh mắt vô hồn.
Dường như ông ta đã nhận ra được Mặc Dịch Minh đang nhắm vào mình, từ cái bẫy trong hợp đồng kia, lại đến quan hệ cùng Tô Duyệt Nhiên, sau đó là họp
báo phủ nhận quan hệ, lại đến lúc này dùng cái bẫy này để đòi một khoản
tiền.
Biết rõ Tô thị đang gặp nguy cơ, vậy mà lại vào lúc này tìm ông ta gây phiền phức.
“Mặc Dịch Minh!” Tô Chính Thiên cắn răng, hận không thể ngay lập tức xé xác anh!
Người nhà họ Mặc không có nhiều mối quan hệ, rất khó ra tay, ông cụ Mặc cũng
không phải người dễ động thủ, chỉ có thể ra tay từ nhà họ Lục mới có thể có một cơ hội nhỏ nhoi.
Tuyệt đối không thể để cho hai bên hợp tác thành công!
Tô Chính Thiên dùng tốc độ trước nay chưa từng có của mình điều tra về tin tức các mối quan hệ của nhà họ Lục, đang lo lắng nên tìm ai đi phá mối
quan hệ giữa hai bên thì hai mắt của ông ta phát sáng, ông ta đột nhiên
nhớ ra mấy người thân thích phương xa của nhà họ Lục.
Ông ta từng chứng kiến rồi, mấy người kia như quỷ hút máu vậy, có rất nhiều ham
muốn không tốt, đã vậy còn lười biếng, vẫn luôn dựa vào tiền tiết kiệm
của đời trước mà sống, nếu như có thể khơi mào tâm trạng của bọn họ thì
mọi chuyện sẽ rất tốt.
Mặc Dịch Minh cúp điện thoại xong, trở về văn phòng, khóe miệng vẫn luôn nở nụ cười.
Lục Ngạn nhìn nụ cười của anh, không hiểu sao cảm thấy cực kì chói mắt.
“Tôi nói cho anh biết, đừng cho là tôi muốn giúp anh, tôi là vì Khúc Nhiễm.”
“Tôi biết.” Mặc Dịch Minh giương mắt nhìn Lục Ngạn một chút: “Nhưng mà anh từ bỏ đi, cô ấy là của tôi!”
“Hừ!” Lục Ngạn bĩu môi, trong lòng vô cùng buồn bực: “Nếu chúng ta đã quyết
định hợp tác, vậy trước khi bắt đầu hợp tác, anh cũng phải giúp tôi làm
một chuyện.”
“Hả? Vậy mà cũng có lúc cậu hai Lục cần tôi sao?” Mặc Dịch Minh nhíu mày nhìn Lục Ngạn, có chút tò mò.
Lục Ngạn lườm Mặc Dịch Minh một cái, nói: “Anh phải tìm cách lọt vào mắt
xanh của các công ty lớn ở thành phố A, thành công hợp tác với bọn họ,
như thế tôi sẽ thừa nhận năng lực của anh, lúc đó hai nhà chúng ta sẽ
bắt đầu hơp tác.”
Mặc Dịch Minh cúi đầu trầm tư, mặc dù Lục Ngạn
là người đứng đầu nhất thành phố A, nhưng mà những nhà khác khác cũng
không phải thứ yếu kém.
Trước khi hợp tác được với Lục thị, nếu
như có được hợp đồng hợp tác với mấy công ty lớn có tiếng khác, chắc hẳn nền tảng sẽ vững chắc hơn so với trực tiếp hợp tác với Lục thị, dù sao
anh cũng đang thành lập một công ty con, cũng không phải chỉ để đùa
giỡn, chỉ có một đối tác là Lục thị thì chắc chắn không đủ.
“Vậy anh có thể làm chủ hợp tác giữa hai bên à?”
“Đương nhiên!” Lục Ngạn đắc ý nhìn Mặc Dịch Minh: “Đây là nhiệm vụ cha của tôi giao cho tôi, nếu là anh có thể hoàn thành, vậy thì tất nhiên cha tôi sẽ càng tán thưởng anh, lại thêm tôi đề cử, vậy thì chắc chắn có thể
hợp tác được!”
Nhìn vẻ mặt của Lục Ngạn, Mặc Dịch Minh hừ lạnh nói: “Thì ra đây là nhiệm vụ mà tổng giám đốc Lục giao cho anh…”
Sự đắc ý của Lục Ngạn như sắp tan biến: “Bớt nói nhảm đi, anh làm hay là không làm? Cho tôi một câu trả lời chính xác!”
“Đương nhiên!” Mặc Dịch Minh cười nói, vươn tay vỗ vào tay của Lục Ngạn.
Giao ước giữa hai người cũng không dựa theo hình thức văn bản, mà hai bên
đều lấy sự tin tưởng đối phương làm điều kiện tiên quyết, thành lập giao ước bằng miệng, đương nhiên, người mà bọn họ thật sự tin tưởng là Khúc
Nhiễm.
Khúc Nhiễm cũng không biết hai người đã bàn bạc xong mọi chuyện, mà cô cũng bị ép gánh trên lưng sứ mệnh nặng nề!
Khoảng thời gian sau đó, Lục Ngạn cũng không đến phòng làm việc nữa, cô rất ít khi nhìn thấy anh ta.
Ngược lại Mặc Dịch Minh lại bận rộn không ít, thường xuyên kéo Khúc Nhiễm chạy khắp nơi.
“Hứa thị, Lâm thị, Bạch thị, Thẩm thị, bốn nhà, cuối cùng là Lục thị.” Mặc
Dịch Minh lẩm bẩm trên đường đi, trái tim cũng không biết bay đi đâu
rồi.
Khúc Nhiễm cứ như vậy sững sờ nhìn anh, cảm thấy vô cùng kỳ quái, hình như gần đây người này có chút ngu ngơ?
“Rốt cuộc gần đây anh đang suy nghĩ gì vậy? Có phải Lục Ngạn đả kích anh rồi hay không?”
Khúc Nhiễm suy nghĩ một lát, khi còn bé Lục Ngạn đã rất tinh nghịch, có khi có thể khiến Mặc Dịch Minh chịu đả kích đấy.
Mặc Dịch Minh nhíu mày: “Em cảm thấy anh ta có thể đả kích anh à?”
Khúc Nhiễm chăm chú suy nghĩ, nhẹ gật đầu, đột nhiên nhận ra mọi chuyện không ổn lắm, nhanh chóng lắc đầu, dáng vẻ mờ mịt.
“Thật sự là yêu em chết mất thôi, Khúc Tiểu Nhiễm, em thật là đáng yêu quá
đi!” Mặc Dịch Minh nhéo nhéo gương mặt của Khúc Nhiễm, tâm trạng rất
tốt.
Sau khi anh nhéo xong, vẻ mặt của Khúc Nhiễm mơ màng, sau đó lại là oan ức.
Mặc Dịch Minh chăm chú nói với Khúc Nhiễm về khiêu chiến mà Lục Ngạn giao
cho anh, càng nghe, vẻ mặt của Khúc Nhiễm càng ngạc nhiên.
“Kết quả hóa ra là nhiệm vụ mà tổng giám đốc giao cho Lục Ngạn!” Khúc Nhiễm che miệng, ngạc nhiên: “Anh ta gian lận!”
“Xùy!” Mặc Dịch Minh dịu dàng xoa đầu Khúc Nhiễm, cười nói: “Tiếp theo còn cần sự trợ giúp của em, Khúc Tiểu Nhiễm.”
Hợp đồng với Hứa thị không đáng kể, bọn họ cũng không có tiếp xúc gì với
Bạch thị và Thẩm thị, còn có Lâm thị cũng rất khó xử lý.
“Nếu em
nhớ không lầm, Lâm Khuynh Hải là cậu chủ của Lâm thị đúng không?” Khúc
Nhiễm cau mày, nhìn ra chuyện có thể khiến bọn họ đau đầu rồi.
“Ừm, không sai.” Ánh mắt của Mặc Dịch Minh trở nên thâm thúy, nếu không phải do Lục Ngạn, có lẽ anh sẽ không bao giờ tiếp xúc đến chuyện có liên
quan đến Lâm thị.
“Vậy anh muốn thử một chút xem sao à?” Khúc
Nhiễm vẫn còn hơi bận tâm, nếu như Mặc Dịch Minh bởi vì Tô Duyệt Nhiên
mà từ bỏ tiếp xúc với Lâm thị, như vậy rất có thể sẽ không hợp tác với
Lục thị được.
“Yên tâm đi, anh sẽ đi mà.” Nhìn thấy sự lo lắng
trong mắt Khúc Nhiễm, Mặc Dịch Minh cười nhẹ, gõ đầu của cô: “Anh là ai
chứ? Anh là tổng giám đốc Mặc đấy.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT